Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Chương 73: Nam sủng của nữ vương 6



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Diệp Trần nghĩ, muốn thay đổi Lục Lương, phải bắt đầu từ những việc nhỏ nhất.

Diệp Trần chuyển Lục Lương sang viện phúc lợi xã hội để Lục Lương tiếp xúc nhiều hơn với người dân, đồng thời, dựa theo thế giới gốc, điều chuyển Minh Hạo sang Không quân.

*viện phúc lợi: vai trò giống trung tâm bảo trợ xã hội ở Việt Nam, chuyên tiếp nhận, chăm sóc, nuôi dưỡng người già cô đơn không nơi nương tựa, trẻ mồ côi, trẻ có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn trên địa bàn.

Trong thế giới gốc, không quân là nơi giúp Minh Hạo bộc lộ tài năng, sau đó được Diệp Trần đặc biệt thăng lên làm thiếu tướng.

Diệp Trần vứt đại Minh Hạo vào không quân xong thì chuyển sang quan tâm trạng thái tinh thần của Lục Lương.

Lục Lương thích ứng rất tốt ở viện phúc lợi, hằng ngày đều giúp người già, đỡ kẻ yếu. Diệp Trần âm thầm theo dõi anh ta, thấy mỗi ngày anh ta đều vui vẻ vì làm được chuyện tốt, trong lòng cô thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Cô đứng phía sau Lục Lương, lặng lẽ theo dõi những thay đổi của anh ta, thấy Lục Lương kết giao bạn bè, có hàng xóm mới, sống cuộc sống của một người bình thường, cô cảm thấy vui mừng vô cùng.

Chớp mắt hai năm liền qua, Minh Hạo sống trong quân đội như cá gặp nước còn Lục Lương đã lên làm viện trưởng viện phúc lợi. Thiên hà Musen cuối cùng cũng đã ổn định trở lại, bắt đầu phát động chiến tranh với các thiên hà khác. Thiên hà Á Đông thắt chặt cảnh giới, gửi nhân lực vật lực tới chiến trường Viễn Đông. Toàn bộ thiên hà chìm trong bầu không khí chiến tranh, lòng người người hoảng sợ.

Tính tình Lục Lương trở nên ôn hòa vì thường xuyên làm công tác từ thiện, phúc lợi trong thời gian dài, lại có ngoại hình ưa nhìn nên được cộng đồng mạng rất ủng hộ, có rất đông người yêu mến, đi đến đâu cũng có người đi theo.

Tình hình trên chiến trường Viễn Đông đang diễn biến bất lợi cho thiên hà Á Đông, họ đã thua liên tiếp năm trận, bị gần như diệt sạch một quân đoàn.

Tin này khiến toàn thể thiên hà Á Đông chấn động, từ thượng tầng tới những người dân bình thường nhất, ai nấy đều thấy hoảng sợ.

Thế nhưng Diệp Trần lại không sợ, vì cô biết, tất cả những điều này sẽ dẫn đến trận chiến vây hãm Sao Thiên Nga lần thứ bảy, trong trận này, Minh Hạo bị dồn vào đường cùng, dựa vào kỹ thuật điều khiển phi thuyền xuất sắc của mình may mắn làm nổ được phi thuyền mang vũ khí siêu tối tân của thiên hà Musen, tiêu diệt sạch một quân đoàn của kẻ địch đồng thời Minh Hạo còn may mắn rơi vào một trạm trung chuyển không gian bị bỏ hoang, tẩu thoát thành công.

Quân đoàn quan trọng nhất của thiên hà Musen bị tiêu diệt khiến lực lượng phe địch bị tổn hại nghiêm trọng, Minh Hạo vang danh khắp thiên hà, nhân cơ hội này, anh ta cưới nữ vương Diệp Trần, là bước tiến mấu chốt trên con đường trở thành quốc vương của anh ta.

Diệp Trần biết trước tương lai nên không hề sợ hãi chút nào, sức chú ý của cô đều tập trung vào Lục Lương, ngày ngày quan sát tiến độ nhiệm vụ.

Bắt đầu từ lúc Lục Lương giúp đỡ càng ngày càng nhiều người, thanh tiến độ nhiệm vụ không ngừng nhích lên phía trước, điều này làm Diệp Trần rất yên tâm.

Diệp Trần rất yêu những tháng ngày lặng lẽ đi theo anh ta thế này, anh ta không biết được cô đang làm gì, không biết được chút tâm tư nhỏ nhoi của cô khiến cô rất yên tâm.

Một tuần trước kế hoạch tác chiến Sao Thiên Nga, Diệp Trần vẫn tiến hành theo dõi Lục Lương như thường lệ. Hôm nay Lục Lương tan sở sớm, đi tới một con đường nhỏ, Diệp Trần mang theo thị vệ đi theo sau, họ đi tới một công viên thì Lục Lương bất ngờ dừng bước, xoay người lại.

Ánh chiều tà kéo dài cái bóng của anh ta, Diệp Trần đang định khom lưng trốn đi thì đã thấy Lục Lương nửa cười nửa không nhìn mình, dường như đã sớm biết sự có mặt của cô.

Diệp Trần cứng người, chầm chậm đứng thẳng người dậy, ho nhẹ một tiếng: “Đi dạo công viên hả?”

Lục Lương mỉm cười: “Đúng vậy, khéo quá nhỉ?”

“Ừ, thế ngươi cứ từ từ dạo đi.”

Diệp Trần xoay lưng tính bỏ đi, Lục Lương bỗng hỏi: “Bệ hạ, đã lâu không gặp, người không muốn hỏi xem ta sống có tốt không hay sao?”

Diệp Trần không quay đầu lại, anh ta liền đi từ đằng sau tới, đặt tay lên vai cô, làm bộ thân thiện nói: “Tốt xấu gì cũng từng đồng sinh cộng tử, đi dạo chung một chút chứ?”

“Bỏ tay ngươi ra.” Diệp Trần cau có, “Đi thì đi, làm gì vậy?”

Lục Lương bật cười, nhíu mày hỏi: “Có nhớ ta không?”

“Không.”

Lục Lương dùng một tay giữ mặt cô: “Mau, nói thật đi.”

Diệp Trần: “…”

Thật muốn đánh người.

Thấy Diệp Trần sắp điên lên, Lục Lương bỏ tay ra: “Bệ hạ,” anh ta mỉm cười, “cho ta quay về quân đội đi.”

Diệp Trần không ngờ anh ta sẽ đưa ra yêu cầu này, cô khó hiểu hỏi: “Ở viện phúc lợi không tốt à?”

“Rất tốt,” Lục Lương đi về phía trước, Diệp Trần đi theo bên cạnh, nghe anh ta nói, “ở viện phúc lợi rất tốt, ta đã gặp rất nhiều người, họ đều rất tốt. Lần đầu tiên ta biết, hóa ra được nhiều người yêu mến là chuyện hạnh phúc như vậy.”

“Các cô các bác ở đó đều rất thú vị, lũ trẻ cũng rất đáng yêu, lần đầu tiên ta không còn giết người mà là đi giúp đỡ người khác, thứ cảm giác này khiến ta có cảm giác hạnh phúc khó nói thành lời.”

“Đã vậy…” Diệp Trần mấp máy môi, “sao không tiếp tục ở viện phúc lợi nữa chứ?”

“Chính bởi có nhiều người yêu mến mình như vậy”, Lục Lương nở nụ cười, “nên ta mới muốn bảo vệ họ. Bệ hạ, ta trước sau vẫn là một người chiến sĩ.” Lục Lương quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt vô cùng trịnh trọng.

“Một người chiến sĩ, thì nên để anh ta sống trên chiến trường.”

Diệp Trần im lặng nhìn ánh mắt của đối phương.

Đó là một đôi mắt đẹp biết bao, nó ôm ấp nắng chiều, ôm ấp dịu dàng, ôm ấp cô.

Cô thậm chí không muốn kiểm tra số liệu đã muốn tin tưởng anh ta ngay. Cô gật đầu, nghiêm túc nói: “Được, chờ chiến dịch này xong, ta sẽ điều ngươi về.”

“Tại sao phải đợi chiến dịch này xong chứ?” Lục Lương thắc mắc. Diệp Trần không thể trả lời rằng trong chiến dịch này, thiên hà Á Đông sẽ thiệt hại quá nửa số binh sĩ, trong tốp lính tiên phong, ngoài Minh Hạo, toàn quân đều bị diệt.

Dựa vào tính cách của Lục Lương, nếu anh ta lên chiến trường, Minh Hạo đi đâu, anh ta chắc chắn sẽ ở đó, cô sao có thể nói với anh ta, cô biết trước vận mệnh, ngoài Minh Hạo, những người khác đều có kết cục đau lòng.

Có thể nhân vật phản diện sẽ khác nhưng cô không dám đánh cược.

Cô nhẹ giọng bảo: “Ngươi đi làm quen với phi thuyền và các thứ trước đã, đã nhiều năm không đụng tới, ta sợ ngươi không quen.”

Lục Lương có vẻ như là chấp nhận đề nghị này, anh ta gật đầu, sau đó nghiêng đầu nhìn Diệp Trần: “Bệ hạ, thế nếu, ta lập quân công, bệ hạ sẽ khen thưởng cho ta chứ?”

“Tất nhiên rồi.”

Diệp Trần gật đầu: “Tất cả những người lập quân công, ta đều khen thưởng, không quên ngươi đâu, yên tâm đi.”

Lục Lương liếc cô một cái: “Thế bệ hạ chờ xem đi.”

Hai người đi dạo một lát, Lục Lương đưa Diệp Trần về hoàng cung rồi đi thẳng tới doanh trại huấn luyện quân đoàn II.

Anh ta vừa bước vào phòng mô phỏng phi thuyền, Minh Hạo liền ra đón, Minh Hạo kéo Lục Lương sang một bên, nhỏ giọng thì thầm: “Tôi nghe nói lần này ông sẽ đi, thật vậy hả?”

“Danh sách đã đưa xuống rồi, sao có thể giả được?”

Lục Lương đeo găng tay vào, mặt tỉnh bơ, Minh Hạo nhìn bốn phía, thấy không có ai mới nói tiếp: “Ông không sợ bệ hạ phát hiện à?”

“Tôi muốn lập đại công, phát hiện thì đã sao?”

Lục Lương đi vào khoang điều khiển mô phỏng, Minh Hạo đi sát theo, sốt ruột hỏi: “Lỡ bệ hạ biết Diệp Văn tạo thân phận giả cho ông, nàng ta không vui thì làm sao?”

“Ông nên hỏi là nàng ta sẽ làm gì.”

Lục Lương ngồi vào khoang điều khiển, mặt dửng dưng: “Nàng ta có thể đối xử với tôi tệ hơn một chút chăng?”

Minh Hạo bị câu này chặn họng, anh ta cảm thấy Lục Lương cũng thật to gan, anh ta thật muốn nói lại rằng, thực ra hiện giờ bệ hạ đối với ông đâu tệ, với cái thái độ nói chuyện kia của ông, không bị kéo xuống loạn côn đánh chết đã là may.

Nhưng anh ta chẳng dám.

Hai năm trước, Lục Lương bị Diệp Trần điều tới viện phúc lợi, Diệp Văn lập tức sắp xếp một vị trí trong quân cho anh ta, nghênh ngang dùng tên thật Lục Lương, đảm nhiệm một chức vụ sĩ quan nhỏ bé.

Vì có ô dù nên Lục Lương không cần huấn luyện nhiều, hằng ngày anh ta đều ngụy trang làm việc ở viện phúc lợi, tan làm, cắt đuôi Diệp Trần xong sẽ tới quân doanh huấn luyện.

Cứ thế qua mặt suốt hai năm trời.

Lục Lương biết Diệp Trần đang tính toán điều gì, chẳng qua là muốn làm anh ta yếu đi và nhường vị trí cho Minh Hạo. Hiện giờ nếu xét về kỹ thuật, Minh Hạo so ra vẫn kém hơn Lục Lương, nếu Lục Lương được ra chiến trường thì đâu ra chỗ cho Minh Hạo nữa?

Còn sở dĩ Diệp Trần muốn để sau chiến dịch mới cho anh ta ra trận, Lục Lương cũng biết thừa, chẳng qua là vì trận này là trận thành danh của Minh Hạo, không thể để xảy ra sự cố được.

Lục Lương biết, biết hết, anh ta cũng tự nói với mình là quen rồi, Diệp Trần đã giúp nam chính suốt năm kiếp, đâu phải mỗi kiếp này.

Nhưng mà, có lẽ là vì bị nhiệm vụ ảnh hưởng, hoặc là chính nội tâm anh ta nghĩ như thế, lúc Diệp Trần bảo chờ sau trận này sẽ cho anh ta đi, Lục Lương quả thực suýt thì tức quá hóa cười.

Muốn để Minh Hạo chiến một trận thành danh chứ gì?

Muốn để Minh Hạo chiến một trận thành danh sau đó cưới cô ta chứ gì?

Lục Lương ngồi trong khoang điều khiển, phóng đạn nhằm thẳng bắn, tiền phương ầm ầm tiếng nổ.

Muốn hay lắm!

Không buông tha bất kỳ kẻ địch nào, tiêu diệt hoàn toàn một chiến hạm, đạt thành tích cấp S, Lục Lương đứng lên, vỗ vai Minh Hạo.

“Lần này ông đừng đi, mình tôi đi thôi.”

“Được đấy.” Minh Hạo đi theo anh ta ra ngoài, thoải mái đáp, “Vừa khéo, tôi cũng đang hơi mệt.”

Lục Lương gật đầu, hai người cùng đi tắm, Lục Lương quay về căn hộ của mình. Mới rời quân doanh chưa được bao xa thì bắt gặp một chiếc xe không chạm đất cỡ nhỏ đậu ở ven đường.

*xe không chạm đất 悬浮车: là kiểu xe công nghệ cao hay xuất hiện trong các phim khoa học viễn tưởng có thể di chuyển trên mọi địa hình không cần chạm đất hay đường ray, ví dụ như hình:

xe không chạm đất

Lục Lương rất quen với chiếc xe đó, anh ta lập tức nghiêm túc hẳn ra, bước tới chỗ Diệp Văn, cung kính chào: “Đại nhân.”

Diệp Văn ngồi trong xe, trông qua chỉ mới chừng ngoài bốn mươi, mặc âu phục phẳng phiu, đang nhắm mắt dưỡng thần.

“Hôm nay bệ hạ diệt mất một một người của ta,” ông ta thong thả nói, “ta tốn nhiều công sức bồi dưỡng cậu như vậy, Lục Lương, cậu đừng để ta phải thất vọng.”

“Đại nhân yên tâm,” Lục Lương lạnh mặt, “ta còn đang chờ một ngày ngồi lại ôn chút chuyện cũ với bệ hạ.”

“Lần này về xong, ta có đại sự muốn nói với cậu, nhất định phải mang quân công về,” Diệp Văn mở mắt, “bất kể là dùng thủ đoạn gì.”

Ngụ ý rất rõ ràng, chính là cho dù không lập được quân công thì chỉ cần có bản lĩnh cướp, có cướp cũng phải mang nó về cho bằng được.

Lục Lương hiểu ý của Diệp Văn, khom người đặt tay lên ngực làm động tác tuyên thệ.

Diệp Văn rất thích người trẻ tuổi hiểu chuyện như Lục Lương, ông ta gật đầu, cho xe chạy đi.

Chờ Diệp Văn đi rồi, Lục Lương lạnh mặt, lưỡi kiếm mỏng xoay xoay giữa những ngón tay, quay lưng bỏ đi.

Một tuần sau, thiên hà Á Đông đã chuẩn bị sẵn sàng cho chiến tranh mở màn bằng trận chiếm lại Sao Thiên Nga.

Trong sảnh hội nghị, Diệp Trần ngồi ở vị trí tối thượng, nhìn cảnh phóng to trên màn chiếu. Mấy trăm chiếc phi thuyền đang chờ xuất phát, kiểm tra lần cuối độ an toàn bay của phi thuyền. Diệp Hiểu Hiểu ngồi gần Diệp Trần, báo cáo: “Lần này chúng ta phái đi tổng cộng 200 phi thuyền, trong đó có ba chiếc phi thuyền cấp hàng không mẫu hạm, 170 chiếc phi thuyền bình thường, 27 chiếc hạm đội tiên phong.”

Hạm đội tiên phong hay còn gọi là sát thủ đoàn, tử sĩ đoàn. Phi thuyền nhỏ, vũ khí tân tiến, hội tụ công nghệ khoa học kỹ thuật hàng đầu, tính linh hoạt cao, khả năng sát thương mạnh, thường được dùng để tập kích phá hoại hàng không mẫu hạm hoặc mở đường máu khi bị bao vây.

Hạm đội này là đặt mạng sống lên nòng đại bác, tỉ lệ sống cực thấp nhưng nhờ vậy mà thăng chức rất dễ dàng. Diệp Trần để Minh Hạo tham gia hạm đội này cũng là vì vậy.

Ngay từ hình ảnh đầu tiên, Diệp Trần đã dễ dàng nhận ra phi hạm của Minh Hạo, chiếc phi hạm này được phun sơn số 1 màu trắng trên thân, cực dễ thấy.

“Trên Sao Thiên Nga hiện có một trăm nghìn quân, chúng ta có một trăm năm mươi nghìn quân, chỉ cần đổ bộ thành công, chúng ta sẽ có ưu thế tuyệt đối.”

“Trên chiến trường vũ trụ, số hạm đội của chúng ta gấp đôi quân lực của Musen trên Sao Thiên Nga, chỉ cần thiên hà Xít-tơ không tiếp viện quân lực được cho Musen, chúng ta sẽ có ưu thế tuyệt đối.”

Nói xong, Diệp Hiểu Hiểu nhìn sang phía vị đại sứ của Xít-tơ, Whis.

Whis gật đầu với Diệp Trần: “Bệ hạ yên tâm, Xít-tơ tuyệt đối có thành ý hợp tác.”

Diệp Trần gật đầu, nhìn về phía tổng thống Will của Xít-tơ trong máy chiếu, nghiêm túc nói: “Lúc này đây, xin nhờ thiên hà Xít-tơ.”

Will cũng lịch sự khách sáo đáp lại mấy câu, sau đó tiếp tục trò chuyện với đại diện của thiên hà Á Đông, Diệp Văn.

Hai quốc gia đều phái một vị quan chức cấp cao tới làm đại sứ, tương đương như con tin.

Quân đội bắt đầu tiếp cận Sao Thiên Nga, trong lòng Diệp Trần nảy sinh chút bùi ngùi.

Trận này thắng rất thảm, cô không biết rõ tình hình cụ thể, chỉ biết sơ bộ kết quả nhưng dẫu là thế cô cũng không thể nghịch chuyển chiến cuộc, để ngăn cục diện trở nên tồi tệ hơn, cô chỉ có thể giữ im lặng.

Dù sao, thắng dù phải hy sinh rất nhiều thì vẫn là thắng, lỡ như hành động của cô tạo thành hiệu ứng lan tỏa, khiến Minh Hạo rơi vào hậu quả không thể vãn hồi, vậy thì đúng là hỏng bét.

Nhìn những chiếc phi thuyền đẹp đẽ trên màn chiếu và những người trẻ tuổi đi tới đi lui trong phi thuyền, Diệp Trần bỗng cảm thấy, không để Lục Lương ra chiến trường, thật sự là một quyết định quá chính xác.

Ở bên kia, Lục Lương đang ở trong phi thuyền hiệu chỉnh thiết bị, 666 vô tư trò chuyện với Lục Lương: “Kí chủ, lần này thắng xong anh muốn làm gì?”

“Còn chưa đánh đã nói trước chuyện sau khi thắng làm gì, có phải là còn quá sớm không?”

“Kí chủ lợi hại như vậy, nhất định không thua!” 666 tự tin nịnh bợ, “Kí chủ định cầu hôn bệ hạ à?!”

“Cầu chứ.” Lục Lương vô tư đáp, “Sao lại không cầu? Không cầu chẳng lẽ chờ Minh Hạo cầu?”

“Ừm, có điều, kí chủ à, Diệp Trần bắt nạt anh như vậy, anh vẫn muốn cưới cô ta hả?! Anh xem, cô ta lúc nào cũng đem những thứ tốt nhất cho Minh Hạo, tôi thấy cô ta đúng là ngốc!”

“Ừm,” Lục Lương gật đầu, “tôi cũng thấy cô ta thật ngốc.”

“Nhưng mà…” Lục Lương tỏ vẻ bó tay, “tôi có thể làm gì được đây? Tất nhiên là phải chọn tha thứ cho cô ta rồi.”

Đã từng giận, đã từng ghét.

Nhưng mỗi lúc tới gần cô ấy, những cảm giác bực dọc hay phẫn nộ đều sẽ hóa thành những lời tự nhủ yếu đuối, hèn nhát.

Bỏ qua đi, so đo với con gái làm gì.

Đều là vì nhiệm vụ, đều có nỗi khổ riêng.

Dù sao thì… vào cái khoảnh khắc ôm cô ấy trong lòng, cúi đầu hôn lên mái tóc ấy, không phải lúc đó đã quyết định sẽ tha thứ cho cô ấy rồi sao?

Lục Lương nhớ lại những tháng ngày cùng người con gái đó đào vong, bất giác bỗng thấy lòng đầy ngọt ngào.

Phi thuyền đã gần tới được Sao Thiên Nga, là lính tiên phong, Lục Lương và hơn hai mươi chiếc phi hạm loại nhỏ đi tiên phong xuất phát, bay về phía thiết bị phòng không mặt đất.

Thiết bị phòng không mặt đất chuyên được dùng để phòng ngự loại phi thuyền hạng nặng, đứng trước loại phi hạm nhỏ có tính linh hoạt cao như của Lục Lương thì hoàn toàn không làm gì được nên phía thiên hà Musen buộc phải phái quân hạm thích khách đồng kích cỡ ra, bầu trời trở thành một chiến trường quần ẩu, Lục Lương bình tĩnh điều khiển phi hạm luồn lách trên không.

Thao tác kỹ thuật của anh ta vô cùng nhuẫn nhuyễn, tính toán quỹ đạo của đối phương cũng cực kỳ chuẩn xác, trong chớp mắt đã tiêu diệt của đối phương ba phi hạm. Diệp Trần quan sát đường di chuyển hoàn mỹ của phi hạm số một, ánh mắt bất giác bị hút theo, Diệp Hiểu Hiểu quan sát biểu cảm của Diệp Trần, cười nói: “Biểu hiện lần này của Minh Hạo xuất sắc bất ngờ.”

“Tất nhiên rồi, nam chính mà.”

Ba Tám thầm tiếp lời thay Diệp Trần.

Diệp Trần cười: “Ta vẫn luôn nhận định anh ta là một nhân tài.”

… chẳng qua là vì cô chưa được thấy Lục Lương đó thôi.

So với Lục Lương, sự ưu tú của Minh Hạo dường như không thể coi là số một, trình độ thao tác như vậy…

Ở trong lòng Diệp Trần, không ai vượt được Lục Lương.

Với Diệp Trần mà nói, lời khen ngợi cao nhất là, trình độ người này không thua kém Lục Lương.

Song phương giao chiến một hồi, nhờ có Lục Lương, cục diện nhanh chóng có dấu hiệu thắng áp đảo, Lục Lương oanh tạc một nửa số thiết bị phòng không mặt đất của đối phương, quay trở về hàng không mẫu hạm, chuẩn bị đợt công kích lần hai, quân hạm tầm trung ở phía sau bắt đầu chuẩn bị tiếp đất, bỗng đúng lúc này, Diệp Trần bất ngờ nghe thấy tiếng súng!

Tiếng súng này phát ra từ trong màn hình, sau tiếng súng ấy, cửa sổ giao diện bên phía tổng thống Will liền đen sì, tất cả mọi người đều không biết có chuyện gì xảy ra. Diệp Hiểu Hiểu sợ tái mặt, Diệp Trần tuy cũng hoang mang nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Lập tức liên hệ với phó tổng thống của thiên hà Xít-tơ và những người có thể liên lạc được. Ta muốn nhanh nhất có thể biết chuyện gì đã xảy ra ở thiên hà Xít-tơ.”

“Rõ.”

Còn chưa liên hệ được với người bên thiên hà Xít-tơ, Diệp Trần đã phát hiện trên màn chiếu hình như có một hạm đội đang áp sát.

Số lượng của hạm đội đó vừa đông lại vô cùng nhanh, Diệp Trần lập tức nhận ra, chính là cánh quân tiếp viện đáng lẽ nên ở vùng ngoại vi của thiên hà Musen!

“Người của thiên hà Xít-tơ đâu?!”

Diệp Trần đứng bật dây, nôn nóng cao giọng, người phụ trách liên lạc vội ngẩng đầu lên, tâu với Diệp Trần: “Bệ hạ, hạm đội III gửi tin báo về, quân đoàn Xít-tơ bất ngờ rút quân, hỏi chúng ta có rút hay không?”

Nếu có thể rút, tất nhiên là phải rút.

Quân Xít-tơ đã chạy, dựa theo cách làm liều mạng của thiên hà Musen, trong trường hợp đối phương chiếm ưu thế, thiên hà Á Đông tuyệt đối không có đường lui.

Tuy là chiến tranh nhưng độ liều mạng để thắng của Xít-tơ và Á Đông còn lâu mới bằng đối thủ.

Giờ không rút được, cũng không thể rút.

Một khi rút, thế trận của quân ta sẽ bị vỡ, tách ra năm bè bảy mảng, người của Musen nhân đó mà đuổi theo, đến lúc đó thì quả thực đúng là toàn quân bị diệt.

Giờ phải ở lại, liều chết chiến một trận.

Muốn chạy cũng làm gì có đường chạy đâu.

Diệp Trần xiết chặt nắm đấm, nhìn những bính lính hoảng loạn trên màn chiếu.

Các binh sĩ không biết kẻ địch từ đâu xuất hiện nhiều như vậy, người người đang đua nhau hỏi đội trưởng của mình.

Họ còn rất trẻ, họ còn có tương lai.

Không biết có phải là vì làm quân chủ của đất nước này quá lâu hay vì những tháng ngày lén đi theo Lục Lương ở viện phúc lợi mà Diệp Trần đã nảy sinh sự đồng cảm với nhân dân. Diệp Trần nhìn những gương mặt trẻ trung đó, lần đầu tiên, từ tận đáy lòng, cảm nhận được, trách nhiệm và tình yêu với quốc gia.

Rõ ràng đã biết trước kết cục nhưng vào lúc thực tế xảy ra như vậy, hốc mắt vẫn đỏ hoe, khàn khàn nói: “Báo với chư vị tướng sĩ, chuẩn bị sẵn sàng, liều chết chiến một trận!”

Mệnh lệnh của Diệp Trần nhanh chóng được truyền đi. Thiên hà Á Đông lại một lần nữa xây dựng kế hoạch tác chiến. Đúng lúc này, cũng nối được liên lạc với Xít-tơ.

“Diệp thừa tướng của các người bắt cóc tổng thống Will ép chúng tôi phải lập tức lui binh, khiến chúng tôi chịu tổn thất trầm trọng. Diệp Trần bệ hạ, chuyện này các người không định giải thích gì với chúng tôi sao?!”

Đầu dây bên kia là giọng nói gay gắt của vị phó tổng thống rõ ràng đang rất căm phẫn.

Diệp Trần day day huyệt thái dương, người đứng bên rụt rè hỏi: “Bệ hạ?”

“Tắt đi!”

Diệp Trần mở mắt.

Will bị Diệp Văn bắt cóc, tín nhiệm của thiên hà Xít-tơ với Á Đông cũng hoàn toàn bốc hơi. Có nói nhiều lời thêm nữa cũng là vô nghĩa.

Diệp Trần nhìn lại màn chiếu, đã khai chiến rồi. Cô nhìn những phi thuyền liên tục phát nổ trên chiến trường, sự sống đang không ngừng bị hủy diệt, cố gắng nhớ lại ở thế giới gốc rốt cuộc đã diễn tiến thế nào…

Minh Hạo làm sao thắng được?

“Trong lúc hai bên giao tranh, phi thuyền của thiên hà Musen mang theo bom, thành quả của công nghệ khoa học tân tiến nhất, xuất hiện trên chiến trường, chỉ cần một quả phát nổ, gần như hủy diệt toàn bộ phi thuyền của thiên hà Á Đông…”

“Trên phi thuyền đó có gắn một lá cờ hình đầu lâu…”

“Minh Hạo luồn lách giữa các phi thuyền, lao thẳng vào phi thuyền đầu lâu đó!”

“Chấn động rung chuyển phi thuyền, kích nổ trái bom, toàn bộ không gian rung lên, không một chiếc phi thuyền nào may mắn thoát hiểm… ngoại trừ chiếc phi hạm thân tàn ma dại của Minh Hạo, vừa khéo rơi vào một trạm bước nhảy không gian di động…”

Một chiếc thuyền gắn cờ đầu lâu, một quả bom bị dẫn nổ hủy diệt tất cả…

Diệp Trần nhìn lên màn chiếu, một chiếc phi thuyền treo cờ đầu lâu lừ lừ xuất hiện.

Tốc độ di chuyển của nó rất chậm, có vẻ như là do phải chịu tải nặng.

Lúc này, bằng vào thực lực của mình, Lục Lương đã ngăn cản quá nửa mũi tiến công.

Mọi hỏa lực đều tập trung nhằm vào Lục Lương, mũi tiến công của thiên hà Musen bị Lục Lương làm nhiễu loạn. Diệp Trần đeo tai nghe, chuyển kênh sang kênh của Lục Lương.

“Minh Hạo.” Giọng Diệp Trần vang lên. Lục Lương nhìn lướt qua màn hình, bật cười thành tiếng.

Minh Hạo Minh Hạo Minh Hạo, trong lòng Diệp Trần, chắc suốt đời chỉ có nhiệm vụ và nam chính thôi phải không?

Lục Lương xiết tay lái, dằn lòng mình không được lên tiếng.

Diệp Trần bình tĩnh nói: “Phiền anh, thu hút sự chú ý của đối phương, dẫn dụ bọn họ.”

“Ta muốn để hạm đội lùi về sau…”

“Ta biết, chuyện này có lẽ sẽ đẩy anh vào hiểm cảnh nhưng ta tin, bất kể thời điểm nào, anh đều sẽ được thần vận mệnh chiếu cố.”

Nói xong, Diệp Trần lệnh cho Diệp Hiểu Hiểu chỉ huy hạm đội lặng lẽ lùi về sau, mong sao khi bom phát nổ có thể giảm thiểu được thương vong.

Lục Lương nghe Diệp Trần nói vậy, môi nhếch lên, tuân theo mệnh lệnh, xông vào giữa trận phi thuyền của địch.

Đây là hành động rất có tính khiêu khích, giám xông thẳng tới hàng không mẫu hạm của đối phương. Đối thủ bị chọc giận, dồn hỏa lực vào Lục Lương.

Kỹ thuật của anh ta rất tốt, rất tuyệt vời, luồn lách y như một con cá chạch không bị tóm trúng, nhưng dần dần hỏa lực ngày càng dâng cao, mọi người đều có thể nhận ra anh ta đang dần lâm vào thế khó.

Lúc này, phi thuyền của thiên hà Á Đông đã lùi về sau được một nửa, một nửa vẫn ở lại tiền phương, nhiễu loạn tầm quan sát của đối thủ, ngụy trang giống như vẫn đang tiếp tục chiến đấu.

Diệp Hiểu Hiểu quan sát phi thuyền do Lục Lương điều khiển. Phi thuyền của thiên hà Musen dàn trận như một bức tường vây Lục Lương ở giữa. Diệp Trần không hề ra lệnh cử cứu viện phá tường, vòng vây dần thắt chặt, Diệp Hiểu Hiểu cau mày: “Tiếp tục như vậy… anh ta sẽ chết mất.”

Diệp Trần xiết chặt nắm đấm, cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Ta tin thần linh sẽ chiếu cố, nhất định sẽ phù trợ cho Minh Hạo.”

Dù sao cũng là nam chính… Dù sao cũng là người mà cả quân đoàn chết mình không chết, đâu có thể chết dễ vậy được?

Nhưng mà, sau khi nói xong câu đó, Diệp Trần bỗng nghe thấy một thanh âm quen thuộc.

“Thần vận mệnh sẽ chiếu cố Minh Hạo,” giọng Lục Lương cất lên bình thản, lúc này, bức tường của quân địch đã hoàn toàn bao vây Lục Lương, Lục Lương lơ lửng giữa không trung, không còn chỗ trốn.

Nhưng ngay cả như vậy, giọng của anh ta vẫn bình tĩnh như trước.

“Tôi thì sao?”

Anh ta hỏi.

Thần vận mệnh chiếu cố Minh Hạo, em chiếu cố Minh Hạo, hết thảy may mắn đều chiếu cố Minh Hạo, cho nên em yên tâm ra lệnh như vậy…

Tôi thì sao?

Ai chiếu cố cho tôi?

Vừa dứt lời, đội phi thuyền của Musen đồng loạt khai hỏa, Diệp Trần, cách khoảng cách tính bằng năm ánh sáng, hét lên: “Đừng!!”

Tác giả có chuyện muốn nói:

[mẩu truyện nhỏ – bác sĩ rác rưởi]

Bác sĩ: “Đại Bạch.”

Mặc Thư Bạch: ” Gì?”

Bác sĩ: “Nghe nói hôm nay cô kết hôn.”

Mặc Thư Bạch: “Đúng vậy.”

Bác sĩ: “Vậy cô xuất viện đi.”

Mặc Thư Bạch: “Vì sao???”

Bác sĩ (mỉm cười): “Vì, cô kết hôn rồi.”

Cô kết hôn, thì đừng có nằm bệnh viện của tôi nữa.

Dù sao, cũng chẳng phải là Đại Bạch của tôi.