Trên mặt cỏ đen ngòm có một ma vật nho nhỏ đang phun khí đen, khoa chân múa tay suиɠ sướиɠ.Ma vật nhỏ này cao ngang đứa trẻ ba tuổi, luồng khí đen quấn quanh nó như có sinh mệnh, từ sâu trong cơ thể ma vật bay ra ngoài, dần hóa thành sương khói màu xám mỏng manh, càng ngày càng nhạt nhòa, cuối cùng biến mất trên không trung.
Còn có khí đen chậm rãi vờn quanh ma vật mà lớn dần, cuối cùng ẩn vào thân thể của nóTô Mạt Lê dùng bàn tay trắng nõn chống má, cả người mềm nhũn như rắn nước không xương nằm nghiêng trên chiếc ghế “quý phi giả cổ” mình tự chế, cũng chính là một chiếc ghế dài được phô thảm nhung mềm.
Đúng thế, chính là ghế đá công viên phối với chăn nhung mùa đông.
Vì sao không có sô pha dài ấy à? Bởi vì điều kiện không cho phép.Đôi mắt như ngọc Ruby lấp lánh ánh sáng đỏ như tia hồng ngoại phòng trộm.
Đuôi mắt thiên dài, nhìn thoáng qua có vẻ lười nhác thảnh thơi.
Trong số mười ác ma có thể hóa ra ma thân thì có ít nhất sáu người có đôi mắt hẹp dài.
Nếu nói đồng tử màu đỏ thẫm là dấu hiệu của ma tộc thì đôi mắt hẹp dài chính là đặc thù bề ngoài của đa số ác ma.
Tô Mạt Lê tương đối vừa lòng với tình huống này.
So với mắt tam giác hoặc là mắt sơn dương chết ngắc thì một đôi mắt thon dài theo trend trông vẫn dễ nhìn hơn nhiều.Hàng mi trắng dày như cánh quạt nhẹ nhàng chớp động, Tô Mạt Lê ngáp một cái, loáng thoáng thấy được răng nanh nhọn nhọn trong cánh môi mỏng khẽ hé kia.“Mi muốn nói gì?” Khóe mắt vì cái ngáp vừa rồi mà tràn ra nước mắt sinh lý, giọng cô hơi thấp khàn, tựa như cà phê đá bào đắng đắng ngọt ngọt, lạnh thấm lòng người.Thân thể ác ma thành thật hơn so với loài người nhiều, ác ma đều trung thực với du͙© vọиɠ, trung thành với chính mình.Đói bụng thì sẽ không khống chế được cơn thèm khát máu tươi của con người.
Nổi giận sẽ muốn nghiền kẻ chọc tức mình thành tro.
Thoải mái sẽ vươn đầu lưỡi liếm nhẹ răng nanh, khẽ nheo đôi mắt đỏ tươi lại… Có vậy thôi, đơn giản dễ hiểu, không chút tình cảm dư thừa vô dụng nào.Hai tay của ma vật hình trứng trước mặt đều là xúc tua màu đen, chiều dài hai bên trái phải không bằng nhau, cũng không có ngón tay.
Hai chân...!à, nó còn chẳng có chân, chỉ có ma khí màu đen vởn quanh thân dưới, càng xuống dưới càng thu lại thành một chóp nhọn như đuôi nòng nọc.
Nửa người phía bên trái đen như mực có một con mắt đỏ rực đang xoay chuyển không ngừng.
Bởi vì chỉ có mắt trái nên khi muốn nhìn cái gì bên phải thì nó phải quay cả đầu qua nhìn, trông rất buồn cười.Khoang miệng ma vật này do ma khí màu đen biến thành, cho nên nhìn cũng không ra chỗ nào là miệng, chỗ nào là cơ thể.
Chỉ nghe nó “Chít bẹp chít bẹp” như tiếng trẻ con câm ê a vậy, nghe rất quái dị.Tô Mạt Lê nghiêng đầu nhìn ma vật nhỏ trước mắt lắc lư hai cánh tay như sợi mì đen tuyền, cái đuôi bên dưới cũng lúc lắc tới lui, trong miệng lầm bầm nghe không rõ là từ hay là tiếng, hay là đang nói gì thật.Loại ma vật vừa hóa hình như ma vật một mắt này không thể tự điều khiển cơ thể của mình.
Ma vật vẫn còn dật tán ma khí khắp nơi như nó bình thường đều không dám xuất hiện trước mặt ác ma.Tuy rằng ác ma khinh thường hút ăn ma vật, nhưng từ sinh lý ma vật sinh ra sợ hãi làm chúng nó tự giác tránh khỏi ác ma, đây là một loại bản năng giống như động vật ăn cỏ nhỏ yếu vậy, gọi là theo lợi tránh hại.Nhưng Tô Mạt Lê là một ngoại lệ.Ma vật bình thường một khi cảm nhận được hơi thở từ người cô thì đều sẽ tránh đi, mà cô lại không thả uy áp ma khí của bản thân ra như các ác ma khác cho nên đám ma vật nhỏ không hề khó chịu, thậm chí còn trộm lấp ló dò xét cô.Lần đầu Tô Mạt Lê thấy ma vật xuất hiện trong viện của mình còn cảm thấy kinh sợ.
Này này, không phải ma vật nhỏ đều không dám xuất hiện trước mặt ác ma à? Chẳng lẽ cô làm ác ma mà hiền quá? Cô có nên thả ma khí ra hay không đây?Ma vật nhỏ như ốc sên vươn râu thăm dò từng tí một, thử dịch đến trước mặt Tô Mạt Lê.Tô Mạt Lê nhìn chằm chằm vật nhỏ đen sì sì không khống chế nổi ma khí dật tán, nghĩ ngợi một lát, quyết định vẫn đừng hù dọa trẻ con thì hơn.
Cô còn đang bận mân mê đất trồng rau của mình.Khi xác định Tô Mạt Lê không định đuổi mình đi, ma vật nhỏ kia lại to gan thêm một chút, ngồi xổm xuống cạnh một đóa hoa Hắc Ma trong viện, từ xa nhìn Tô Mạt Lê vừa gãi đầu vừa bận rộn.Việc có một thì sẽ có hai...!có một con rồi thì sẽ có con thứ hai.Tô Mạt Lê nhìn đám ma vật nhỏ coi cây Hắc Mộc trong viện thành khu nghỉ ngơi công cộng, đếm thử một chút.
Hả? Đâu ra bảy con từ lúc nào thế?Đám ma vật nhỏ vừa thành công hóa hình ra khỏi rừng rậm biên cảnh Ma giới rất dễ bị thu hút.
Ma thú, thực vật ma, ngay cả tiểu ác ma không quá mạnh cũng dễ dàng thu hút chúng nó.Trừ rừng rậm biên cảnh Ma giới ra thì muốn tìm một nơi an toàn ở Ma giới rộng lớn này còn khó hơn lên trời, không có bất cứ ác ma nào sẽ cho chúng nó một chút đồng tình.Ác ma, tên như ý nghĩa, chính là sự hội tụ của cái ác trên thế gian này mà thành.Thoáng cái, ma vật trong vườn nhỏ của Tô Mạt Lê ngày càng nhiều, trông cứ như nhà trẻ cho ma vật vậy.
Ồ, nếu lại nhiều thêm vài con nữa là thành trường tiểu học được rồi.Thân thể của ma vật hình thành từ ma khí, cho nên dù rất nhiều con đều có thể chen chúc một chỗ, sắp hàng chỉnh tề ngồi trên cây Hắc Mộc.
Có con bị chen thành tờ giấy mỏng, có con thì bị chen thành mảnh vải, không con nào như con nào.Thời gian về sau, Tô Mạt Lê phát hiện lá gan của đám nhỏ này lại to lên một chút.Chúng nó đứng cách xa ba mét, dùng ngôn ngữ ác ma không quá thành thục của mình huyên thuyên nói chuyện với Tô Mạt Lê.
Còn quay về rừng rậm biên cảnh Ma giới hái hoa ăn ma khí chạy đến cắm đầu giường Tô Mạt Lê.
Có con dứt khoát lấy ma khí trong rừng rậm biên cảnh Ma giới đặt vào bình thủy tinh đưa cho cô.
Con ma vật một mắt trước mặt thường xuyên làm như vậy.Còn nhớ lần đầu tiên, ma vật một mắt dùng hai tay chưa hóa hình hoàn toàn run rẩy dâng bình thủy tinh lên cho Tô Mạt Lê, mấy con ma vật tránh sau lưng nó lặng lẽ đánh giá cô.Tô Mạt Lê không hút ma khí.
Ma vật hóa hình lần đầu xong sẽ rời ma lâm, tu luyện thân thể có thể hóa ra ma thân, cũng chính là cơ thể giống với loài người thì mới có thể hóa ‘hình’ lần thứ hai, chính thức trở thành ác ma.
Ma khí của ác ma tự động chuyển vòng tái sinh, ác ma càng lớn mạnh thì tốc độ tái sinh ma khí càng nhanh, như một quá trình trao đổi chất vậy, cuồn cuộn không ngừng không nghỉ.Trừ khi bị hao tổn, xói mòn quá mức, bằng không sẽ không có ác ma nào đi cướp đồ của ma vật ăn.Ma khí tinh khiết là đồ tốt, có thể dùng để sử dụng hắc ma pháp, luyện ma khí.
Tuy có thể tự dùng ma khí của chính mình nhưng cô cũng chỉ là một ác ma bình thường thôi, đã vậy còn thích nghiên cứu vài loại hắc ma pháp hao tổn ma khí, cho nên bình thường không quá đủ ma khí để dùng.
Trừ rừng rậm biên cảnh Ma giới, ma khí ở nơi khác đều không đủ tinh khiết, cần phải tinh luyện, sẽ tốn một chút công sức.
Có ác ma thậm chí còn dứt khoát bắt ma vật đến luyện chế ma khí.Rừng rậm biên cảnh Ma giới hàng năm bao phủ trong hắc khí, là nơi ma khí sinh ra, cũng là cái nôi của mọi ma vật.
Mà chỗ Tô Mạt Lê giờ đã thành cái phòng sinh đẻ cực lớn của Ma giới rồi.Về phần ma khí, vạn vật đều do trời đất tạo ra, có âm tất có dương, có ánh sáng cũng sẽ có bóng tối.
Mà khí trong rừng rậm biên cảnh Ma giới phần lớn được hình thành tự nhiên, có một phần là từ thế giới loài người truyền tới.Sau khi con người chết đi, những linh hồn từng làm đủ loại chuyện ác độc tàn nhẫn sẽ tự khắc mà phiêu về Ma giới, hoàn toàn không kháng cự cược.
Ma giới có một lực hấp dẫn trí mạng với các linh hồn hung ác tàn bạo nhưng giữa thế giới loài người và Ma giới cũng có một mảnh đất màu xám.Mảnh đất màu xám là cách mà Ma giới gọi.
Còn thế giới loài người và Thiên giới gọi khu vực này là vực Độ Ma.Linh hồn sa đọa của Nhân gian, thậm chí là Thiên giới đều sẽ bị hút vào mảnh đất màu xám, nếm trải nỗi khổ bị quất hồn, linh hồn bị xé rách, nghiền nát, chỉ dư vài mảnh ma khí bay vào tới Ma giới.Nhưng vào được tới Ma giới thì thế gian cũng đã không còn lệ hồn kia nữa, toàn bộ ký ức và những gì từng trải qua đều tan thành mây khói.Ma khí trong rừng rậm biên cảnh Ma giới cắn nuốt lẫn nhau, dần trưởng thành, mạnh đến mức có thể biến ảo thành hình, cho dù chỉ là hình vuông hoặc hình quả trứng cũng không sao.
Tô Mạt Lê trầm ngâm, lúc trước cô có hình gì nhỉ?Ma vật nhỏ duy trì động tác giơ bình thủy tinh, cánh tay run bần bật, có thể thấy sắp không chịu nổi nữa rồi.
Chợt hai tay nó nhẹ bỗng, tóc trắng buông dài của ác ma xẹt qua lòng bàn tay nó, lành lạnh, mềm mại.“Cảm ơn.”Đúng rồi, cô từng là hình tròn, lăn lộc cộc ra khỏi rừng rậm biên cảnh Ma giới.Thấy ma vật một mắt hình trứng ngây ngẩn, Tô Mạt Lê vươn ngón trỏ tay phải nhẹ nhàng dí vào trán nó.
Mà khi cô vừa vươn tay, đám ma vật nhỏ xung quanh đều không nhịn được mà rùng mình.
Đây là loại sợ hãi theo bản năng, tựa như một đàn thỏ con thấy sư tử vươn móng vuốt về phía mình vậy.Không biết một mắt bị dọa choáng váng hay thật sự hơi ngốc, chỉ đờ đẫn nhìn ngón tay không có ý công kích kia.
Móng tay rất dài, đỏ sẫm như máu nhẹ nhàng điểm lên trán nó.Ác ma mắt đỏ tóc bạc nhếch đôi môi không chút màu máu cười khẽ, ma vật một mắt kia nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Nó cũng muốn nhếch môi như ác ma, nhưng thân thể nó chỉ là một mảnh tối đen, có nhếch thì ác ma cũng không nhìn ra là nó đang cười.Đám ma vật xung quanh cũng bị biểu cảm của cô cuốn hút, cơ thể không run nữa, ngơ ngác nhìn cô.Tô Mạt Lê cười thành tiếng, thì ra đám nhóc này cũng cảm nhận được vui vẻ và thiện ý nhỉ.Cả Ma giới này, không có bất cứ ma vật hoặc ác ma nào có được trí nhớ trước khi thành ma, ngay cả ma khí của mình là do thiên nhiên ngưng kết hay do nhân gian phiêu đãng tới cũng không biết.Ban đầu khi Tô Mạt Lê tỉnh lại chỉ cảm giác bản thân biến thành một quả trứng, một quả trứng mềm nhũn đen tuyền.
Trong đầu cô khi ấy hỗn độn vô cùng, hoàn toàn không nhớ được gì cả, cái gì cũng không biết, vừa đi vừa hấp thu suốt một đường, biến thành một ma vật nhỏ tròn vo.
Sau đó chính Tô Mạt Lê cũng không rõ mình đã trải qua bao năm tháng như vậy.Cô cảm thấy như mơ một giấc mơ dài vậy, vẫn luôn ngủ say, thỉnh thoảng tỉnh lại trở mình một cái, sau đó lại ngủ một giấc ngon lành.Có một hôm, cô tỉnh dậy khỏi giấc mộng ngọt ngào của mình, vô thức vươn vai duỗi thắt lưng một cái.
Thắt lưng thoải mái cực kỳ, như là đã qua vài thập niên vậy.
Khi ấy mở mắt ra còn mờ mịt vô cùng, thầm nghĩ có lẽ hôm qua mở điều hòa lạnh quá hay sao? Còn mơ thấy mình biến thành một quả trứng đen mềm nhũn nữa chứ.Tô Mạt Lê cười khẽ, còn là trứng đen cơ đấy, thà biến thành trứng muối còn hơn.Mãi tới khi thấy rõ cảnh vật trước mặt, nhìn bầu trời đỏ tươi quái dị, mây đen bay qua không trung không nghỉ, liếc mắt là có thể thấy được các kiến trúc trong thành trấn như phương Tây cổ xưa vậy.
Từng tòa nhà được đá đen xây lên, tháp cao chót vót trong mây...!Cô đang dựa ngồi cạnh tường đá đen, cúi đầu nhìn thử, cả người bị khói đen vờn quanh, tóc dài màu bạc vương trên đùi...!là của cô sao?Mười ngón tay thon dài tái nhợt không màu máu, trên mu bàn tay trắng nõn bóng loáng như thủy tinh ẩn hiện mạch máu màu tím.Tô Mạt Lê phản ứng lại, cậy móng tay dài cỡ năm milimet trên tay mình ra, mà cậy kiểu gì cũng không được, cái này không phải móng giả dán vào sao? Tay trái dùng sức, móng tay sắc bén chọc phá làn da nơi móng tay phải, Tô Mạt Lê khựng lại.Nơi miệng vết thương không tràn ra máu đỏ mà là một loại chất lỏng màu tím dính dính, mà chỉ hai giây sau, chất lỏng kia quay ngược vào miệng vết thương, vết thương nháy mắt liền lại như cũ.Hiện tượng khác thường không thể lý giải bằng khoa học ngay trước mắt làm Tô Mạt Lê hít sâu một hơi khí lạnh, sợ hãi tràn ngập trong tâm trí.
Cô vẫn còn đang mơ hay sao?Đây nhất định là mơ, Tô Mạt Lê thầm nhủ với mình như vậy, sau đó yên lặng nằm xuống.
Chỉ cần ngủ nhiều một chút, mau chóng thoát khỏi giấc mơ quỷ quái này là tốt rồi.Một mắt còn đang “Choách choách” nói mấy tiếng Tô Mạt Lê nghe không hiểu, cô nhìn đồng hồ cát, đã gần đến giờ cơm rồi.Tô Mạt Lê chậm rì đứng lên, xoa đầu một mắt như sờ đầu động vật nhỏ.
Một mắt ngừng nói chuyện, nghiêng nghiêng đầu sang phải, dùng con mắt duy nhất nhìn Tô Mạt Lê, mà khi tay cô rời khỏi đầu nó, ma khí trên đỉnh đầu một mắt hơi cuốn lấy ngón tay cô như đang quyến luyến.“Ngoan.” Có một mắt làm người tiên phong, đám ma vật con này càng ngày càng quấn cô, cô cảm thấy cứ như nuôi cả một sân mèo con vậy.Tô Mạt Lê vào nhà, bật mở tủ bát cũ nát, lấy một chiếc chén thủy tinh ra.Tủ lạnh cũ kĩ vận chuyển bằng ma khí phát ra tiếng động cơ ro ro, Tô Mạt Lê mở tủ lạnh, bên trong là hơn hai mươi chai trong suốt đựng chất lỏng màu đỏ sậm.Cô tiện tay lấy một chai ra, rót một nửa vào chén thủy tinh, sau đó thả nửa chai còn lại vào tủ lạnh.Cô đã từng thấy bộ dáng ác ma ăn uống trong tiệc rất nhiều lần.
Cho dù là nhiệt độ bình thường, nóng hổi hay thậm chí hư hỏng thì bọn họ đều có thể uống trôi không chút nhăn nhó.Thật ra cô cũng làm được, nhưng lại cảm thấy nhiệt độ bình thường sẽ sinh vi khuẩn.Uống đến uống đi, vẫn cảm thấy ướp lạnh là ngon nhất.Tô Mạt Lê ngửa đầu, uống cạn chất lỏng đặc sánh đầy mùi rỉ sắt, vết máu trượt dài trên thân chén thủy tinh nhỏ giọt xuống.Tô Mạt Lê sống ở Ma giới đã quen thuộc khẽ chép miệng.Lúc đầu cô thật sự rất bài xích việc uống máu, nào có người sống nào lại muốn uống máu của người khác chứ? Mãi cho đến khi cô đói lả người, nước dãi dàn dụa, ánh mắt bắt đầu dại đi, đầu óc mơ mơ hồ hồ.Cơ thể chiếm được quyền khống chế lý trí, men theo mùi hương ngọt lành, đỏ mắt xông đến Huyết Trì, vùi mặt vào ao uống lấy uống để như một con thú dại.Dạ dày được máu tươi tẩm bổ gọi lý trí của cô về, Tô Mạt Lê vừa khóc vừa uống, Huyết Trì phản ngược lại gương mặt của cô khi đó, hai mắt đỏ rực, tóc bạc dài xõa tung, gương mặt tái nhợt lấm tấm máu đỏ, tựa như ác quỷ.Ác ma canh giữ bên Huyết Trì không để ý đến cô.
Ác ma không có lòng đồng tình, cũng không thích xen vào chuyện của người khác.
Chỉ có vài kẻ tò mò mới liếc nhìn cô một hai lần mà thôi.Tô Mạt Lê cảm thấy may mắn vì sự lạnh nhạt của các ác ma, cô không cần cố kị, cũng không cần cảm thấy thẹn.
Không có ai nhìn cô, càng không có ai chú ý đến cô.Tô Mạt Lê dùng đầu lưỡi liếm sạch thành chén thủy tinh, sau khi liếm sạch vệt máu cuối cùng, cô lại liếm một vòng môi, như ăn cơm xong dùng giấy ăn lau miệng vậy.
Trên đôi môi tái nhợt ánh lên màu đỏ nhàn nhạt, trông có vẻ có sức sống hơn nhiều.Lần sau tới Nhân gian phải mang thêm nhiều món về mới được.
Uống máu chỉ vì duy trì sự sống thôi, cô đã ngán lắm rồi.Mỗi ngày chỉ có hai món, máu tươi và tiết đông.
Một năm ba trăm sáu lăm ngày đều ăn hai món này, vị giác của cô sắp tê liệt rồi.
Cô mở ngăn kéo lấy ra một viên ô mai mơ, vị chua chua ngọt ngọt làm cô thoải mái thở phào, hai mắt nheo lại.Người ta vì muốn sống mà ăn thịt uống máu đồng loại mình, cô vì muốn sống chỉ uống chút máu tươi thì có đáng gì đâu?Dù sao đời này cô không lên Thiên Đường được rồi, vì cô là ác ma.Có đôi khi cô còn sẽ ngồi ngẫm lại, vì sao vừa ngủ một giấc tỉnh dậy đã không là người nữa rồi?Một thời gian rất dài cô còn cho rằng Ma giới này chính là không gian thứ ba mà người ta hay nói, là một thế giới khác.
Mãi tới khi cô thấy được Ma vương thì mới ý thức được, nơi này chỉ là một quyển sách....