Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 2: 2




Đám Ma Vương sống trong những cung điện lộng lẫy và những ngọn tháp cao chót vót phù hợp với thân phận.

Những tùy tùng lệ thuộc đắc lực trước mặt Ma Vương đều ở bên cạnh họ.

Còn tùy tùng lệ thuộc bình thường như Tô Mạt Lê đều phải tìm được một nơi dung thân ở trong lãnh địa của Đại Ma Vương.Mấy Đại Ma Vương mỗi người chiếm cứ một phần lãnh địa cho mình, nước sông không phạm nước giếng.

Trừ những buổi yến tiệc thì ngày thường đến cả mặt nhau cũng không nhìn thấy.

Sau khi Tô Mạt Lê cam chịu số phận trở thành ác ma liền đi lang thang trên lãnh địa của mấy Ma Vương, mỗi nơi ở một đoạn thời gian ngắn.

Cuối cùng cô lựa chọn địa bàn của Nhị Đại Vương để trở thành một ác ma bình thường không có gì nổi bật ở đó.Không có ác ma nào sinh tồn mà không phụ thuộc vào Ma Vương cả, trừ phi muốn không có chỗ ở cố định, ăn bữa nay không có bữa sau.Nếu ác ma muốn đến thế giới loài người xem thử thì nhất định phải trở thành tùy tùng lệ thuộc của Ma Vương.

Trong những khoảng thời gian đặc biệt Đại ác ma sẽ để cho ác ma dưới quyền đi đến thế giới loài người hoá duyên...!Được rồi, nói đơn giản một chút chính là đi lấy máu, rồi đổ xuống Huyết Trì ở lãnh địa để đám ác ma cùng sử dụng.Quá nhiều ác ma đi vào thế giới loài người sẽ gây ra rối loạn.

Những thiên sứ người chim trên Thiên giới kia cũng sẽ không ngồi yên mặc kệ.

Vì vậy mỗi bên đều sẽ lùi một bước, mỗi lần hoá duyên chỉ được cử đi một số lượng ác ma nhất định.

Ngoại trừ phương pháp này thì còn có một phương pháp khác để đi đến Nhân gian, chính là chờ có người sử dụng hắc ma pháp triệu hồi ác ma, nhưng cơ hội này quá mức xa vời, chọn theo cách rút thăm ngẫu nhiên, không khác mấy so với quay xổ số.Danh xưng Nhị Đại Vương là do Tô Mạt Lê đặt.

Ma Vương này tên là gì cô cũng không nhớ được, mà lãnh địa của bọn họ rộng thứ hai trong toàn bộ Ma giới nên cô gọi người này là Nhị Đại Vương.Đám ác ma không có hoạt động giải trí gì, chỉ có uống máu, đánh nhau, huấn luyện ma thú, luyện vũ khí ma, tự học hắc ma pháp, cuộc sống vô cùng đơn điệu khô khan.Hoạt động giải trí đại chúng duy nhất là yến tiệc, bình quân khoảng hai lần một tháng.

Nội dung của bữa tiệc sẽ khác nhau tùy theo quy mô, nếu có mấy Ma Vương cùng tề tụ sẽ là đại tiệc.

Tiệc kiểu này là để mọi người tụ lại một chỗ cùng uống máu, đánh nhau ẩu đả, nói về việc mình hóa duyên ở thế giới loài người như thế nào, “nhiều người còn bạch bạch yêu đương”, thể hiện ma thú của mình mạnh như thế nào...!Khung cảnh ồn ào huyên náo, nói năng loạn xạ, xa hoa lãng phí, ao máu rừng thịt, các loại ác ma lớn nhỏ cùng tụ tập một chỗ làm trò hề.Mới đầu Tô Mạt Lê còn nôn khan vì phản ứng sinh lý, đến giờ cô đã có thể mặt không đổi sắc, rồi giữa buổi tiệc lặng lẽ không tiếng động mà lẻn đi.So với loại đại tiệc hỗn loạn mù mịt chướng khí kia thì cô thích bữa tiệc nhỏ trong lãnh địa do Nhị Đại Vương tổ chức hơn.

Những ác ma nam nữ ở đây sẽ không đến nỗi không nói một lời đã cởϊ qυầи áo, thực hiện một số hoạt động không tiện nhìn.

Trên phương diện này ác ma không có dây thần kinh xấu hổ, không nghĩ như vậy là đáng xấu hổ.Tham gia bữa tiệc nhỏ trong lãnh địa chỉ cần giữ yên lặng thì có thể bình an vô sự vượt qua.Cô coi như là người mới đến trong lãnh địa.


Khi cô tham gia yến tiệc trong lãnh địa lần đầu tiên đã được trông thấy vị đại nhân kia ngồi ngay ngắn trên vương tọa cao cao.

Vương tọa làm bằng xương ma thú khổng lồ, vẫn còn vương vấn ma khí chưa tan.

Tay vịn làm từ xương đùi ma thú, màu đen sáng bóng lóe ánh kim.

Vị đại nhân kia tựa lưng vào ghế, tay phải chống cằm, hai mắt khép hờ, tóc dài màu đỏ xõa ngang vai, trên đầu có một cặp sừng dài.

Tô Mạt Lê liếc mắt đánh giá, ít nhất phải dài ba mươi cm.Vị đại nhân này mặc áo khoác đối khâm màu đen, hai chân bắt chéo.Sừng của ác ma tượng trưng cho thực lực, sừng của Đại Ma Vương vừa đen vừa dài chọc trời.

Sừng của Tô Mạt Lê còn không dài bằng bàn tay cô nữa, màu xám có lẫn sắc trắng.

Cô không có thói quen để lộ sừng, ngoại trừ lúc tham gia yến hội thì trong cuộc sống hàng ngày cô đều cho nó ẩn đi.Đám ác ma mặc đủ loại quần áo kỳ lạ, có quần áo phương Tây, có quần áo kiểu Trung, kiểu cổ có, hiện đại cũng có, thật sự là yêu ma quỷ quái, trăm quỷ đi giữa trời đêm.

Tô Mạt Lê bưng cốc thủy tinh núp trong góc sì sụp uống nước máu, đôi mắt to lặng lẽ nhìn qua ngó lại dò xét, cố hết sức không đối mắt với đám ác ma.Nơi tổ chức tiệc bày hàng chục chiếc bàn tròn, ở trên là đầy những đĩa tiết sống, trong đồ đựng rót đầy nước máu màu đỏ sóng sánh.

Những chiếc cốc được làm từ nhiều chất liệu khác nhau, có cốc gỗ, cốc thủy tinh, cốc tráng men, còn có cả bát sứ.

Đám ác ma không chú ý đến chất lượng cuộc sống, nên càng không hiểu gì về các nghi lễ xã giao.Hội trường phía trước truyền đến tiếng ầm ĩ thu hút sự chú ý của đám ác ma, dường như đang xảy ra một cuộc tranh chấp.

Tuân thủ nguyên tắc không tham gia góp vui, Tô Mạt Lê đứng nhìn sang đó từ rất xa, không tới gần, cũng không rướn cổ lên như ác ma bên cạnh...!Thực sự rướn cổ ra rất dài...!như cái thang gấp kéo ra gập lại được, vươn dài ra đến mấy chục cm.

Tô Mạt Lê há hốc miệng kinh ngạc, trợn mắt nhìn chăm chú ác ma này.

Khi ý thức được chẳng qua anh ta chỉ đang làm cho một phần cổ của mình biến thành ma khí, kéo dài ma khí ra, cô liền nghĩ có lẽ mình cũng có thể làm được, sau khi trở về cô cũng muốn làm thử.“A”, đột nhiên có một tiếng hét thảm truyền đến, Tô Mạt Lê nhìn sang.

Ác ma mới vừa rồi còn đang cãi nhau ầm ĩ giờ đang đau đớn cuộn mình lại.

Đám ác ma quây quanh anh ta dồn dập lùi về phía sau, giữ khoảng cách với người kia.


Họ bịt miệng lại, trong hai mắt để lộ sự hoảng sợ.

Không khí xung quanh ác ma đang kêu gào kia vặn vẹo thành vòng xoáy, xoắn thân thể của anh ta lại, kéo vào bên trong như một cái cối xay thịt, xoay tròn nghiền nát xương thịt người kia.

Chất lỏng sền sệt màu tím bắn tung tóe ra ngoài theo tiếng kêu thảm của ác ma, tạo thành một làn sương máu màu xanh lam hình hoa sen, dù đẹp nhưng lại khiến đám ác ma phải kinh hồn bạt vía.Tiếng la hét của ác ma kia dần trở nên yếu ớt, toàn bộ hội trường lặng ngắt như tờ, những tiếng kêu thảm thiết đang quanh quẩn đột ngột im bặt.

Tô Mạt Lê che miệng, trái tim không ngừng đập thình thịch, cô trơ mắt nhìn ác ma bị không gian kia ép thành thịt vụn, chỉ trong một tiếng búng tay đã hóa thành ma khí màu đen, tan thành mây khói...Đám ác ma mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cơ thể run rẩy không ngừng, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi như đứng trước cường giả.

Tô Mạt Lê cũng không nhịn được mà muốn cong lưng quỳ rạp xuống đất, dùng trán cụng xuống đất biểu hiện thần phục.

Cô vừa nghĩ như vậy thì đã nghe thấy “bịch” một tiếng, một ác ma run rẩy quỳ lạy trên mặt đất.

Ngay sau đó liên tiếp vang lên những tiếng quỳ xuống, toàn bộ hội trường không có người nào đứng thẳng cả.

Uy lực phóng thích ra ngoài của không gian vặn vẹo làm cho tất cả ác ma đều sinh lòng sợ hãi, như ma vật nhỏ gặp phải ác ma.Tô Mạt Lê quỳ gối trên mặt đất, sự sợ hãi trong lòng vẫn còn là thứ yếu, sự khϊếp sợ khiến thân thể không tự chủ được muốn đầu hàng mới là đáng sợ vô cùng, đơn giản chính là sự chèn ép của những giống loài cấp cao hơn.Ma Vương ngồi trên ghế cao, mắt phải anh hơi mở, ánh sáng màu đỏ lập tức tràn ra, ngón tay phải vẫn còn duy trì động tác búng tay, nói giọng nhàn nhạt: “Ồn ào.”Tô Mạt Lê đã hiểu Nhị Đại Vương là kiểu thích hoan lạc trong im lặng.

Từ đó về sau trong các bữa tiệc cô đều im lặng như một chú gà, đến lặng lẽ mà đi cũng lặng lẽ.Khi tâm trạng Nhị Đại Vương tốt cũng sẽ để tinh thần tỉnh táo, chán ngán ngồi nghe đám ác ma kia nịnh nọt.

Tuy loại nịnh nọt đó Tô Mạt Lê nghe vào tai rất râu ông nọ cắm cằm bà kia nhưng ngẫu nhiên lại có câu nịnh nào đó rất hay ho, lúc ấy ngón trỏ bên tay phải của Nhị Đại Vương sẽ xoa lên ngón giữa, sau đó sẽ có một bóng đen mơ hồ đi ra phía trước từ sau lưng ghế, rót cho ác ma tâng bốc không tệ kia một cốc nước máu.Bóng đen mơ hồ kia có tay có chân, trên gương mặt mờ sương đen có một đôi con mắt màu đỏ.

Tô Mạt Lê hâm mộ nhìn vài lần, bóng đen mơ hồ đó được gọi là người khí ảo, do Đại ác ma dùng vũ khí ma của bản thân tạo ra.

Chúng có thể nghe hiểu lời nói của ác ma, nhận được mệnh lệnh có thể hoàn thành, là một công cụ hình người rất được việc.

Vũ khí ma của Tô Mạt Lê còn chưa đủ, cô nghĩ, một ngày nào đó cô cũng muốn như Nhị Đại Vương, có vũ khí ma dùng mãi không hết.

Khi đó cô nhất định sẽ biến một lúc ra mười mấy người khí ảo, để họ giặt quần áo, nấu cơm, mát xa cho cô, nghĩ đến thôi đã thấy suиɠ sướиɠ.Tô Mạt Lê mặc chiếc váy trắng lộ vai, cuộn mái tóc dài lên, ngồi trên ghế quý phi trong sân, đang sơn ngón tay.Từ sau khi đến lượt cô đi đến Nhân gian hoá duyên, mỗi lần cô hoàn thành việc lấy máu đều có thể mang về rất nhiều thứ mình thích, váy vóc xinh đẹp, hạt giống thực vật, đồ ăn vặt, đồ làm bếp, còn cả cái ghế dài này nữa, đã tốn của cô không ít sức lực đem về.Ác ma đều thích màu đen, cánh màu đen, tóc dài màu đen, áo khoác màu đen, đó chính là tiêu chuẩn thẩm mỹ hàng đầu của họ.

Có ba lý do khiến họ phát cuồng vì màu đen đến thế.


Một là màu đen có thể hòa vào trong đêm tối, khi đi hóa duyên ở Nhân gian vào ban đêm sẽ dễ dàng che giấu bản thân.

Hai là Vương của cả Ma giới thích màu đen, ác ma hâm mộ những kẻ mạnh, những đại minh tinh ngày nào cũng mặc đồ đen thì đương nhiên những ác ma quần chúng cũng sẽ học theo.

Ba là ở Ma giới nhìn vào đâu cũng có màu đen, cây cỏ, núi đá, thậm chí cả mây cũng đều màu đen.Tuy Tô Mạt Lê có thể hiểu được gu thẩm mỹ của họ, nhưng cô không thể ép bản thân mỗi ngày đều ăn mặc như phần tử khủng bố như thế.

Trong căn nhà nhỏ của mình, mỗi ngày cô đều ăn mặc tinh xảo xinh đẹp, màu sắc sặc sỡ sáng sủa.

Ra khỏi nhà sẽ choàng áo khoác đen, có đôi khi còn trùm thêm một cái khăn màu đen.Sau khi làm xong bộ móng màu tím nhạt, Tô Mạt Lê nhấc năm ngón tay lên thổi nhẹ.

Móng tay của cô bây giờ vừa dài vừa cứng, sơn móng tay lên trông rất đẹp.

Chỉ có điều móng tay mọc nhanh quá phải thường xuyên cắt tỉa.

Có một lần cô nhìn thấy một ác ma, móng tay của anh ta có lẽ phải vài thập niên rồi không hề cắt tỉa, cuộn tròn lại như cái bánh bông lan cuộn.Lần đầu tiên Tô Mạt Lê nghe được tên của Đại Ma Vương là Dasa, cô đã cảm thấy cái tên này vô cùng quen tai, như thể đã nghe thấy ở đâu đó, thử tìm trong trí nhớ mình nhưng không thể nghĩ ra gì cả.Mãi cho đến khi tham gia bữa đại tiệc, nhìn thấy Vương của cả Ma giới bên cạnh Nhị Đại Vương thì một phần ký ức xa xưa mới dần hiện ra trong đầu.Vương của cả Ma giới Dasa có mái tóc dài màu đen, hai cái sừng ác ma dài như ăng-ten TV mọc trên đỉnh đầu.

Bên ngoài khoác hờ chiếc áo choàng tơ lụa màu đen, bên hông thắt một chiếc thắt lưng, lộ ra cơ ngực rắn chắc.

Trên khuôn mặt đẹp trai nở một nụ cười ngang ngược bất kham, phóng túng tự đại của kẻ mạnh.Ký ức như thủy triều tràn về làm Tô Mạt Lê phải kinh ngạc.

Đúng vậy, không thể nhầm được, cái tên này, mái tóc dài này, phong cách ăn mặc hở ngực lộ lưng này, và cả thiết lập bối cảnh này.Ma giới này, hay nói là thế giới này thật ra là một quyển sách...Quyển sách này là tiểu thuyết tình cảm Tô Mạt Lê đã từng đọc khi học cấp hai.

Đừng nói tới việc cô đã sống trong thế giới ác ma không biết bao nhiêu năm, mà ngay cả khi vẫn còn là một con người thì cũng đã hơn mười năm trôi qua, vậy mà cô vẫn còn nhớ ra được thì chỉ có thể nói là trong mơ hồ số mệnh đã được định sẵn.Đó là một cuốn tiểu thuyết tình yêu huyền huyễn với bút pháp rất diễm tình.

Kể về một cô gái trẻ phải lòng bạn học cùng lớp tên là Alkali.

Sau nhiều lần theo đuổi mà không được đáp lại cô ấy đã mượn sự trợ giúp của hắc ma pháp triệu hồi ác ma Dasa.

Trong quá trình Dasa trợ giúp cô gái hai người đã phát sinh tình cảm, một người một ma dây dưa qua lại, đến cuối cùng mới làm...!không, là tới được với nhau.

Lúc này, cô gái và Dasa mới phát hiện ra người bạn học cô ta vẫn luôn thầm yêu, Alkali, hóa ra lại chính là Đại thiên sứ.

Ba người bắt đầu xoắn xuýt trong một mối tình tay ba rối rắm.


Ác ma và thiên sứ chém gϊếŧ nhau, sự tà ác và tình yêu đan xen.

Cuối cùng Dasa mang cô gái về Ma giới, từ đó về sau trải qua cuộc sống hạnh phúc không tủi không thẹn.Phần lớn nội dung của quyển tiểu thuyết này đều là phần truyện phải “che đậy làm mờ”.

Tô Mạt Lê khi đó đang ở độ tuổi mới lớn gần như là mặt đỏ tía tai xem một hơi hết quyển truyện.

Có vài tình tiết trong đó đến giờ cô vẫn có thể hồi tưởng lại.

Ban đầu khi đọc cuốn truyện này cô còn mặt đỏ tới mang tai, huyết mạch sôi trào, nhưng bây giờ cô chỉ muốn nói: ‘Đây là cái quỷ gì vậy?’ Ví dụ như Dasa cho cô gái tắm trong ao máu, trong truyện nói làn da cô gái thấm đượm máu tươi vô cùng mịn màng, non mềm trắng nõn, khiến cho tất cả ác ma đều thèm muốn.

Tô Mạt Lê tỏ vẻ: ‘Hừ! Cô biến thành ác ma lâu như vậy mà còn không dám ngâm mình vào máu người, sao cô gái này lại có thể không hề có gánh nặng tâm lý gì vậy? Chẳng lẽ đây lại là nữ vương trời sinh trong truyền thuyết sao?’Hơn nữa, một người phụ nữ ngâm mình trong máu đối với loài quỷ hút màu mà nói còn không phải là con lợn sữa quay được tẩm trong mỡ đang hướng về phía mãnh thú sao? Người ta có thể không thèm muốn chắc? Trong truyện bởi vì đám quỷ hút máu nhòm ngó cô gái đó như hổ rình mồi mà Dasa đã nổi trận lôi đình gϊếŧ chết hàng loạt lũ quỷ hút máu đó.Quyển sách này nếu chỉ đơn giản là truyện, phỉ nhổ một chút là xong.Nhưng nếu là người tồn tại trong thế giới này thì không vui chút nào.Phần cuối truyện vì muốn làm thăng hoa mối quan hệ giữa Dasa và cô gái kia mà tác giả đã viết ra một trận đại chiến Ma giới.Nguyên nhân là do Dasa là Vương của toàn Ma giới mà lại làm việc không tốt, chỉ biết đâm đầu vào chuyện yêu đương.

Khi hai người ở Nhân gian vừa yêu đương vừa hành hạ lẫn nhau thì vực Độ Ma nằm giữa Ma giới và Nhân giới trong một thời gian dài không có ma khí của Ma Vương trấn áp đã xuất hiện vết nứt không gian, hút vào rất nhiều ác ma.

Vì lối ra vào bị nhỏ lại, số lượng ác ma đến Nhân gian hoá duyên giảm bớt nên máu tươi không đủ cho đám ác ma dùng.Ăn không đủ no làm sao mà được? Ác ma chỉ có một vài sở thích như vậy thôi mà! Vì vậy đã có một vài Đại Ma Vương nổi dậy tạo phản.Ngoại trừ Dasa thì người có thực lực mạnh nhất chính là Nhị Đại Vương.

Theo lý mà nói thì mấy Ma Vương liên thủ vẫn có thể chiến đấu với anh ta.

Nhưng vào thời khắc mấu chốt, quầng sáng nhân vật nam chính của anh ta bùng nổ, lấy mỹ danh là “sức mạnh của tình yêu” để đánh bại mấy Đại Ma Vương kia, nghiền nát ma thân của họ, trấn áp thế giới, một lần nữa thống nhất Ma giới.Lúc ấy sau khi đọc xong tiểu thuyết ấy, Tô Mạt Lê còn cảm khái, ngoài Dasa ra thì mấy Đại Ma Vương khác đừng nói là miêu tả bên ngoài, đến cả cái tên cũng không có, thật sự là một đám nhân vật phản diện không hề có chút cảm giác tồn tại nào cả.Tô Mạt Lê chuyển tầm mắt từ trên mặt Dasa sang mặt Nhị Đại Vương, Nhị Đại Vương đẹp trai, lười biếng đang ngồi trên ghế cao chợp mắt.Từ tận đáy lòng Tô Mạt Lê không hy vọng Nhị Đại Vương sẽ bị nghiền nát thành tro bụi.

Tuy lúc anh tức giận khiến cho mọi ác ma phải sợ hãi, nhưng chỉ cần mọi người giữ im lặng thì sẽ bình yên vô sự không chút tổn hại.

Anh cũng chưa từng phát sinh loại chuyện phải “che đậy làm mờ” với đám tùy tùng lệ thuộc của mình.

Máu trong Huyết Trì của lãnh địa vẫn luôn đầy ắp, nội dung yến tiệc cũng không quá lố, so với những Ma Vương khác thì anh quả là một thủ lĩnh tốt hiếm có.Mạch chính của câu chuyện không biết khi nào mới bắt đầu, cô phải chú ý từng thời khắc.

Nếu một Đại ác ma như Dasa được con người triệu hồi thì đám ác ma sẽ biết rất nhanh.

Cô bắt đầu tồn trữ lương thực, dùng vũ khí ma vô lượng mua sắm lượng máu tươi dùng cho vài năm.

Khi đến Nhân gian cô cũng thường xuyên chạy đến mấy chỗ trữ máu lậu, không đủ thì bắt một đống người xấu, tội phạm gϊếŧ người này, kẻ lừa bán trẻ em này...!lần lượt lấy máu của bọn họ.

Một khi đại chiến Ma giới bắt đầu, với điều kiện tiên quyết là không uy hϊếp đến tính mạng của bản thân thì cô sẽ nỗ lực giữ mạng cho Nhị Đại Vương.Ác ma đứng phía trước ân cần rót rượu cho Nhị Đại Vương, mấy vị Ma Vương thỉnh thoảng sẽ uống một ít rượu nho, chỉ uống rượu nho đỏ, không dùng nho trắng.Nghe ác ma cung kính gọi Nhị Đại Vương cuối cùng Tô Mạt Lê cũng nhớ ra tên đầy đủ của anh mà cô nghe được từ những ác ma khác là gì.Chris Fado Tadanbel.Đám ác ma gọi anh là đại nhân Fado.Không thể trách cô không nhớ nổi, bởi cái tên này thật sự quá dài mà..