Nhân Vật Tàn Nhẫn - Tam Thập Tam

Chương 17



Gần đến Tết Nguyên Đán, cậu Năm nhà họ Thẩm ở Tùng Giang dẫn vợ con cùng em gái thứ sáu và thứ tám đến Phổ Tây chơi.

Hôm đó Hữu Chi không có tiết học, ngủ nướng một giấc đã đời, vệ sinh cá nhân xong định ăn một bữa sáng thịnh soạn thì Phúc Căn đến báo có khách. Hữu Chi cũng không để ý, nói với Minh Chi một tiếng rồi bưng bữa sáng lên phòng mình ăn tiếp. Tuy cô ấy không quan tâm người khác nói gì, nhưng tiểu thư ngủ đến tận mặt trời lên cao mới dậy, rõ ràng người giám hộ hiện tại của cô ấy phải chịu trách nhiệm nhất định. Để tránh liên lụy đến Minh Chi, cô ấy vẫn nên biết điều tránh đi thì hơn.

Nhà họ Thẩm đã nói mấy lần muốn đến chơi, nên Minh Chi cũng không để ý, ra cửa đón người mới biết họ định ở lại.

Minh Chi giật mình, chỗ nào ở được chứ. Cho dù cô chuyển đi ngủ chung giường với Hữu Chi, để cô Sáu và cô Tám ngủ chung một phòng, thì nhà cậu Năm ở đâu? Phòng của Từ Trọng Cửu tuy trống, nhưng trong phòng có đồ của anh. Cho dù Từ Trọng Cửu không để tâm, Minh Chi cũng không muốn chỗ của anh bị người khác chiếm dụng.

Minh Chi biết mình đã quá đáng, xét về lý thì nơi này là do nhà họ Quý và nhà họ Thẩm bỏ tiền ra, xét về tình thì người đến không phải người ngoài, là em chồng tương lai của cô. Nhưng cô chính là không vui, nhất là vợ chồng cậu Năm còn dẫn theo con cái đến, họ dựa vào đâu mà cho rằng Thẩm Phượng Thư nhất định phải nhận nuôi đứa nhỏ này!

Tuy Minh Chi đã chấp nhận số phận, nhưng khó tránh khỏi tự thương thân trách phận, đối với những người không liên quan thì lại thêm phần giận cá chém thớt: Chỉ cần một ngày cô còn là vị hôn thê hoặc vợ của Thẩm Phượng Thư, thì nhận nuôi đứa trẻ nào phải do cô quyết định. Từ Trọng Cửu thường nói Thẩm Phượng Thư là người biết lý lẽ, vậy thì chuyện nhận con nuôi cô cũng có thể làm chủ một nửa chứ.

Từ khi bà cụ Thẩm tiết lộ chuyện nhận con nuôi cho mợ Năm, mợ Năm liền coi tài sản đứng tên Thẩm Phượng Thư như của nhà mình. Sau khi dò hỏi được anh ta đã chi không ít tiền cho việc chuẩn bị hôn lễ, cô ta xúi giục cậu Năm đến xem xét tình hình, sợ Thẩm Phượng Thư dồn hết tiền cho cô vợ nhỏ và em vợ.

Cậu Năm biết Thẩm Phượng Thư không phải lấy tiền từ sổ sách chung, tiêu xài thế nào cũng không liên quan đến người khác. Nhưng hắn học hành không giỏi, làm việc cũng không tốt, chỉ nhàn rỗi ở nhà, có cơ hội ra ngoài chơi cũng tốt, vì vậy đã thuyết phục cô Sáu và cô Tám, được sự cho phép của bà cụ Thẩm cùng nhau ra ngoài chơi.Mợ Năm ôm con trai, chỉ huy tài xế ô tô lấy từng chiếc vali xuống. Vali của cô Sáu cô Tám thuộc phong cách tiểu thư, tinh xảo xinh xắn, được đặt ở chỗ gần cửa nhất, tiếp theo là của cậu Năm. Chưa kịp lấy hết xuống thì bị Minh Chi ngăn lại, "Anh họ Năm, ở đây không đủ chỗ." Trước khi chính thức làm lễ, cô vẫn gọi cậu Năm theo cách gọi trước đây, "Em bảo Phúc Căn giúp anh chị đặt khách sạn nhé."

Mợ Năm lấy ra một chiếc khăn tay lau qua loa nước mũi cho con trai, rồi lại nhét vào túi, "Em Hai nói gì vậy, chúng ta là người thân ruột thịt không cần khách sáo, ở khách sạn xa lạ lắm. Hơn nữa ở ngoài rất bất tiện, quần áo thay ra hàng ngày của chúng ta không tiện giao cho người ngoài giặt, đồ ăn của Quân nhi cũng phải tự mình nấu, vẫn là ở nhà tiện hơn."

Mấy tháng không gặp, cô ta thấy Minh Chi như trở nên thời thượng hơn. Nói ăn mặc nổi bật thì cũng chưa hẳn, vẫn là tóc tết đuôi sam, áo váy Trung Hoa rộng rãi, giày da bông nửa mới nửa cũ. Nhưng nhìn tinh thần là khác hẳn, ngay cả lông mày cũng đậm và thẳng hơn trước, mơ hồ lộ ra vẻ sắc sảo.

Tốt lắm, vênh váo rồi đấy, mợ Năm thầm nghĩ nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười. Cô ta dùng vai huých nhẹ Minh Chi một cái, "Chị nói này em gái tốt của chị, em không thương chúng ta thì cũng phải thương Quân nhi chứ, nó còn nhỏ mà."

Trước khi ra khỏi nhà, mợ Năm đã dạy con trai, gặp Minh Chi thì nhào tới gọi to mẹ lớn để vun đắp tình cảm. Lúc này cô ta vừa nói đùa với Minh Chi, vừa khẽ đẩy con trai một cái, ra hiệu cho nó hành động.

Trẻ con tuy không hiểu chuyện, nhưng lại nhìn rõ nhất người khác có thực sự yêu quý mình hay không. Người mẹ lớn trước mặt này trong mắt không có chút ý cười nào, nó vặn vẹo người, quay lưng lại ôm cổ mẹ ruột, áp mặt nhỏ vào vai mẹ ruột không chịu nhìn Minh Chi nữa.

Minh Chi thật sự sợ đứa nhỏ nhào tới dính đầy nước mũi lên người mình, thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt cũng mang theo ý cười. Cô dịu dàng nói, "Quân nhi, khách sạn có lò sưởi có nước nóng, không cần mặc nhiều quần áo như vậy, còn có thể gọi đồ ăn lên phòng ăn, con có thích không?"

Trẻ con thích làm trái quy tắc, nghe nói có thể ăn cơm trong phòng liền gật đầu.

Cậu Năm không có ý kiến gì. Hắn vốn là người không có tính khí, chỉ cảm thấy ở khách sạn cũng tốt, dù sao cũng chỉ ba bốn ngày, không thể vì sự tiện lợi của mình mà làm phiền các em họ dọn phòng. Lập tức hắn nói cũng được, bảo tài xế ô tô để hành lý trở lại xe.

Cô Sáu, cô Tám lạnh lùng xem hết màn kịch nhỏ này, đợi Minh Chi dặn dò Phúc Căn xong mới tiến lên, "Anh Năm, anh chị đi trước đi, giúp bọn em để hành lý vào phòng. Bọn em muốn cùng Minh Chi đi dạo cửa hàng bách hóa."

Hai người mỗi bên khoác tay Minh Chi thân thiết nói, "Bây giờ chị là chủ nhà, bọn em đã nghĩ xong muốn mua gì rồi, chị phải đi cùng bọn em đấy. Hữu Chi cái đồ mọt sách kia, bọn em không quấy rầy cô ấy nữa."

Thật ra cô Sáu và cô Tám chỉ riêng năm nay đã đi cửa hàng bách hóa mười mấy, hai mươi lần rồi, đâu cần Minh Chi đi cùng, chỉ là kiếm cớ để thân cận với cô thôi. Cả nhà họ Thẩm vốn tưởng Thẩm Phượng Thư không coi trọng tình cảm nam nữ, ai ngờ đâu xem ra lại không phải vậy, bất kể anh ấy xuất phát từ tâm lý gì, dù sao thì việc coi trọng Minh Chi là điều chắc chắn rồi, nên bọn họ nhìn Minh Chi cũng bằng một con mắt khác.

Cô Sáu và cô Tám vẫn chưa kết hôn, càng cần nhận được sự ủng hộ của anh cả chị dâu, vì vậy mới mượn cớ tuổi tác tương đương để đến làm thân.

Ba người cùng đến quán uống cà phê và ăn bánh kem sữa, cô Sáu và cô Tám ríu rít kể cho Minh Chi nghe những chuyện xấu xa của mợ Năm trên đường đi. Bà cụ Thẩm không cho phép dẫn Quân nhi theo nhưng cô ta cứ nhất quyết dẫn theo. Trên đường đi Quân nhi quậy phá, cô ta cũng không ngăn cản, ngược lại còn nói làm cô thì nên nhường cháu trai, cũng không nghĩ đến hàng ghế sau đã chật chội khi có ba người lớn ngồi, thêm một đứa trẻ nghịch ngợm thì khổ sở đến mức nào.

Hữu Chi học đại học là chuyện của nhà họ Quý, mợ Năm không biết tự lượng sức mình, chạy đến chỗ bà cụ nói sao con gái có thể học đại học, mà không cho cậu Năm học lên cao.

Cô Tám cười lạnh, "Chị ta cũng không nghĩ lại, năm kia anh Năm nói muốn học cách quản lý kinh doanh, một năm lỗ mười mấy vạn, chẳng phải là anh cả móc tiền túi ra giúp anh Năm bù lỗ vào sổ sách chung sao. Buồn cười là anh Năm tiền thì tiêu rồi, lại nói không rõ tiêu vào đâu."

Cô Sáu cũng cười, hạ giọng nói, "Chẳng lẽ em không biết sao? Nhà mẹ đẻ chị ta mỗi lần đến tay không, ra về thì tay xách nách mang, tưởng người khác không nhìn thấy. Mọi người chẳng qua nể mặt bà nội, cho chị ta chút mặt mũi nên không nói toạc ra."

Nhà họ Quý có sáu chị em gái, chỉ có Minh Chi không phải do bà Quý sinh ra, chị em với nhau thân thiết khắng khít, đừng nói là nói xấu sau lưng, ngay cả ý nghĩ chê bai cũng chưa từng nảy sinh một chút nào, luôn là người lớn yêu thương người nhỏ, người nhỏ kính trọng người lớn. Vì vậy mỗi lần Minh Chi ở cùng với người nhà họ Thẩm, chính là một lần mở mang tầm mắt, chỉ có phần im lặng lắng nghe, may mắn là sau này cô luôn đi theo Thẩm Phượng Thư, không cần phải ở nhà lo chuyện người lớn dạy dỗ người nhỏ.

Hai chị em nói đủ chuyện phiếm, để Minh Chi thanh toán tiền, rồi lại vào cửa hàng bách hóa dạo chơi. Không bao lâu đã mua một đống giày tất quần áo, khiến nhân viên bán hàng cười toe toét. Quay đầu lại chọn nước hoa, cô Sáu và cô Tám đầu kề đầu lựa chọn, Minh Chi không có thói quen dùng nước hoa, hơi lùi lại một bước đứng chờ bên cạnh, lại gặp phải cô Hồ đã gặp ở buổi khiêu vũ.

Cô Hồ muốn trả lại một lọ nước hoa. Nhân viên bán hàng không đồng ý, nói lúc bán ra thì lọ này đã bị tiêu hao một ít rồi, nếu thu hồi thì không thể bán lại cho khách hàng khác, chỉ có thể tự mình chịu lỗ, mình chỉ là một nhân viên nhỏ, không tiêu nổi hàng cao cấp đến từ Pháp.

Giọng nói của hai người càng lúc càng lớn, nhân viên bán hàng nói ra sự thật người mua ban đầu là cô Lục, "Hôm đó cô Lục để ngửi mùi hương đã xịt vào không khí mấy lần, sao còn có thể trả lại? Cô ấy là tiểu thư nhà giàu, làm gì cũng được. Tôi chỉ là một nhân vật nhỏ, trả lại hàng cho tôi thì tôi phải chịu lỗ."

Cô Hồ nhẫn nhịn, chỉ nói lời lẽ hòa nhã.

Ai ngờ nhân viên bán hàng thấy đồng nghiệp đang mời chào được khách hàng lớn, trong lòng sốt ruột, lời nói khó tránh khỏi không khách khí, "Cô Hồ, cô tặng cô ấy một lọ nước hoa, chỉ thiếu nước tiêu hết tiền tiêu vặt, có khi còn phải nhịn đói mấy ngày, cô ấy thì nhận lấy cũng chẳng coi ra gì. Cô là sinh viên đại học đã được giáo dục, đáng lẽ tôi không nên nói với cô, thật sự là tôi nhịn không được, bạn bè với nhau cũng phải xem xét đến sự tương xứng, trèo cao không có hạnh phúc đâu."

Mặt cô Hồ đỏ bừng, ngậm nước mắt len lén nhìn xung quanh, sợ bị người quen nhận ra.

Minh Chi coi như không thấy, khách khí tiến lên, "Cô này, lọ nước hoa này nếu cô không cần thì nhượng lại cho tôi đi."

Cô Hồ khàn giọng nói được, hắng giọng một cái rồi mới nói tiếp, "Đã dùng thử một lần rồi, được không?"

Minh Chi ra hiệu không sao, bảo nhân viên bán hàng gói đồ lại.

Tiền trao cháo múc, đợi cô Hồ đi rồi, Minh Chi mới thu lại nụ cười liếc nhân viên bán hàng mấy cái, thong thả gọi quản lý đến, cô muốn khiếu nại nhân viên ở đây có thái độ ngạo mạn, phục vụ không chu đáo.

Dạo này Minh Chi coi như là khách quý hạng nhất của cửa hàng bách hóa, quản lý đương nhiên ra sức lấy lòng, vừa mắng chửi cậu nhân viên vừa cười làm lành mới dỗ dành được cô nguôi giận. Cô Sáu và cô Tám nhìn thấy, trao đổi ánh mắt với nhau, nay đã khác xưa rồi, con bé này thật lợi hại.

Minh Chi nhìn bộ dạng giận mà không dám nói gì của cậu nhân viên bán hàng, vừa buồn cười vừa thấy chán nản, cô đây là cái thá gì chứ, cũng chỉ là nhà giàu mới nổi mà thôi, dựa vào việc tiêu vài đồng tiền mà ra oai. Nói là giúp cô Hồ xả giận, chi bằng nói là vì bản thân trước đây, chỉ biết vâng vâng dạ dạ, ấp a ấp úng.

Chỉ là kiểu "có tiền muốn làm gì thì làm" này, chẳng phải là đổi bằng tương lai mấy chục năm sau này của mình sao, có gì đáng mừng chứ.
— QUẢNG CÁO —