Bữa tối đến nhà hàng Nga, ăn bánh mì đen với súp củ cải đỏ.
Quân Nhi còn quá nhỏ, yên ổn được mười mấy phút thì bắt đầu leo trèo, nghịch ngợm như khỉ. Minh Chi sợ nó coi mình như cái cây, từ đầu đến cuối phải giữ vẻ mặt vô cảm. Cô im lặng uống hết nửa bát súp, chừa lại xúc xích đỏ và hành tây, thật sự không biết món này ngon chỗ nào, đáng để cậu Năm ra sức giới thiệu với họ.
Cô Sáu và cô Tám ăn uống cũng rất từ tốn, chỉ tranh thủ lúc lên món ăn trò chuyện với Hữu Chi vài câu, chủ yếu là về việc học của cô ấy. Hữu Chi đã thành công khiến hai người họ kinh ngạc, vì cô ấy dự định thi vào khoa sinh học.
Con gái con đứa nào lại đi học sinh học! Hai cô gái nhà họ Thẩm lắc đầu không ủng hộ, tiếng Anh kinh tế lịch sử, những môn này mới phù hợp với con gái. Nếu không thì học kiến trúc cũng được, giống như vị mỹ nhân nổi tiếng ở Bắc Bình kia, tài sắc vẹn toàn, không lo không gả được chồng tốt.
Các cô gái nhà họ Thẩm cũng đều đi học, tuy không coi trọng việc học như nhà họ Quý, nhưng không thiếu kiến thức phổ thông cần thiết. Cô Sáu không khách khí chỉ ra, "Chẳng lẽ cô định mặc áo blouse trắng đi giải phẫu chuột? Cô không phải thích xem tiểu thuyết phương Tây sao, học tiếng Anh rồi ra nước ngoài du học hai năm, về nước ai dám coi thường cô."
Hữu Chi bình tĩnh giải thích cho họ nghe. Cô ấy suy đi tính lại, cảm thấy sự bình đẳng mà phụ nữ theo đuổi không thể dựa vào lòng thương hại và sự đồng cảm của nam giới, chỉ có tự mình học tập và nắm vững kiến thức khoa học mới có thể phá vỡ hiện trạng nam giới độc quyền tiếng nói. Trong số rất nhiều môn khoa học tự nhiên, cô ấy hứng thú với sinh học nhất, vì vậy dự định thi vào đại học ở Bắc Bình hoặc Nam Kinh, chỉ vì hai nơi này dẫn đầu về sinh học so với những nơi khác.
Trong ấn tượng của cô Sáu và cô Tám, người Nam Kinh tính tình thô lỗ, Bắc Bình là vùng đất lạnh lẽo, đều không thể so sánh với Thượng Hải phồn hoa. Nhưng Hữu Chi là người không nghe lời khuyên, họ không cần phải tốn nước bọt, vì vậy hai người tự động tắt chức năng trò chuyện, từ từ thưởng thức món ngon của bữa ăn Nga.
Lúc lên món tráng miệng, cậu Năm cầm khăn ăn lau miệng, thăm dò nói với Minh Chi về cổ phiếu và hợp đồng tương lai, bạn bè bên cạnh hắn đã nắm bắt cơ hội kiếm được bộn tiền trong thời kỳ thịnh vượng như thế nào. Vốn làm ăn đầu cơ không cần nhiều, có một vạn đồng là có thể lấy nhỏ thắng lớn, đặc biệt là hợp đồng tương lai (1) có tác dụng đòn bẩy, chỉ cần nộp một ít tiền ký quỹ là có thể thu được lợi nhuận gấp mấy lần thậm chí mười mấy lần.
Minh Chi cũng biết về cổ phiếu; ngoài việc kinh doanh của gia đình, nhà họ Quý còn sở hữu không ít cổ phiếu. Nhưng về hợp đồng tương lai thì sao? "Nếu đến kỳ hạn mà chưa bán ra, lấy đâu ra kho để chứa ngô và đậu nành?"
"Đây không phải là mua thật, chỉ là một loại hợp đồng giao dịch, có thể là hàng hóa thực, cũng có thể là cổ phiếu hoặc trái phiếu."
Minh Chi không hiểu, lắc đầu nói thẳng, "Lợi nhuận càng cao, rủi ro càng lớn. Chúng ta không thiếu ăn thiếu mặc, chẳng cần thiết phải học đòi đánh cược vào mấy thứ này."
Cậu Năm bị phụ nữ thiếu hiểu biết làm tức chết đi được, cố nén giận mà nói tiếp, "Trọng Cửu cũng chơi cái này. Tháng trước cậu ấy vừa thắng một ván lớn. Nhưng vốn bỏ ra không nhiều, chỉ là chơi thử thôi."
Mợ Năm ngạc nhiên nhướng mày, "Anh có phải cũng đã chơi không đấy? Kế toán nói anh đã rút một khoản tiền, em cứ tưởng anh chuẩn bị cho Tết." Thấy hắn im lặng, cô ta liền hiểu ngay, "Có phải lỗ rồi không?"
Cậu Năm ngượng ngùng xua tay, "Mới vào nghề ai chẳng phải đóng học phí. Tại anh sơ ý nhất thời, Trọng Cửu bảo anh nên dừng khi thấy lời, mà anh không nghe. Nghe thì đã kiếm được không ít. Cậu ấy nói không sai."
Mợ Năm nhíu mày chặt lại, đang định nổi cơn thì từ bên ngoài, Từ Trọng Cửu mệt mỏi bước vào. Thì ra cậu Năm đã gọi điện hẹn gặp anh ở khách sạn. Trước mặt người ngoài, mợ Năm cố giữ thể diện cho chồng, làm như không nghe thấy gì, nhưng trong lòng âm thầm tính toán sẽ làm rõ chuyện khi về nhà.
Từ Trọng Cửu lần lượt chào hỏi từng người rồi mới ngồi xuống. Anh vừa nói vừa than đói bụng, phải làm việc xong anh mới dám ra khỏi văn phòng, cả bữa trưa và tối đều chưa ăn. Nhìn thấy nửa chiếc bánh mì bên cạnh Minh Chi, không chờ được mà cầm lên ăn ngay.
Minh Chi thoáng bối rối, may mà ngoài cô ra, chẳng ai để ý. Mọi người đều thấy cô vừa dùng tay xé một miếng nhỏ để ăn, phần lớn còn lại chưa hề chạm môi. Cậu Năm gọi một tiếng là Trọng Cửu tới ngay, rất nể mặt. Đã đói đến thế, ăn một chút đồ thừa trên bàn cũng không sao cả. Hơn nữa Trọng Cửu ăn rất nhiều, đến cả một chiếc lá rau cũng không chừa, rõ ràng là rất đói bụng.
Ăn xong, mợ Năm bảo có chuyện đàn ông cần nói với Trọng Cửu nên đưa vợ con về khách sạn rồi quay lại xe, hắn nháy mắt hỏi các em gái có muốn đi xem chỗ vui chơi thật sự ở Thượng Hải không.
Hữu Chi từ chối ngay, cô ấy bảo sáng mai còn phải đi học, ngủ muộn sẽ không có tinh thần.
Cậu Năm không ép, "Em Ba nói đúng, là người làm học vấn phải có nếp sinh hoạt quy củ."
Cô Sáu và cô Tám không ngờ lại có dịp như vậy, sợ sau này bị gia đình biết sẽ khó ăn khó nói nên kéo Minh Chi lại không cho về, cứ nài nỉ đòi đi cùng. Minh Chi biết mình không nên đi, nhưng có Trung Cửu ở đó, chân cô như không nghe lời mà đi theo đến nơi cậu Năm nói là chỗ vui chơi thật sự: một câu lạc bộ trong khu Tô Giới.
Thực ra bên trong chỉ là chỗ ăn chơi nhộn nhịp. Mang theo ba cô gái chưa chồng, cậu Năm không dám quá phóng túng, chỉ dẫn họ chơi bài. Có đủ các loại, từ bài cửu đến bài tính điểm. Cậu Năm chơi rất hăng, dẫn theo cô Sáu và cô Tám đánh vài ván, cả ba thắng được chút tiền nên càng thêm hứng khởi.
Nhưng Minh Chi lại không thích nơi này, cô ghét những nơi ồn ào náo nhiệt. Mọi người chen lấn sát bên nhau, mùi người nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Trong lòng cô canh cánh về chuyện đầu cơ kỳ hạn, chỉ mong có cơ hội khuyên Từ Trọng Cửu đừng làm mấy việc đầu cơ như vậy. Nghe đâu chơi kỳ hạn mà lỗ thì có thể đến mức phá sản, ở Thượng Hải từng có người vì thế mà nhảy sông.
Nhưng chưa kịp lên tiếng thì Trọng Cửu đã chủ động kéo cô ra khỏi đám đông.
Đi đến vườn hoa, hai người cùng hít một hơi không khí trong lành rồi cùng bật cười.
"Tôi không chơi cái đó đâu." Từ Trọng Cửu thẳng thắn, "Tôi sao dám chơi, nếu huyện trưởng phát hiện sẽ bị đuổi việc mất. Anh ta rất sợ cấp dưới bị mê muội vào mấy thứ này mà chểnh mảng. Lần trước là cậu Năm nói chuyện đầu tư, tôi chỉ góp lời vài câu thôi. Cô biết rồi đấy, tôi ở ngoài xã hội rất biết cách đối phó."
Minh Chi thừa hiểu điều này, mỉm cười nói, "Anh không cần đối phó tôi. Đối phó tôi cũng chẳng được gì."
Từ Trọng Cửu không phản bác, đưa tay vuốt lại mái tóc lòa xòa trước trán của cô, "Lạnh không? Tôi đưa cô đi ăn chút gì nhé."
Minh Chi lắc đầu, "Không cần." Không gặp anh thì không sao, gặp rồi cô mới nhớ lại, lần đó mình đã xả thân giúp anh thoát khỏi cơn nguy hiểm như thế nào. Cô nhớ rằng anh từng muốn lấy cả đời để báo đáp cô, nhưng cô vì nghĩ cho anh mà từ chối. Cô nghi ngờ mình cứu người lại thành ra chuyện, vì cô không hề đặc biệt thích anh, chỉ là muốn chọc tức bà Quý thôi. Nhưng khi nhìn thấy một mặt yếu đuối của anh, cô lại không buông bỏ được.
Chẳng hiểu sao cô lại hành xử như vậy, bèn tự giễu, buột miệng nói, "Em Ba định học sinh học, tôi nghĩ là tôi đã kích thích em ấy." Như trong tiểu thuyết, thương người không may mắn, giận người không biết vươn lên. "Ngay cả tôi cũng thấy mình không đáng. Vừa không muốn từ bỏ vinh hoa phú quý, lại không chịu bỏ công để giành lấy." Nói thì dễ, làm mới khó.
Từ Trọng Cửu cởi áo khoác, khoác lên vai cô, "Chúng ta đi dạo nhé?" Vừa hỏi, anh đã nhẹ nhàng dắt cô đi dọc theo lối nhỏ, giọng nói dịu dàng, "Cô đó, sao phải tự làm khó mình. Chúng ta cũng chỉ là người thường, tuổi trẻ có hạn, muốn sống tốt cũng là điều chính đáng. Huống chi gia cảnh nhà cô lại như vậy, nếu không theo sự sắp đặt của trưởng bối thì e rằng gia đình cũng chẳng chu cấp cho cô nữa. Hà tất phải làm to chuyện đến khó giải quyết, tổn thương tình cảm của đôi bên, cuối cùng lại hai bên đều thiệt hại. Hữu Chi không phải là cô, tất nhiên không thể cảm nhận được hoàn cảnh của cô. Còn tôi thì lại hiểu rất rõ."
Dù đã khoác áo nhưng Minh Chi vẫn rùng mình. Từ Trọng Cửu móc từ túi quần ra một chai rượu nhỏ, đưa cho cô khuyến khích, "Uống chút đi, là rượu."
Cô cầm lấy tham lam uống một ngụm lớn, vị rượu ấm áp chảy xuống cổ họng rồi trôi xuống dạ dày, đốt lên một ngọn lửa khiến toàn thân nóng bừng.
"Rượu gì thế?"
"Vodka của người Nga, cả nam lẫn nữ đều uống. Uống rồi không còn sợ cái lạnh của băng tuyết."
Men say rượu dâng thẳng lên, Minh Chi bất giác nhăn mũi lại. Cô lấy tay giữ chặt mũi, giọng nói ngọng ngịu, "Thật khó uống." Thật chẳng bằng rượu gạo hay rượu quế hoa ở nhà, ngọt ngào và tinh tế, đượm đà dài lâu.
Từ Trọng Cửu cũng uống một ngụm, rồi cất lại chai rượu. "Vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?"
Minh Chi có cảm giác cơn nấc do rượu muốn trào lên cổ họng. Cô sợ mất mặt nên cố nuốt nước bọt, chậm rãi nói, "Vừa nãy anh khuyên tôi đừng tự làm khổ mình." Chất cồn quấy đảo tâm trí, cô bỗng nói nhanh hơn, "Anh Cửu, người ta nói "Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, còn kẻ trộm sẽ sinh con đào tường khoét vách." Có khi tôi lại giống mẹ tôi."
Khi nỗi sợ hãi nhất được nói ra, cô không thể ngừng lại, "Mẹ tôi và cha tôi có tình riêng, chưa cưới đã có thai, rõ là bản tính phóng túng. Còn tôi, đã đính hôn rồi mà vẫn thỉnh thoảng nghĩ đến người đàn ông khác, thật là không ra gì." Minh Chi giơ tay tự tát vào mặt mình một cái vang dội. Đến cái thứ hai thì Từ Trọng Cửu kịp nắm lấy tay cô.
"Minh Chi, thà cô đánh tôi còn hơn. Là tôi cố ý quấy rầy cô, cứ quanh quẩn bên cô, cố ý quan tâm chăm sóc cô. Rõ ràng biết cô khổ sở nhưng vẫn cố khiến cô thêm phiền muộn. Tôi không thể cho cô một cuộc sống yên ổn, đáng lý ra tôi không nên trêu chọc cô. Nếu phải đánh thì cô nên đánh tôi."
Anh nắm chặt tay cô, dứt khoát vung vào mặt mình, cú đánh mạnh đến mức đầu anh ngoảnh sang một bên.
Cả hai như bị cái tát đó làm cho bàng hoàng, chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau.
Minh Chi đưa đầu ngón tay chạm nhẹ vào khóe môi anh, trong bóng tối không nhìn rõ, nhưng có vẻ lạ lạ.
Đầu ngón tay cô cảm thấy ươn ướt, hóa ra là máu.
Cô ngẩn ra một lúc lâu, lòng nặng trĩu, "Anh hà tất phải làm vậy..." Đau là ở anh, nhưng trong lòng cô liệu có dễ chịu hơn?
Minh Chi cúi đầu, quay người đi về phía ánh sáng, "Chúng ta về thôi."
Cô mới bước được vài bước, đã bị anh ôm chặt từ phía sau. Anh mở rộng đôi cánh tay mạnh mẽ kéo cô vào lòng, đặt nụ hôn nóng bỏng lên cổ cô, thì thầm khẽ khàng, "Minh Chi... là tôi cố ý."
Minh Chi nhắm mắt lại, hơi men phá vỡ hoàn toàn lớp phòng thủ, khiến cô không còn sức nghĩ suy, cũng không thể động đậy, chẳng thể suy tính, chỉ có thể chấp nhận.
Mặt cô thấy nhột nhạt, đến khi cảm giác ấy từ từ rơi xuống cổ tan thành một giọt lạnh buốt, cô mới nhận ra mình đã khóc.
(1) Hợp đồng tương lai (stock future): Khi tham gia hợp đồng tương lai trong cổ phiếu, hai bên sẽ xác định giá và ngày thanh toán trước. Đến thời điểm đó, người mua có quyền mua cổ phiếu với giá đã thỏa thuận, còn người bán phải bán cổ phiếu đó dù giá thị trường có biến động ra sao.
Ví dụ:
Giả sử hiện tại giá cổ phiếu Apple (AAPL) trên thị trường là $150/cổ phiếu. Bạn dự đoán giá của Apple sẽ tăng trong một tháng tới nên quyết định mua hợp đồng tương lai cổ phiếu Apple.
Chi tiết hợp đồng với người bán:
- Số lượng cổ phiếu: 100 cổ phiếu Apple
- Giá hợp đồng: $155/cổ phiếu (mức giá thỏa thuận cho tương lai)
- Thời hạn hợp đồng: 1 tháng (tuỳ người mua lựa chọn thời hạn, mua thời hạn càng xa thì giá trị cổ phiếu càng cao, ví dụ thời hạn 1 tháng có giá $155/cổ phiếu, còn thời hạn 3 tháng thì sẽ có giá $160/cổ phiếu)
Khi đến ngày đáo hạn (sau 1 tháng):
- Nếu giá thị trường của Apple tăng lên $170/cổ phiếu: Bạn sẽ có lợi nhuận. Vì bạn đã mua với giá $155, trong khi giá thị trường là $170, bạn có thể bán lại hợp đồng này và thu về mức chênh lệch (170 - 155) x 100 = $1.500.
- Nếu giá thị trường của Apple giảm xuống $140/cổ phiếu: Bạn sẽ chịu lỗ, vì bạn đã mua với giá $155 trong khi giá trị thực của cổ phiếu hiện tại chỉ là $140. Lúc này bạn lỗ (155 - 140) x 100 = $1.500.
VÀ TỚI THỜI HẠN ĐÁO HẠN BẠN BẮT BUỘC PHẢI BÁN HỢP ĐỒNG ĐỂ LẤY LẠI MỘT PHẦN TIỀN (cho dù cổ phiếu Apple có xuống), vì nếu không bán thì sẽ mất hết toàn bộ số tiền đã mua lúc trước.
Lời editor:
Hợp đồng tương lai thực sự không nên khuyến khích chơi, lời rất nhiều nhưng cũng dễ mất rất nhiều tiền, có nhiều người chơi mà không biết rút chân ra cho đến lúc hết sạch tiền, cái này thực sự là đánh bạc, mà con bạc thì có bao giờ thắng hoài đâu.