Về phía Diệp Tử, cơ thể mệt nhoài khiến cậu cứ chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn độn. Đôi mắt cậu vẫn thế, chúng không ào ạt từng cơn sóng buồn đến nao lòng mà vẫn vô hồn không một gợn xúc cảm. Thấy bóng mình mệt mỏi dựa lên bức tường trắng xoá, Diệp Tử từ từ dời ánh nhìn ra cửa sổ. Nắng hôm ấy không gay gắt mà thật ấm áp làm sao, nó soi rọi nhân gian, ban phát sự sống cho vạn vật nhưng tại sao lại bất công không sưởi ấm tâm hồn lạnh lẽo này của cậu chứ!? Diệp Tử chậm chậm đặt chân xuống sàn, lê từng bước đến bên khung cửa nhìn xung quanh. Không gian khu vườn sau nhà thoáng đãng làm sao, phía xa xa có lát đát vài người làm đang chăm sóc vườn tược. Một bác lớn tuổi đang cuốc đất, người kia tỉa lá cây, người còn lại hình như là nhỏ tuổi nhất xách trên tay bình tưới đánh thức những nhành hoa còn e ấp chưa thổ lộ vẻ đẹp. Diệp Tử lòng thắt lại từng cơn như ai đó dùng dao đâm vào, nhìn cảnh tượng ấy làm cậu nhớ về mẹ và bà của mình. Họ cũng đã từng cùng nhau làm việc như thế, cậu vẫn nhớ như in nụ cười chan hoà bên cạnh hàng dài mồ hôi của bà và mẹ khi cậu đưa nước cho họ uống.Tuy vất vả nhưng đó là hạnh phúc của cậu, khoảng thời gian ấy chính là cuộc sống bình yên mà cậu từng có. Nước mắt cậu lại trực trào một lần nữa, bỗng tiếng gõ cửa kéo cậu ra khỏi mớ tơ lòng kia, Diệp Tử quay người lại đi ra mở cửa, là bác giúp việc lúc nãy. Thấy Diệp Tử, bác cười một cái rồi lên tiếng:
- Cháu không phiền nếu bác để lên bàn chứ? Đây là bữa trưa, cậu chủ sợ cháu còn mệt nên gọi bác mang lên phòng cho cháu
Người phụ nữ hiền từ nhìn cậu, Diệp Tử dạ nhẹ một cái rồi mở cửa cho bác vào, xong xuôi bác quay sang nói với cậu:
- Có cần gì cứ nói bác nhé! Bác tên Hương, gọi là bác Hương hay bác gì cũng được hết, nhớ ăn cho lại sức nha, lúc sáng cháu đã không ăn gì rồi
Bác Hương nhìn thấy bát cháo sáng mình mang vào vẫn còn đó nên cũng ngầm hiểu là Diệp Tử không muốn ăn gì đành nói mấy lời coi như khuyên can cho sức khoẻ của cậu.Nói rồi bà Hương ra ngoài với món đồ cũ đã nguội lạnh trên tay. Trước khi đi còn không quên nói với cậu:
- Cháu cứ thoải mái như ở nhà mình nhé! Bức bối quá muốn đi dạo thì cứ đi, không phải ngại đâu nha!
Diệp Tử thấu được sự nhiệt tình của bác Hương mà trong tâm hình như có chút cảm xúc trở lại, cậu nhẹ nhàng cảm ơn bác rồi đóng cửa phòng lại. Nhìn bát cháo nóng trên bàn, thầm nghĩ trong bụng dầu gì bác cũng thôi thúc cậu ăn hai lần, bỏ thế cũng phụ công người ta nên Diệp Tử húp vài ngụm.
" Nó.....ngon quá..!"
Diệp Tử hơi bất ngờ vì bởi lẽ cả cuộc đời cậu chưa từng dám mơ sẽ được ăn đến bát cháo yến đắt đỏ như thế này, lại nghĩ bụng sao ông chú tốt thế. Sau khi ăn xong, cậu có ý mang xuống cho bác Hương đỡ mất công bác lại lên. Bước từ lầu hai xuống, Diệp Tử chững lại nơi bậc thang:" Nhà chú ấy đẹp quá!"
Cậu có chút choáng với độ rộng của căn nhà, toàn bộ nội thất nhìn cũng đủ biết là hàng xịn, từ phía phòng khách còn toả ra mùi hương dễ chịu từ máy xông tinh dầu. Diệp Tử đi xuống, ngó ngang ngó dọc mấy lần mới xác định được hướng đi vào nhà bếp. Cậu chuẩn bị tiến vào thì bác Hương cũng đi ra, thấy Diệp Tử chịu ra ngoài, bác Hương như vui lây mà tươi cười nhận bát trên tay cậu rồi quay sang nói:
- Cháu đi tham quan đi, bác chắc chắn điều đó sẽ làm cháu cảm thấy đỡ hơn đó
Nụ cười niềm nở của bác Hương cũng khiến lòng cậu mềm đi một chút, Diệp Tử khẽ cười cúi đầu cảm ơn bác Hương rồi đi ra ngoài.
Từng bước đi cậu chậm chạp để quan sát hết tất thảy mọi thứ. Căn nhà có rất nhiều đồ nội thất nhưng....hầu như không có bức ảnh nào cả. Tông màu chủ đạo cũng chỉ toàn trắng và đen, cậu đoán ngờ ngờ:" Chú ấy sống một mình sao?"
Nghĩ rồi lại thôi, Diệp Tử ra khỏi căn nhà, trước mặt câu là mảng sân rộng rãi với đường đi vào từ cổng đến trước cửa nhà được lát gạch hoa rất đẹp mắt, hai bên cánh cổng sừng sững kia là hàng cây xanh rì che chắn toàn ngôi nhà rộng lớn. Diệp Tử nhớ lại căn vườn khi nãy, cậu đi vòng ra sau, khu vườn cũng rộng không kém cạnh gì, nhìn kĩ thì có đủ loại cây như thảo dược, nào hoa, cây cảnh. Diệp Tử giữ vững tốc độ nãy đến giờ, chậm chậm quan sát tỉ mỉ mọi thứ xung quanh, con đường mòn sát bên trong vách tường dẫn cậu đến một mảng đất:" Là bạch trinh biển!"
Cậu hơi tròn mắt nhìn một mảng hoa trắng đưa hương dịu nhẹ trong gió:" Sao chúng lại bị trồng riêng ra vây?" Diệp Tử không sững vì hoa quá đẹp, mà cậu thắc mắc tại sao vẻ yêu kiều này lại phải chịu khuất bóng sau hàng cây xanh cao lớn tưởng chừng như tách biệt khỏi khu vườn. Cứ thế Diệp Tử thăm quan hết ngôi nhà, mà nói là biệt thự cũng không phải sai sự thật, đôi chân cậu dường như vì đi nhiều mà có chút mỏi, cậu tiến lại ngồi lên chiếc xích đu được thiết kế tinh xảo khá đẹp với lớp sơn màu trắng sáng bóng. Tựa lưng ra sau, chân cậu thả lỏng, xích đu nhẹ nhàng đưa qua đưa lạ trong làn gió mát, cậu nhìn bầu trời cao rồi khẽ nhắm lại, cảm nhận hơi biển cả thoảng trong gió quyện trong đó mùi cỏ cây dịu nhẹ. Cả người cậu như nhẹ tênh, đu đưa cảm nhận bầu không khí thoáng đãng.
Hình ảnh ấy thu gọn lại trong chiếc iPad đang trên tay Trịnh Hoằng. Diệp Tử nào biết khắp nhà đều có các camera ẩn, những gì cậu làm, từng biểu hiện của cậu đều được hiện lên trên chiếc màn hình ấy. Trịnh Hoằng nhìn cậu chăm chú, theo dõi từng bước đi biểu cảm của cậu, không phải anh sợ cậu lấy trộm hay làm điều gì xấu mà là càng nhìn Diệp Tử, hình ảnh tiều tụy và lời nói vô lực của cậu hiện lên càng rõ trong tâm trí anh
" Nếu như điều tốt ấy không còn ý nghĩa gì nữa thì sao?”
Nhìn vẻ bên ngoài đặc biệt là đôi mắt đều không toát lên nổi một sự xấu xa hay sóc nổi gì ở Diệp Tử, Trịnh Hoằng rít một hơi rồi tay chống cằm:
- Phải cùng đường mới tìm đến cái chết, cậu nhóc chắc hẳn chịu khổ tâm nhiều đây