Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 60: [Diễn thử] Dở khóc dở cười



Có lẽ là bởi vì chiến công hiển hách của Cảnh Bác Xuyên quá khoa trương, danh tiếng của anh ta trong toàn giới quá mức vang dội, nên khi Tống Khải Phàm nói ra tên anh ta, sau phút im lặng ngắn ngủi, trong phòng họp rất nhanh liền nổ ra một vòng thảo luận kịch liệt.

Phó đạo diễn là người đầu tiên đứng ra dùng ngôn từ kịch liệt phản đối, trước đó hắn đã từng hợp tác với Cảnh Bác Xuyên, hai người huyên náo vô cùng không vui, mặc dù trận cãi vã không được đưa lên mặt báo nhưng phó đạo diễn cũng vô cùng không thích vị diễn viên này.

"Xin lỗi đạo diễn Diệp, hai năm trước tôi đã từng hợp tác với Cảnh Bác Xuyên. Tính cách của nam diễn viên này quá kiêu ngạo còn rất khó ở chung. Hơn nữa, vai Trình Dã đòi hỏi rất nhiều kỹ năng diễn xuất. Tôi cho rằng Cảnh Bác Xuyên năng lực có hạn, không thể đảm nhiệm được vai diễn này."

Lúc phó đạo diễn nói ra những lời này, sắc mặt ông ta rất khó coi, mặc dù ông ta đã cố gắng hết sức kìm nén lửa giận trong lòng nhưng giọng nói vẫn khó có thể che giấu được.

Nhà sản xuất cũng mở miệng, nhưng cũng không phải là nói giúp cho phó đạo diễn.

Nếu lời nói của phó đạo diễn mang tính cá nhân cao, thì rõ ràng nhà sản xuất bình tĩnh và lý trí hơn, trực tiếp phân tích lợi ích chung của bộ phim và tác động có thể có của việc sử dụng Cảnh Bác Xuyên.

"Ánh mắt của biên kịch Tống rất tốt. Cảnh Bác Xuyên vị diễn viên này, nếu chỉ xét về ngoại hình và tính cách, quả thật có điểm trùng khớp rất lớn với vai diễn Trình Dã."

"Điều này có nghĩa là ngay cả khi kỹ năng diễn xuất của cậu ta không quá nổi bật, nhưng nếu cậu ta diễn xuất bằng con người thật của mình cũng không hẳn không thể diễn tốt nhân vật này."

Giọng điệu của nhà sản xuất rất bình tĩnh, ông chỉ ra những ưu điểm của Cảnh Bác Xuyên trong vài từ, đồng thời để mọi người có mặt hiểu tại sao Tống Khải Phàm lại tiến cử anh ấy, để họ không bị nhầm lẫn.

Sau khi nói về ưu điểm, đương nhiên sẽ nói về nhược điểm, nhà sản xuất nhanh chóng tìm kiếm thứ gì đó trên điện thoại, một lúc sau, giọng điệu của ông thay đổi: "Nhưng như phó đạo diễn Hoàng đã nói, Cảnh Bác Xuyên cho dù là trong vòng hay ngoài vòng thì đánh giá đều là nửa khen nửa chê."

"Nếu chúng ta chọn cậu ấy, chắc chắn chúng ta sẽ phải đối mặt với rất nhiều áp lực từ dư luận. Điều chúng ta cần ưu tiên xem xét là liệu giá trị mà cậu ấy có thể tạo ra có đáng để chúng ta mạo hiểm sử dụng... diễn viên có vấn đề như vậy hay không."

Ý tưởng của nhà sản xuất trùng hợp với Diệp Chu, vấn đề ông lo lắng cũng là nỗi lo của đạo diễn Diệp Chu.

Sau khi ông ấy nói xong, các nhân viên trong phòng họp đã thảo luận sôi nổi về vấn đề của Cảnh Bác Xuyên, một số ủng hộ, nhưng người phản đối càng nhiều hơn.

Cho đến khi tất cả mọi người thảo luận xong, Diệp Chu trầm tư một lát, nói: "Nếu không thì như này, có được hay không, không bằng chúng ta gặp Cảnh Bác Xuyên trước, rồi hãy quyết định."

Nói đến đây, Diệp Chu vẫn không quên tự giễu mình: "Mọi người đừng quá hi vọng, dù sao chúng ta cũng không phải đại chế tác gì, hơn nữa tôi cũng không phải đạo diễn nổi tiếng, người ta có nguyện ý đến không, cũng chưa biết đã có lịch trình hay chưa?"

Nhân viên công tác cũng nể tình, sau khi Diệp Chu nói xong, một tràng cười thân thiện vang lên.

Chuyện này tạm thời giải quyết ổn thỏa, Diệp Chu sẽ đích thân liên hệ với Cảnh Bác Xuyên, có thành công không thì chỉ có thử vai mới biết được.

Hơn nữa cũng chỉ là thử vai mà thôi, nếu thành là tốt nhất, cho dù không thành công cũng không tổn thất gì, cho nên đại bộ phận nhân viên đều không có ý kiến ​​gì đối với quyết định của Diệp Chu.

Chỉ có phó đạo diễn sắc mặt vốn đã khó coi sau khi nghe Diệp Chu nói như vậy lại càng tối sầm lại, nhưng vì mặt mũi của Diệp Chu, ông ta cũng không nói thêm gì nữa.

Không lâu sau khi cuộc họp kết thúc, Diệp Chu đã nhận được thông tin liên lạc của người quản lý của Cảnh Bác Xuyên.

Đáng ngạc nhiên là hai bên trao đổi rất suôn sẻ, sau khi Diệp Chu tiết lộ danh tính của mình, quản lý của Cảnh Bác Xuyên rất coi trọng lần hợp tác này, rất nhanh đã định xong thời gian thử vai với Diệp Chu, tất cả đều thuận lợi hơn Diệp Chu nghĩ.

Nhưng chuyện này cũng không khó lý giải.

Mặc dù Cảnh Bác Xuyên rất nổi tiếng, quảng cáo trên các tạp chí hay chương trình tạp kỹ cơ bản cũng chưa từng đứt đoạn, là một nghệ sĩ tương đối nổi, nhưng mấy tác phẩm nổi tiếng của anh ta đều là phim truyền hình.

Cho dù thỉnh thoảng có cơ hội lộ hiện trên màn ảnh rộng, cũng đều là vai phụ không có gì nổi bật, nói dễ nghe thì là vai chính, nói thẳng ra thì chỉ là vai khách mời mà thôi.

Đừng nói nhân vật chính, ngày cả vai phụ có tương đối nhiều đất diễn đều hiếm khi diễn qua, tuy anh ta hoạt động tích cực nhưng phần lớn đều là hoạt động trên màn ảnh nhỏ, trên cơ bản không có cảm giác tồn tại trên màn ảnh rộng.

Trong vòng một quy tắc bất thành văn, ngầm thừa nhận giữa phim truyền hình và điện ảnh có một bức tường, bức tường tương đối dày. Diễn viên phim truyền hình muốn xuất hiện trên màn ảnh rộng, độ khó tuyệt đối không đơn giản như trong tưởng tượng.

Từ màn ảnh nhỏ lên màn ảnh rộng, bất kể là đối với ngoại hình hay kỹ năng diễn xuất của diễn viên đều là một khảo nghiệm vô cùng khắc nghiệt.

Ngoại hình của một số diễn viên trên TV có thể rất đẹp, nhưng khi lên màn ảnh rộng, họ trở nên tầm thường, thậm chí xấu xí.

Kỹ năng diễn xuất càng là như vậy, yêu cầu đối với kỹ năng diễn xuất của phim truyền hình thấp hơn rất nhiều so với phim điện ảnh, diễn viên quay phim truyền hình chỉ cần không mắc sai lầm nào, một số sai sót nhỏ thường được bỏ qua, nhưng phim điện ảnh thì khác, bất kỳ tì vết nào cũng đều rất dễ thấy.

Diễn viên từ đóng phim truyền hình đến đóng phim điện ảnh tưởng chừng không có nhiều khác biệt, nhưng thực chất đầy những khó khăn cùng chua xót, phải chịu bao nhiêu khổ cực thì chỉ có bản thân diễn viên mới biết.

Mặc dù Diệp Chu không phải là đạo diễn nổi tiếng, nhưng cậu ấy vẫn là một đạo diễn điện ảnh đường hoàng nghiêm túc, cho dù ngoại giới đánh giá tác phẩm của Diệp Chu đều là dựa vào may mắn nhưng thành tích của cậu chính là rõ như ban ngày.

Đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất khiến phim của Diệp Chu lần này thu hút nhiều diễn viên đến thử vai như vậy.

Việc bạn có thể nắm được cành ô liu này và hoàn thành bước nhảy vọt từ màn ảnh nhỏ lên màn ảnh rộng hay không phụ thuộc vào việc bạn có thể thuận lợi thông qua thử vai thành công lấy được vai diễn này hay không.

Cơ hội này thực sự rất quan trọng đối với Cảnh Bác Xuyên.

Vì lý do này, sau khi nhận được cuộc gọi từ Diệp Chu và thảo luận với Cảnh Bác Xuyên, để có đủ thời gian chuẩn bị cho buổi thử vai, người quản lý đã không tiếc từ chối hai cái thông cáo và một buổi chụp hình cho tạp chí.

Nếu vai Diệp Chu cung cấp chỉ là vai phụ, có lẽ bọn họ còn cần suy nghĩ, nhưng Diệp Chu nói rất rõ ràng, bộ phim này có hai nam chính, mà vai Cảnh Bác Xuyên muốn thử là vai nam chính thứ nhất nên không cần phải chần chừ gì cả.

Vào ngày thử vai, bên trong chiếc xe thương vụ.

Quản lý uống hai hớp nước, nắm chai nước khoáng liếc nhìn nghệ nghĩ của mình còn đang lẩm nhẩm lời thoại, nói: "Sắp đến giờ rồi, chuẩn bị thế nào rồi, được rồi thì trực tiếp lên đi."

Cảnh Bác Xuyên rời mắt khỏi cuốn sổ và nói: "Cũng tạm, anh cũng không phải không biết tôi có mấy cân mấy lạng."

Người quản lý bị thái độ của anh ta làm cho nghẹn họng, không kìm được tính khí hung hăng, dùng chai nước nhựa đập vào trán anh ta hai cái, tức giận nói: "Cậu có thể sửa lại thái độ với tôi không, đợi lát nữa đi lên gặp đạo diễn Diệp nếu vẫn không kiểm soát được cái tính chó của cậu, tôi liền thu dọn chăn đệm rời đi, cậu đi mà tìm người đại diện mới, tôi mang không được đại gia như cậu nữa rồi!"

Cảnh Bác Xuyên từ lâu đã quen với tư thế cáo mượn oai hùm của người quản lý, nước đổ đầu vịt, vô cùng qua loa gật gật đầu.

Vốn đã rất tức giận, quản lý lại càng tức hơn, đang muốn nói gì đó thì điện thoại trong xe vang lên, quản lý nhìn dãy số, lập tức thu lại vẻ tức giận trên mặt, khôi phục lại vẻ mặt ôn hòa.

Sau khi nói chuyện điện thoại vài câu, quản lý mở cửa xe nói với Cảnh Bác Xuyên: "Đạo diễn Diệp và những người khác đã đến rồi, chúng ta đi lên thôi."

Cảnh Bác Xuyên nhìn lại đoạn hội thoại trong sổ ghi chép lần cuối, sau đó đặt nó lên ghế ô tô, không đem theo.

Quản lý thấy hành động của anh, liền hỏi: "Cậu đã thuộc lời thoại chưa? Không cần sổ sao, cứ giữ lại, đợi lát nữa trên đường cậu có thể đọc lại."

"Nước tới chân mới nhảy, có thể nhớ nhiều thêm vài chữ sao?" Cảnh Bác Xuyên trợn mắt, tức giận nói: "Đi thôi, nhanh lên, đừng để người ta chờ."

Quản lý giận đến tức ngực, chậm chạp đấm ngực nhưng cũng không có biện pháp gì, thấy Cảnh Bác Xuyên đã đi xa, giậm chân vội vàng đi theo.

Cảnh Bác Xuyên đứng trong thang máy, từ trên nhìn xuống, trong đầu hiện lên tất cả đều là nội dung của [Đuổi theo ánh sáng], từng chữ từng câu như trình chiếu lướt qua trước mắt anh ta.

Từ lần đầu tiên nhìn thấy kịch bản này và nhân vật Trình Dã, Cảnh Bác Xuyên chưa bao giờ che giấu yêu thích của mình đối với kịch bản này.

Tuy nhiên, anh ấy không giỏi biểu đạt, ngoại trừ giành giật từng dây từng phút để ghi nhớ lời thoại, không ngừng phỏng đoán và mô phỏng nhân vật Trình Dã, Cảnh Bác Xuyên không biết mình có thể làm gì khác.

Để hiểu sâu hơn và nhận thức về nhân vật này, anh ta cũng đã viết một cuốn truyện nhỏ gần mười nghìn chữ cho Trình Dã.

Nhưng dù vậy, Cảnh Bác Xuyên cũng không có nhiều hy vọng có thể nhận được vai diễn này.

Anh ấy có tiếng xấu, kỹ năng diễn xuất cũng khá tệ, trước khi đến Cảnh Bác Xuyên kỳ thực đã sớm chuẩn bị tâm lý, cơ hội vượt qua buổi thử vai rất mong manh, nhưng anh ấy vẫn phải tới, từ chối thông cáo, bất kể ngày đêm suy nghĩ về nhân vật này.

Cho dù cơ hội rất mong manh nhưng anh ấy vẫn muốn thử một lần.

Cảnh Bác Xuyên hít một hơi thật sâu, cố gắng hòa mình vào cảm xúc của Trình Dã, thấy những gì hắn thấy, nghe những gì hắn nghe và cảm nhận những gì hắn cảm thấy, anh tự nhủ rằng từ giây phút cánh cửa này được đẩy ra, anh chính là Trình Dã.

Cánh cửa gỗ của phòng thử vai bị đẩy ra, phát ra một tiếng động nhỏ, tất cả nhân viên trong phòng, bao gồm cả Diệp Chu, đều bị âm thanh đó hấp dẫn.

Khi nhìn rõ người từ bên ngoài đi vào, Diệp Chu sửng sốt một chút.

Giống, quá giống!

Bất kể là khí chất, biểu cảm hay thái độ, cũng khiến người ta không cảm thấy không đúng chỗ nào, khi Diệp Chu định thần lại, theo bản năng liếc nhìn Tống Khải Phàm đang ngồi ở một bên.

Lúc này, ánh mắt Tống Khải Phàm như dán vào người Cảnh Bác Xuyên, nhìn anh ta không chớp mắt, sắc mặt bởi vì quá kích động có chút đỏ lên, tay đặt trên bàn cũng có chút run.

Đây là Trình Dã trong câu chuyện của hắn, chính là anh ấy!

Thấy cảnh này, Diệp Chu nuốt xuống những lời vốn định hỏi, liếc mắt nhìn nhà sản xuất và phó đạo diễn, sau đó lại nhìn Cảnh Bác Xuyên, nói: "Xem ra anh đã chuẩn bị kỹ càng, không cần phí lời nữa, chúng ta đi thẳng vào vấn đề."

"Cảnh tôi muốn anh diễn thử là phản ứng của Trình Dã khi từ chỗ giáo viên biết được Trình Lăng khoảng thời gian này không có đến lớp."

Diệp Chu vừa nói ra phần diễn thử vai, mấy nhân viên xung quanh, bao gồm cả nhà sản xuất và phó đạo diễn đều có chút sững sờ.

Điều này, điều này khác với phần diễn mà họ đã chọn lúc trước!

Vì đã hiểu qua kỹ năng và khả năng diễn xuất của Cảnh Bác Xuyên, ban đầu sau khi Diệp Chu thảo luận với mọi người chọn ra tình tiết để thử vai nằm nội dung kịch bản, độ khó không cao lắm, thậm chí còn tương đối đơn giản.

Có thể nói, ban đầu Diệp Chu đối với anh ta căn bản không có bao nhiêu kỳ vọng.

Cho đến khi Cảnh Bác Xuyên mở cửa bước vào, tác động của khung cảnh đó trong nháy mắt đã khơi dậy hứng thú của Diệp Chu, cậu chợt nhận ra rằng tình tiết mà họ đã chọn trước đó hoàn toàn không có tính thách thức gì đối với thanh niên trước mặt, có lẽ họ có thể ôm ấp kỳ vọng cao hơn với anh ta.

Vì vậy, Diệp Chu trực tiếp thay đổi nội dung kịch bản định ra ban đầu, nhưng cậu không tận lực làm khó Cảnh Bác Xuyên, mà chọn một cảnh có độ khó từ trung bình đến cao, để thử thách cảm xúc và biểu cảm vi mô của diễn viên.

Cũng không biết liệu Cảnh Bác Xuyên sau khi biết điều này nên buồn vì độ khó của cảnh tăng đột ngột, hay nên vui vì sự kỳ vọng và đánh giá cao của Diệp Chu dành cho anh ấy.