Cảnh Bác Xuyên không biết gì về sự thay đổi đột ngột của Diệp Chu, nhanh chóng tìm kiếm đoạn mô tả cốt truyện trong kịch bản mà anh ấy nhận được sau khi nghe cảnh mà mình phải diễn thử vai.
Anh nhắm mắt lại và tự thôi miên mình hết lần này đến lần khác trong đầu, anh là Trình Dã, không phải minh tinh gì cả, mà là một tên du côn dựa vào đánh nhau mà sống.
Trình Dã có một người em trai, em trai của hắn khác với một tên lưu manh phải giãy giụa trong bùn nhão để tồn tại như hắn, ước mơ của em trai hắn là trở thành cảnh sát, cậu bé hành giỏi giang, mỗi lần thi đều nằm trong top 3 của lớp.
Đời này của hắn chính là như vậy, nếu may mắn thì sau này sẽ trở thành một lão lưu manh sống cũng không tệ lắm, nếu không may có thể một ngày nào đó sẽ lặng yên không một tiếng động chết trong một trận ẩu đả nào đó.
Này cũng chẳng có gì, Trình Dã có thể không có chút gợn sóng nào mà bình tĩnh chấp nhận kết cục của mình.
Nhưng Trình Lăng thì khác, đứa trẻ đó sẽ có một tương lai tươi sáng và rộng mở, và nó sẽ dùng thành tích ưu tú để thi đậu vào một trường đại học lý tưởng.
Nhưng hắn vừa nhận được một cuộc gọi từ giáo viên chủ nhiệm của Trình Lăng, cô ấy nói rằng Trình Lăng đã một tuần rồi không đến trường.
Cảnh Bác Xuyên cúp điện thoại, sững sờ đứng đó, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng tức giận, hai tay vô thức nắm chặt thành nắm đấm, như thể giây tiếp theo sẽ đột ngột bạo phát.
Đôi mắt của Diệp Chu dán chặt vào nét mặt của Cảnh Bác Xuyên, ánh mắt hắn biến đổi, ngũ quan vì tâm tình mà xuất hiện biến hóa rất, tất cả đều là tiêu điểm chú ý của Diệp Chu.
Đợi vài giây, Diệp Chu phát hiện Cảnh Bác Xuyên đã kề cận bộc phát, cũng không có tiếp tục biến hóa cảm xúc, trong mắt không khỏi có chút thất vọng, chỉ có thể làm đực đến vậy sao, nếu chỉ như thế này...
Vẫn là kém rất nhiều a.
Ngay khi Diệp Chu chuẩn bị thu hồi tầm mắt, liền thấy Cảnh Bác Xuyên đột nhiên có động tác, hắn cố nén lửa giận, đôi mắt vì tức giận mà đỏ bừng, lúc này nhìn qua lại có chút ươn ướt.
Đó là một ánh mắt vô cùng phức tạp.
Tức giận dần dần bị thay thế bằng cảm giác vô lực, giơ lên tay chậm rãi thả ra, nhưng chỉ trong một hơi thở, biểu tình tức giận trên mặt hắn chuyển sang tự trách, cuối cùng là tái nhợt.
Không sai, đây là diễn biến cảm xúc mà Trình Dã nên có, tuy rằng kỹ năng diễn xuất của cậu ấy vẫn còn non nớt ở phương diện chuyển đổi cảm xúc, nhưng đã vượt xa sự mong đợi của Diệp Chu.
Điều này ít nhất chứng minh rằng Cảnh Bác Xuyên đã thực sự đặt hết tâm huyết vào việc lý giải nhân vật Trình Dã.
Khi biết rằng em trai Trình Lăng, người từ trước đến giờ luôn xuất sắc trong học tập trốn học, Trình Dã cũng có phản ứng giống như hầu hết các bậc phụ huynh, đầu tiên là tức giận.
Nhưng sau khi cơn giận qua đi, khi Trình Dã bình tĩnh lại, hắn nghĩ về hành vi gần đây của em trai mình cùng với lý do trốn học.
Trình Lăng luôn hiểu chuyện và nghe lời, số lần hai người họ cãi nhau đều có thể đếm được trên đầu ngón tay, em trai hiểu chuyện đến đau lòng, Trình Lăng như vậy, kết hợp với hành vi bất thường gần đây của em ấy, chỉ có một lý do khiến em ấy trốn học.
Em trai đang đau lòng cho mình, nhìn thấy Trình Lăng vì giảm bớt áp lực trong nhà mà khổ cực như vậy, mỗi ngày thương tích đầy mình trở về, suy nghĩ của Trình Lăng đã thay đổi, em ấy không muốn đến trường, cũng không muốn học đại học, em ấy chỉ muốn nhanh chóng kiếm tiền, giúp Trình Dã chia sẻ áp lực, vậy thôi.
Trình Dã hiểu rõ tất cả những điều này, nhưng lại phát hiện ra rằng với khả năng và điều kiện hiện tại của mình, hắn thậm chí không có đủ tự tin để thuyết phục em trai mình đi học, lần đầu tiên trong đời Trình Dã cảm thấy rằng mình thực sự rất vô dụng.
"Rất tốt, được đó, vô cùng tốt!"
Sau khi màn trình diễn của Cảnh Bác Xuyên kết thúc, trong phòng thử vai im lặng một lúc, đạo diễn Diệp Chu là người đầu tiên lấy lại tinh thần, dùng sức vỗ tay cho anh ấy, không hề che giấu thưởng thức của mình đối với anh ấy.
Giọng nói của Diệp Chu đã đánh thức đám đông vẫn đang đắm chìm trong màn trình diễn của Cảnh Bác Xuyên, cùng vỗ tay theo Diệp Chu.
Hiển nhiên, biểu hiện vừa rồi của anh đã được mọi người khẳng định, ngay cả nhà sản xuất vốn vì tin tức tiêu cực mà không thích anh, coi anh là phiền phức, giờ trong mắt cũng lộ ra vẻ tán thưởng.
Chỉ có phó đạo diễn sắc mặt vẫn luôn khó coi, từ giây phút Cảnh Bác Xuyên tiến vào sắc mặt ông ta đã không dễ nhìn, bây giờ sau khi xem anh ấy thử diễn, sắc mặt vốn đã khó coi của ông ta nhất thời càng đen hơn.
Ông ta có thù với Cảnh Bác Xuyên, trước đây trong một lần hợp tác, nhiều lần bị Cảnh Bác Xuyên chế giễu, vì hai người không hợp nên cuối cùng ông ta bị đuổi khỏi đoàn phim.
Mặc dù đoàn làm phim đưa ra bồi thương phong phú, nhưng phó đạo diễn vẫn cảm thấy rất xấu hổ, kể từ đó ông ta liền triệt để hận Cảnh Bác Xuyên.
Khi Tống Khải Phàm tiến cử Cảnh Bác Xuyên, ông ta là người đầu tiên đứng lên phản đối, đáng tiếc là Diệp Chu nhất quyết sắp xếp anh ấy đi thử vai, Diệp Chu là đạo diễn nên dù ông ta có không muốn thế nào cũng không thể bác bỏ mặ mũi của Diệp Chu.
Xem xét kỹ năng diễn xuất giống như hiện trường lật xe và tính khí chết tiệt của Cảnh Bác Xuyên, trợ lý đạo diễn lạc quan nghĩ rằng chỉ cần Ye Zhou nhìn thấy Geng Bochuan, ông ấy nhất định sẽ không do dự từ bỏ ý định sử dụng anh ấy làm vai chính.
(*Chỉ diễn xuất nát đó mà ┐('~`)┌)
Có thể nói, hôm nay phó đạo diễn sở dĩ tới đây, là bởi vì công việc yêu cầu phó đạo diễn phải có mặt, còn có một nguyên nhân khác, chính là hắn muốn xem chuyện cười của Cảnh Bác Xuyên.
Vốn định đợi anh ấy biểu diễn xong rồi thêm mắm dặm muối một phen, triệt để bôi đen Cảnh Bác Xuyên trước mặt Diệp Chu, cắt đứt cơ hội hợp tác của hai người.
Nhưng không ngờ hôm nay Cảnh Bác Xuyên giống như bật công tắc, mặc dù ông ta mang tâm tư muốn tìm lỗi bắt bẻ, nhưng biểu hiện vừa rồi của Cảnh Bác Xuyên khiến ông ta không nói được lời nào.
Từ lúc anh ấy lộ ra ánh mắt phức tạp, phó đạo diễn đã cảm thấy có gì đó không ổn, cho đến khi toàn bộ cảnh quay kết thúc, sau khi nhìn thấy phản ứng của đám người Diệp Chu, trái tim của ông ta trực tiếp chìm xuống vực sâu.
Phó đạo diễn chưa chịu từ bỏ ý định, đành cắn răng nói nhỏ với Diệp Chu: "Nhìn ra đực là đã bỏ ra chút tâm tư, nhưng diễn xuất vẫn còn thiếu sót, thời điểm chuyển đổi cảm xúc quá mức cứng ngắc, kết nối không..."
"Mấy cái này đều là chuyện nhỏ." Diệp Chu không chờ ông ta nói xong đã ngắt lời, cười ha ha nhìn phó đạo diễn, nghiêm túc nói: "Thằng nhóc này có nền tảng tốt, chịu học tập, độ trùng khớp với nhân vật cũng rất cao, đã vượt xa sự mong đợi của tôi."
"Nếu như tôi nhớ không lầm, tiểu tử này cũng chưa từng đóng vai chính trong phim điện ảnh, mặc dù có một ít khuyết điểm, nhưng khuyết điểm cũng không che lấp được ưu điểm, nếu như hắn cái gì cũng có thể làm,vậy còn cần đạo diễn như chúng ta làm cái gì, ông nói có đúng không, phó đạo diễn Hoàng."
Giọng nói của Diệp Chu nghe rất thoải mái, giọng điệu có chút trêu chọc nhưng ý tứ mà cậu ấy muốn biểu đạt lại rất rõ ràng, cậu rất hài lòng với biểu hiện của Cảnh Bác Xuyên ngày hôm nay, rất mong được nhìn thấy sự trưởng thành của anh ấy cũng nguyện ý cho anh ấy một cơ hội.
Có thể kiếm sống trong cái vòng này, không có mấy kẻ ngu ngốc, lời nói của Diệp Chu đã rõ ràng như vậy, phó đạo diễn Hoàng tự nhiên cũng hiểu ý của cậu.
Trong tình huống bình thường, điều ông ta nên làm vào lúc này là ngậm miệng, bóp mũi lại và thừa nhận điều đó.
Nhưng ân oán giữa hai người quá sâu, phó đạo diễn trái lo phải nghĩ, hình ảnh mâu thuẫn giữa hai người ngày xưa cứ hiện về trước mắt, cảm xúc xấu hổ lại bao trùm lấy ông ta.
Chỉ cần nghĩ đến công việc tiếp theo đều phải thực hiện với anh ta, phó đạo diễn Hoàng liền tối tăm không mặt trời như ngồi bàn chông. Ông ta cắn răng, do dự mãi cuối cùng vẫn mạnh miệng kêu lên: "Đạo diễn Diệp."
Diệp Chu vừa mới chuẩn bị cùng Cảnh Bác Xuyên tâm sự, lại bị phó đạo diễn Hoàng gọi lại, cậu quay đầu lại liền nghe thấy giọng nói mang theo vài phần tức giận của phó đạo diễn Hoàng.
"Xin lỗi đạo diễn Diệp, mặc dù tôi không nên đem tình cảm cá nhân vào công việc, nhưng với tư cách là phó đạo diễn của bộ phim này, tôi thực sự không thể nào tiếp thu được việc phải cùng hợp tác với một diễn viên tồi như vậy."
"Nếu ngài nhất định chọn cậu ta làm diễn viên chính, thì tôi thực sự xin lỗi, chỉ có thể để ngài mời người khác, tôi không có cách nào đảm nhiệm được vị trí phó đạo diễn này."
Những lời của phó đạo diễn Hoàng dường như được vắt ra từ kẽ răng, nghe có chút hung tợn, thập phần kiên quyết.
Những lời này tràn đầy uy hiếp, xem điệu bộ này, Diệp Chu nhất định phải lựa chọn giữa hai người, nếu còn muốn ông ta tiếp tục làm việc, thì không thể dùng Cảnh Bác Xuyên, nếu dùng Cảnh Bác Xuyên, ông ta sẽ từ chức ngay lập tức.
Ai cũng không ngờ rằng quan hệ giữa hai người lại tệ như vậy, sau khi phó đạo diễn Hoàng nói ra lời này, bầu không khí trong phòng thử giọng như đông cứng lại, yên tĩnh đến mứccó thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Nhà sản xuất tính tình khéo đưa đẩy, mắt thấy tình hình trước mắt không có cách nào dọn dẹp, ông ta hắng giọng một cái, đang định mở miệng giải quyết chuyện này trước, lại có người nhanh hơn ông một bước.
"Xì."
Tiếng cười nhạo vang lên trong căn phòng yên tĩnh đặc biệt rõ ràng, mọi người theo tiếng cười nhìn lại, phát hiện tiếng cười đó phát ra từ Cảnh Bác Xuyên đang đứng phía trước cách đó không xa.
Phó đạo diễn Hoàng trừng mắt: "Cậu cười cái gì?"
Cảnh Bác Xuyên không chút sợ hãi, trực tiếp nhìn thẳng vào ánh mắt của ông ta, trong giọng nói lười biếng mang theo giễu cợt: "Người làm chuyện đuối lý cũng không phải tôi, tại sao không thể cười."
Nghe những gì anh ta nói, phó đạo diễn Hoàng tức giận đứng dậy khỏi chỗ ngồi, xắn tay áo lên định lao về phía Cảnh Bác Xuyên.
"Sao, chọc vào chỗ đau của ông ông liền muốn chó cùng rứt giậu sao, ông lúc nào cũng chỉ có chút tiền đồ này, đến a, ầm ĩ đều ầm ĩ qua, ông nghĩ rằng đánh nhai thì ông có thể thắng?"
Cảnh Bác Xuyên căn bản không sợ ông ta, ý trào phúng trong mắt càng sâu, nhìn thấy phó đạo diễn Hoàng lao về phía mình chẳng những không sợ, thậm chí còn giơ ngón giữa khiêu khích.
Giữa hai người tràn ngập mùi thuốc súng, động một cái là nổ, như thể một giây sau sẽ bị nổ thành một đoàn.
Đây là phòng thử vai, cho dù hai người có thù hận lớn đến mấy mọi người cũng không thể để họ đánh nhau ở đây, phó đạo diễn Hoàng vừa định đánh Cảnh Bác Xuyên thì lập tức bị nhà sản xuất và một phó đạo diễn khác đồng thời giữ lại.
Sau khi thấy phó đạo diễn Hoàng bị khống chế, Cảnh Bác Xuyên không tiến lên nữa, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn chằm chằm phó đạo diễn, vẻ mặt vẫn còn tức giận, nhưng cũng không có hành động bốc đồng nào.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong hai phút, từ sự bộc phát của phó đạo diễn Hoàng đến việc hai người đánh nhau, suýt nữa đánh nhau, tốc độ quá nhanh khiến nhiều người không kịp phản ứng.
Căn phòng lại rơi vào im lặng.
Diệp Chu vốn luôn tốt tính, đối với mọi người đều có vẻ mặt ôn hòa, đột nhiên lạnh giọng hỏi: "Các người nháo đủ chưa? Các người biết đây là nơi nào sao? Còn nhớ rõ các người tới đây làm gì không?"
"Một người là phó đạo diễn, một người là diễn viên đến thử vai, các người thật sự rất giỏi, ngày mai có muốn trở thành tiêu điểm không?"
Sắc mặt Diệp Chu âm trầm phảng phất có thể chảy ra nước, tầm mắt đảo qua trên mặt hai người bọn họ, cười lạnh nói: "Nói đến đây, tôi cũng phải cảm ơn hai người, phim còn chưa bắt đầu, hai người thậm chí đến mánh lới quảng cáo tiếp thị đều đã nghĩ xong."
"Đến, buông hắn ra, không phải kích động sao, không phải muốn động thủ sao, nào, hôm nay tôi liền đứng đây xem các người đánh, không phân thắng bại, ai cũng không được ngừng tay, đạo diễn tôi hôm nay sẽ đích thân quay phim cho hai người các ngươi!"
Nhà sản xuất và một phó đạo diễn khác nhìn nhau, cuối cùng vẫn buông tay.
Không có ràng buộc, phó đạo diễn Hoàng lúc này lại yên lặng như gà, đứng ở nơi đó không dám động, hoàn toàn không còn tư thế một lời không hợp liền muốn xông lên đánh nhau vừa rồi.
Cảnh Bác Xuyên càng bình tĩnh hơn, đứng nguyên tại chỗ không thay đổi tư thế, lúc này, anh ta bị lời nói của Diệp Chu làm cho sửng sốt, mất đi vẻ kiêu ngạo vừa rồi, cúi đầu không dám nói, giống như một con gà trống nhỏ bại trận, trông vô cùng đáng thương.
Đợi hồi lâu, thấy hai người thật sự không định lại PK một trận, Diệp Chu hừ một tiếng, "Đây là không đánh đúng không, vậy được, chúng ta nói chính sự."
Diệp Chu nhìn phó đạo diễn Hoàng nói: "Tôi không quan tâm giữa các người có ân oán gì, nếu ngày hôm nay ông có thể đại diện cho đoàn phim xuất hiện ở đây, chính là chấp nhận chính mình là phó đạo diễn tuyển chọn của đoàn phim, nếu đã đảm nhiệm chức vị này, xin vui lòng có một ít đạo đức nghề nghiệp cơ bản."
"Làm phó đạo diễn, đương nhiên ông có quyền đưa ra quan điểm và ý kiến của mình, chúng ta có thể thảo luận. Nhưng ai dạy ông dùng thân phận và chức vị của mình để uy hiếp đạo diễn phải chấp nhận ý kiến của ông, nếu không liền từ chức?"
"Là ai cho phép ông trong quá trình thử vai đánh nhau với diễn viên đến thử vai, rốt cuộc là ai cấp quyền cho ông, ai cho ông lá gan làm vậy?"
Giọng Diệp Chu không lớn, nhưng từng chữ từng chữ đều đánh vào lòng phó đạo diễn Hoàng, khiến ông ta đổ mồ hôi lạnh, một lúc sau, trán cùng lưng liền thấm đầy một tầng mồ hôi lạnh.
Thấy vẻ mặt của ông ta, Diệp Chu nhắm mắt lại nói: "Chuyện ông làm hôm nay tôi không muốn nói gì thêm, lát nữa ông có thể trực tiếp liên hệ với bộ phận tài vụ."
Diệp Chu vừa nói xong, sắc mặt phó đạo diễn Hoàng đột nhiên từ tái nhợt biến thành xám xịt, ông ta mở miệng giống như muốn biện hộ cho mình, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Diệp Chu, lại không nói ra được lời nào.
Vừa rồi ông ta nói muốn từ chức là do nhất thời kích động, ý định ban đầu của ông ta cũng không phải là thực sự muốn từ chức, mà là ông ta muốn Diệp Chu nhìn thể diện và quan hệ của hai người họ thời gian này mà không chọn Cảnh Bác Xuyên.
Bộ phim này vốn đầu tư mặc dù không lớn, hơn nữa đạo diễn Diệp Chu cũng không phải rất nổi danh, nhưng đối với nhân viên công tác vẫn luôn rất hào phóng, đãi ngộ ở đây cho dù là so với đoàn phim của mấy đạo diễn nổi tiếng trong giới cũng không thua kém.
Với những điều kiện hậu đãi như vậy, hơn nữa bộ phim trước của Diệp Chu đạt được thành tích như vậy, nếu [Theo đuổi ánh sáng] đạt được thành tích hoàn hảo ở phòng vé, nếu bộ phim này cũng nổi tiếng giống như bộ trước, lấy được doanh thu phòng vé cao, thì ý nghĩa sẽ hoàn toàn khác.
Nếu như bộ phim đoạt giải thưởng khác, những người từng làm việc trong đoàn phim này không chỉ có danh tiếng tốt mà lý lịch cũng sẽ sáng hơn nhiều, nếu sau này tìm được đoàn phim mới, bọn họ sẽ có cơ hội lựa chọn nhiều hơn bây giờ.
Phó đạo diễn Hoàng đã ở trong giới này từ lâu, trước khi nhận công việc này, ông ta đã đặc biệt nghiên cứu qua Diệp Chu, mặc dù ngoại giới đối với cậu khen chê không đồng đều, nhưng phó đạo diễn Hoàng biết rõ rằng cậu ấy là một đạo diễn thực sự có bản lĩnh, căn bản không phải là một cái bao cỏ.
Theo hợp tác giữa hai người trong khoảng thời gian này, phó đạo diễn Hoàng càng chắc chắn hơn về điểm này. Kết hợp với kịch bản và đề tài của bộ phim này, chỉ cần không có bất ngờ nào xảy ra, giành giải là vô cùng có khả năng.
Không phải ai cũng có thể gặp được cơ hội như vậy, mà phó đạo diễn Hoàng lại gặp, nhưng vì nhất thời kích động nên đã hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội trong tay.
Lúc phó đạo diễn Hoàng nghe được kết quả xử trí của Diệp Chu đối với mình, đầu óc vốn đang bị tức giận làm cho choáng váng cuối cùng cũng tỉnh táo lại một chút, khi ý thức được việc mình vừa làm thì hối hận đến xanh cả ruột.