Bây giờ nói cái gì cũng đã muộn, khóe miệng phó đạo diễn Hoàng giật giật mấy cái, Diệp Chu căn bản không cho ông ta cơ hội phản bác giải thích, chỉ vào cửa nói: "Nếu như không có vấn đề gì, bây giờ ông có thể rời đi."
Phó đạo diễn Hoàng rất muốn nói rằng mình không muốn đi, nhưng sự tình đã đến mức độ này, đi hay ở đã sớm không phải việc ông ta có thể quyết định.
Dù không cam lòng, dưới ánh mắt của Diệp Chu, phó đạo diễn Hoàng vẫn là bước nặng nề rời khỏi phòng.
Lúc đi ngang qua Cảnh Bác Xuyên, tuy trong lòng vẫn còn hừng hực lửa giận nhưng phó đạo diễn Hoàng không còn dám tự phụ như trước, chỉ ném cho anh ta một cái nhìn chán ghét và hung dữ, tăng nhanh bước chân đi ra ngoài.
Sau khi phó đạo diễn Hoàng rời đi, Diệp Chu nhìn Cảnh Bác Xuyên đang đứng cách đó không xa.
Cậu cười rất nhẹ nói: "Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, Cảnh tiên sinh, tôi vẫn luôn cho rằng lời đồn không đáng tin, bởi vì lời đồn thường phóng đại sự thật quá mức, nhưng giờ gặp anh, tôi mới biết anh với hình tượng được mô tả trong tin đồn chỉ có hơn chứ không có kém."
Cảnh Bác Xuyên vừa rồi trước mặt phó đạo diễn Hoàng còn rất kiêu ngạo, lúc này bị Diệp Chu kích động như vậy, lại cư xử ngoan ngoãn như cừu nhỏ, không nói lời nào, chỉ có đầu là càng cúi thấp hơn.
Thấy hắn không nói chuyện, Diệp Chu hỏi: "Anh hôm nay tới đây là bởi vì sớm biết phó đạo diễn Hoàng ở đây, cho nên anh đặc biệt đến trả thù sao?"
Lúc nói lời này, thần sắc Diệp Chu rất tự nhiên, ngữ khí không có chút nào là đùa giỡn, rất nghiêm túc.
Nhưng chính bởi vì nghiêm túc như vậy, mới làm cho đoạn hội thoại này nghe càng buồn cười, mấy nhân viên công tác bên cạnh đều bị cậu chọc cho cười thành tiếng.
Trong mắt Diệp Chu không có ý cười, cậu chỉ nhìn chằm chằm Cảnh Bác Xuyên, chờ đợi câu trả lời của anh ta.
Cảnh Bác Xuyên ban đầu muốn cười, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Diệp Chu, anh ta nhất thời cũng không dám cười, nghiêm túc trả lời: "Không, tôi đến đây để thử vai."
"Tôi rất thích kịch bản này, và tôi cũng thích phong cách quay phim của đạo diễn Diệp, càng yêu thích nhân vật Trình Dã, nếu có thể, tôi thật sự rất muốn diễn nhân vật này. "
"Anh thích đến mức không ngại đánh giám khảo trong buổi thử vai sao?" Diệp Chu lạnh lùng nói.
Cảnh Bác Xuyên nghẹn lại, lại không phản bác được, mặc dù theo ý anh, sai lầm lớn nhất vừa rồi của anh là không nên đối đầu với tên ngốc đó, dù muốn cũng nên đợi buổi thử vai kết thúc rồi ra ngoài để giải quyết.
Chó cắn anh ta một cái, lỗi của anh ta là không nên cắn lại nó, lại càng không nên bởi vì cắn nó một cái mà đánh mất hy vọng có thể lấy nhân vật mình yêu thích đến tay.
"Thực xin lỗi, đạo diễn Diệp."
Sai chính là sai, Cảnh Bác Xuyên hắn từ trước đế giờ dám làm dám chịu, xác thực là lỗi của hắn, hắn sẽ bỏ xuống mặt mũi đi xin lỗi.
Diệp Chu vốn định nói gì đó, nhưng thấy anh ta xin lỗi dứt khoát như vậy, nghĩ lại vẫn là không tiếp tục nói anh ta.
Cậu chỉ nói: "Anh về trước đi, khi nào có kết quả tôi sẽ thông báo cho anh".
Nghe được lời này của Diệp Chu, ánh sáng trong mắt Cảnh Bác Xuyên lập tức tắt ngấm, anh ta không nói gì, sau khi chào với mấy người họ, liền xoay người rời đi.
Mặc dù Diệp Chu chỉ yêu cầu anh ta quay về đợi thông báo, nhưng Cảnh Bác Xuyên nghe vào những lời này, cũng đã biết rõ ràng rằng những lời này có nghĩa là từ chối.
Trên đường đi xuống lầu, sắc mặt Cảnh Bác Xuyên không thay đổi, nhưng trong lòng không khỏi có chút ảo não, nếu như vừa nãy anh ta không để ý đến lời chỉ trích ngu xuẩn vừa rồi của Hoàng Nham thì tốt rồi.
Mở cửa xe, bắt gặp ánh mắt mong đợi của người đại diện, không chờ hắn hỏi, Cảnh Bác Xuyên đã dẫn đầu nói: "Tôi vừa tình cờ gặp Hoàng Nham trên lầu."
Vẻ mặt mong chờ trên mặt quản lý đông cứng lại, mấy giây sau mới nói: "Là phó đạo diễn của [Đoạt mộng kinh tình] sao?"
Cảnh Bác Xuyên gật đầu, thả lỏng cơ thể, dựa vào lưng ghế, lấy tay che mắt.
"Tên ngốc đó nói với đạo diễn Diệp rằng ông ta không thể ở cùng đoàn phim với tôi, nếu đạo diễn Diệp kiên quyết sử dụng tôi, ông ta sẽ trực tiếp từ chức."
Nghe vậy, sắc mặt quản lý thay đổi, hỏi: "Sau đó?"
"Hì." Cảnh Bách Xuyên cười ngắn, trong giọng nói mang theo vài phần đắc ý, "Sau đó đạo diễn Diệp liền sa thải tên ngốc đó ngay tại chỗ."
Nghe anh ta nói như vậy, sắc mặt vốn là không vui của người đại diện rốt cuộc cũng khá hơn, hắn vỗ ngực thở dài một hơi: "Vậy thì tốt, vậy thì tốt, đạo diễn Diệp thật là sáng suốt, người tay chân không sạch sẽ như Hoàng Nham, đá đi càng sớm thì tổn thất sẽ càng ít."
"Cậu giúp đạo diễn Diệp vạch trần Hoàng Nham, sau đó đạo diễn Diệp quyết định dùng cậu sao?" Người quản lý càng nói càng kích động, nắm lấy Cảnh Bác Xuyên kích động lay hai lần.
Cảnh Bác Xuyên trợn tròn mắt, một giây sau liền mạnh mẽ đánh mát mộng tưởng của hắn: "Không."
"Chúng tôi suýt nữa đánh nhau, đạo diễn Diệp nổi giận, sau khi sa thải ông ta, anh ấy liền để tôi quay về chờ thông báo." Cảnh Bác Xuyên bình tĩnh nói, sợ quản lý của mình lại nghĩ ra điều gì đó không thực tế, nói thêm: "Tuy rằng người ta nói là chờ thông báo, nhưng có một số việc không nói rõ ràng, bất quá chúng ta đều hiểu, đúng không."
Trong mấy phút ngắn ngủi trong lòng người đại diễn đã trải qua nhân sinh lên voi xuống chó, khoa trương bóp lấy cổ mình. Hai người vậy mà suýt chút nữa đánh nhau ở hiện trường thử vai trước mặt đạo diễn, kết quả này hắn mẹ nó còn gì mà không hiểu.
Vốn dĩ hắn muốn nghệ sĩ của mình một trận, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen láy của Cảnh Bác Xuyên, người quản lý lại có chút không đành lòng.
Người quản lý rõ ràng trong lòng nhất, Cảnh Bác Xuyên có bao nhiêu thích bộ phim cùng vai diễn này, anh ấy đã bỏ ra bao nhiêu công sức cho vai diễn này, không ai biết rõ hơn người đại diện của anh ấy.
Người quản lý thở dài, cũng không đành lòng trách móc nghệ sĩ của mình, chỉ có thể chuyển sự căm hận sang cho Hoàng Nham, ngồi trên xe tàn nhẫn mà mắng hắn một đường.
Cơ bản đem mười tám đời tổ tiên của Hoàng Nham đào lên thăm hỏi đầy đủ, bản thân Hoàng Nham càng là bị mắng đến máu chó đầy đầu.
Sau khi mắng xong, người đại diện sửa sang lại tâm thái, ngược lại an ủi Cảnh Bác Xuyên: "Không sao đâu, Xuyên, cậu vẫn còn trẻ, tương lai sẽ có nhiều cơ hội hơn thôi, biết đâu lần sau sẽ có vai diễn tốt hơn đang chờ cậu."
Cảnh Bác Xuyên không nói gì, chỉ lặng lẽ vỗ vỗ tay quản lý của mình.
Trên thực tế, hai người đều biết, cơ hội tốt như lần này, đừng nói là ngắn hạn, mấy năm sau thậm chí có thể sẽ không xuất hiện nữa.
Cả Cảnh Bác Xuyên và người đại diện của anh ấy đều đã chấp nhận kết quả của buổi thử vai này.
Vì vậy, khi người đại diện nhận được cuộc gọi từ đoàn phim [Theo đuổi ánh sáng] thông báo anh ta tuần sau tới đoàn phim báo danh, người đại diện cả người đều choáng váng, sửng sốt hồi lâu cũng không phản ứng kịp.
Không phải nói bọn họ không được chọn sao, tại sao, tại sao lại chọn rồi, bọn họ thậm chí một chút cũng không có chuẩn bị, sắp bị cái bánh từ trên trời rơi xuống này đập cho choáng váng rồi.
Cho đến ngày Cảnh Bách Xuyên đến đoàn phim để báo danh, cả anh và người đại diện đều vẫn có cảm giác cự kỳ không chân thật, ngất ngây ngây ngất.
Nghi thức khai máy của [Theo đuổi ánh sáng] vẫn như trước rất đơn giản, cùng nhau thắp hương ăn uống rồi chụp ảnh tập thể là xong.
Gần như không làm kinh động truyền thông, [Theo đuổi ánh sáng] lặng yên không một tiếng động khai máy.
Mặc dù Cảnh Bác Xuyên rất bối rối và không thể tin được rằng mình có thể nhận được vai Trình Dã, nhưng nếu lấy được rồi, anh ấy nhất định sẽ trân trọng cơ hội có ý nghĩa trọng đại mà không dễ đến này.
Sự trân trọng này được thể hiện ở nhiều khía cạnh khác nhau, chẳng hạn như để có đủ thời gian tập trung quay [Theo đuổi ánh sáng], mặc dù Diệp Chu bày tỏ rằng cậu không ngại việc anh ấy thỉnh thoảng xin nghỉ để tham dự các sự kiện quan trọng, nhưng Cảnh Bác Xuyên vẫn chống lại áp lực và giữ lại rất nhiều thời gian ở đoàn phim, từ chối đi không ít hoạt động.
Hơn nữa, Cảnh Bác Xuyên ngày nào cũng đến đoàn phim, bất kể ngày đó có cảnh của anh ấy hay không, anh đều sẽ xuất hiện trên trường quay, khi không có cảnh, anh ấy sẽ yên tĩnh ngồi ở một bên xem người khác quay, thỉnh thoảng cùng diễn viên vừa quay xong thảo luận hai câu.
Hoặc, trong bộ phim [Theo đuổi ánh sáng], thân phận của Trình Dã là một tên côn đồ, điều đó có nghĩa là anh ta có không ít cảnh hành động.
Những cảnh chiến đấu đối với diễn viên xuất thân chính quy đều có chút khó khăn, huống hồ là một diễn viên nửa đường xuất gia như Cảnh Bác Xuyên, người nổi lên từ phim thần tượng.
Quay cảnh đánh nhau thì không khó, nhưng muốn quay cảnh đánh nhau đẹp và đặc sắc thì độ khó vô cùng cao.
Lúc đầu Diệp Chu còn có chút lo lắng Cảnh Bác Xuyên sẽ không chịu được khổ cực, nghĩ giảm bớt một ít cảnh chiến đấu, không ngờ Cảnh Bác Xuyên lại làm cho cậu kinh hỉ, không chỉ từ chối ý tốt muốn cắt bớt cảnh chiến đấu của Diệp Chu, sau khi quay xong cảnh của mình liền ở bên cạnh người chỉ đạo võ thuật, nỗ lực luyện tập rất nhiều, không cầu có bao nhiêu đặc sắc, chỉ gắng đạt được mỗi một động tác đều đạt đến tiêu chuẩn.
Mọi người trong đoàn đều thấy rõ sự nỗ lực và trả giá của anh ấy, ngay cả nhà sản xuất ban đầu không tin tưởng anh ấy và luôn lo lắng rằng anh ấy sẽ gây rắc rối bất cứ lúc nào, sau khi thấy nỗ lực của anh ấy trong khoảng thời gian này, đã thay đổi cái nhìn ban đầu của ông đối với anh.
Về phần lúc đầu trên mạng và trong giới đều có tin đồn Cảnh Bác Xuyên oán trời oán đất, làm ngườ vô cùng không dễ ở chung, nhiều lần đùa giỡn đại bài, sau khi đã ở chung với anh ấy, mọi người bắt đầu hoài nghi về những tin đồn này.
Tuy nhiên, Cảnh Bác Xuyên dường như biết được sự nghi ngờ của mọi người, sau hơn một tháng an phận, rốt cuộc mở ra lần thứ nhất oán người của anh ấy tại đoàn phim [Theo đuổi ánh sáng].
Lý do là vì [Theo đuổi ánh sáng] là một bộ phim hai nam chính, trong đó lưu manh Trình Dã chọn Cảnh Bác Xuyên, và em trai Trình Lăng chọn một diễn viên hạng hai tên Tịch Dương.
Tịch Dương bắt đầu nổi tiếng với vai nam hai trong một bộ phim kinh dị vài năm trước, những năm gần đây người ta có thể thấy y thường xuyên xuất hiện trong làng điện ảnh, quanh năm đóng đủ loại vai phụ, cả tốt lẫn xấu, tuy rằng fan không nhiều, nhưng vì khả năng diễn xuất tốt, y cũng đã giành được một vài giải thưởng không lớn không nhỏ.
Không giống như Cảnh Bác Xuyên, Tịch Dương mặc dù không nổi tiếng như Cảnh Bác Xuyên, nhưng y nổi tiếng hơn trên thị trường điện ảnh so với Cảnh Bác Xuyên, và được các nhà đầu tư và đạo diễn yêu thích hơn.
Lúc đầu Tịch Dương là người chủ động tham gia buổi thử vai và được chọn, tuy ngoại hình không xuất sắc lắm nhưng thắng ở khí chất sạch sẽ, lúc đó Diệp Chu thấy khí chất của y có chút tương tự Trình Lăng, thêm nữa là kỹ năng diễn xuất khá, mới chọn y.
Khi [Theo đuổi ánh sáng] mới bắt đầu, Tịch Dương cũng thể hiện sự nghiêm túc và chăm chỉ, nhưng tình trạng này chỉ kéo dài chưa đầy nửa tháng, Tịch Dương bắt đầu xin nghỉ phép thường xuyên, y là nhân vật chính và phần lớn nội dung kịch bản đều xoay quanh y và Cảnh Bác Xuyên, một khi y xin nghỉ phép đồng nghĩa với việc tiến độ của cả đoàn sẽ bị trì hoãn hết lần này đến lần khác.
Ngoài ra, ngay cả trạng thái lúc quay phim cũng kém hơn rất nhiều so với những ngày đầu, thường thường một cảnh cần phải quay nhiều lần mới có thể miễn cưỡng vượt qua.
Ban đầu Diệp Chu cho rằng là do gần đây thân thể Tịch Dương không thoải mái, cho nên đối với y rất khoan dung, y xin nghỉ phép về cơ bản đều đồng ý, nhưng tình trạng này kéo gần nửa tháng, Diệp Chu liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau đó, vẫn là phó đạo diễn Mạnh từ tin ngầm biết được rằng trong khi quay [Theo đuổi ánh sáng], Tịch Dương còn nhận hai bộ phim khác, một bộ phim trinh sát hình sự và một bộ phim tình cảm.
Trong số đó, Diệp Chu có biết về bộ phim trinh sát hình sự, lúc đó Tịch Dương nói cảnh quay ở đó sắp hết nên Diệp Chu cũng không coi là chuyện gì to tát, nhưng bộ phim tình cảm hiển nhiên là mới nhận gần đây, nghe nói còn là nhân vật chính.
Diệp Chu tra một chút, phát hiện bộ phim trinh sát hình sự kia vẫn chưa đến hồi kết như Tịch Dương nói, Tịch Dương ít nhất vẫn còn một phần ba phần diễn trong phim.
Còn phim ngôn tình thì càng nực cười hơn, khai máy gần như cùng lúc với [Theo đuổi ánh sáng].
Chen diễn chen thành như vậy, thật là vô cùng thú vị. (Pằng chíu, chàng trai em thậc là thú dzị, em đã thành công thu hút được sự chú ý của tôi