Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Diệp Chu đều cảm thấy mình là một người lắm lời.
Loại chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ, trong số các diễn viên Diệp Chu từng hợp tác ở kiếp trước, cũng không phải chưa bao giờ gặp qua loại tình huống như này, chỉ cần đối phương không làm trì hoãn việc quay phim, Diệp Chu đối với diễn viên chen diễn từ trước đén giờ luôn mở một mắt nhắm một mắt, rất dễ nói chuyện.
Nhưng vấn đề của Tịch Dương không chỉ là chen diễn, khi bắt đầu hợp tác cũng không thẳng thắn với đoàn phim về lịch trình của mình, cũng không nói cho Diệp Chu biết, ngoại trừ [Theo đuổi ánh sáng] ra, y ở ngoài còn có hai bộ phim khác. đang được quay và sắp bắt đầu quay.
Thứ hai, Tịch Dương bởi vì chen diễn dẫn đến trong quá trình quay phim trạng thái không tốt, thỉnh thoảng còn xin nghỉ phép, điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ quay phim bình thường của đoàn.
Càng quá phận chính là, ỷ vào Diệp Chu tính tình tốt, Tịch Dương gần đây càng ngày càng tệ, ví dụ như như ngày hôm nay.
Tám giờ sáng, tất cả các thành viên trong đoàn phimđều có mặt đông đủ, mỗi nhân viên công tác đều thủ vững tại cương vị của mình, sẵn sàng bắt đầu cảnh quay của ngày hôm nay.
Những cảnh cần quay ngày hôm đó cũng không phải là vào ngày quay mới quyết định, mà là trước đó một khoảng thời gian đã lập ra kế hoạch quay chụp, đông thời kế hoạch quay chụp sẽ được điều chỉnh liên tục khi quá trình quay diễn ra.
Một ngày trước khi chính thức khởi quay, đoàn phim sẽ xác nhận lại thời gian cho những cảnh cần quay vào ngày hôm sau, trong trường hợp này, nếu diễn viên cần xin phép thì phải báo trước với đạo diễn ít nhất ba ngày, chừa lại đủ thời gian để nhân viên công tác điều chỉnh kế hoạch quay.
Tuy nhiên, toàn bộ đoàn phim bao gồm cả đạo diễn là Diệp Chu cùng nam diễn viên chính Cảnh Bác Xuyên đã đợi ở trường quay từ tám giờ đến chín giờ, nhưng họ không đợi được Tịch Dương xuất hiện.
Phó đạo diễn Mạnh cúp điện thoại, vẻ mặt vô cùng khó coi, bước nhanh đến bên cạnh Diệp Chu, lo lắng nói: "Vẫn không liên lạc được, Tịch Dương và quản lý của cậu ấy đều không bắt máy, sẽ không phải là xảy ra chuyện gì chứ?"
"Nếu không thì thế này, trước tiên mọi người quay cảnh của Cảnh Bác Xuyên trước, bây giờ tôi đến khách sạn xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, nếu không có ai trong khách sạn, tôi sẽ trực tiếp đến công ty của Tịch Dương hỏi thăm."
Không liên lạc được với nghệ sĩ là chuyện bình thường, nhưng không liên lạc được với người đại diện là chuyện rất bất thường.
Phó đạo diễn Mạnh nói rất nhanh, động tác cũng không chậm, vừa nói xong liền vươn tay lấy chìa khóa xe trên bàn.
Diệp Chu trước một bước đè chìa khóa xuống, nhìn thời gian, nói: "Lão Mạnh, được rồi."
Phó đạo diễn Mạnh sửng sốt trong chốc lát, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, nhất thời không hiểu Diệp Chu đang suy nghĩ gì, chỉ hỏi: "Đạo diễn Diệp, anh có cách gì mau nói ạ, hiện tại từng giây từng phút đều là tiền, chúng ta làm lỡ một chút lại đốt thêm một đống tiền!"
Sau khi hợp tác cùng nhau trong [Một hồi trò khôi hài] lần trước, cả hai đã hiểu nhau hơn, còn trở thành bạn tốt, lần này sau khi Hoàng Nham từ chức, Diệp Chu hỏi thăm được vừa vặn ông đang nghỉ phép bèn nhờ ông ấy đến cứu tràng, Pjps đạo diễn Mạnh cũng rất nể tình, không nói hai lời đã kết thúc kỳ nghỉ, đến giải cứu Diệp Chu.
Vì quan hệ của hai người tốt, phó đạo diễn Mạnh nói chuyện tương đối thẳng thắn, không cùng cậu vòng vo.
Diệp Chu bị ông chọc cười, đem ông đẩy trở lại trên ghế, an ủi vài câu: "Không sao, đốt lâu như vậy, chờ thêm chút cũng không muộm."
Phó đạo diễn Mạnh đã mặc kệ cậu, vùng vằng muốn đứng dậy, chuẩn bị tiếp tục thực hiện kế hoạch vừa rồi.
Diệp Chu thở dài, không ngăn cản nữa, mà lấy điện thoại của mình, tìm dãy số của Tịch Dương, bấm gọi.
Thấy hành động của cậu, phó đạo diễn Mạnh nhất thời cũng không vội rời đi, đứng sang một bên chờ xem điện thoại của đạo diễn Diệp Chu có được nghe hay không.
Đáp án đương nhiên là không, hồi lâu không được kết nối điện thoại tự động cúp, Diệp Chu cũng không vội, gọi điện thoại lại cho quản lý của Tịch Dương.
Điện thoại reo hồi lâu, phó đạo diễn Mạnh thất vọng nhìn đi chỗ khác, trong miệng lẩm bẩm chuẩn bị ra cửa thì cuộc gọi lần này cuối cùng cũng được kết nối.
Diệp Chu bật chế độ rảnh tay (loa ngoài), và tất cả những người ở gần cậu đều có thể nghe thấy nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người mà không có dấu vết che đậy.
Đầu bên kia điện thoại rất ồn, tín hiệu có vẻ không được tốt lắm, giọng nói hơi ngắt quãng, nghe rất kẹt.
Tiếng quản lý của Tịch Dương vang lên trong tiếng ồn ào: "Xin chào, là đạo diễn Diệp sao?"
Diệp Chu trên mặt không có biểu tình gì, nhàn nhạt trả lời: "Là tôi, xin hỏi hiện tại Tịch Dương có ở bên cạnh anh không, nếu có, xin mời anh ta nghe điện thoại."
Lại một trận âm thanh lộn xộn vang lên, chói tai đến mức khiến người ta khó chịu, giọng quản lý của Tịch Dương ấp úng, thật lâu sau mới nói: "Thật xin lỗi, đạo diễn Diệp, hôm nay Tịch Dương của chúng tôi bị sốt, tôi trực tiếp đưa cậu ấy đến bệnh viện, quên nói với ngài một tiếng."
"Ồ, ra là vậy." Diệp Chu rất bình tĩnh trả lời, khi quản lý của Tịch Dương đang mừng rỡ vì Diệp Chu là một đạo diến dễ lừa gạt, lại nghe Diệp Chu nói: "Cho anh ta nửa giờ, nếu nửa giờ sau tôi vẫn không thấy anh ta ở phim trường, vậy sau này cũng không cần hắn xuất hiện ở phim trường của tôi."
Nói xong, Diệp Chu không cho quản lý của Tịch Dương có thời gian phản ứng, trực tiếp cúp điện thoại.
Quản lý của Tịch Dương nhìn điện thoại bị cúp, sắc mặt giống như bảng pha màu, biểu tình rất đẹp.
Đúng lúc này, đạo diễn hô thẻ, sau khi cân nhắc lợi hại, người đại diện cầm một chai nước chạy chậm đến bên cạnh Tịch Dương, cúi đầu ghé vào tai hắn thì thầm gì đó, thuật lại cho Tịch Dương trọng điểm những lời Diệp Chu nói trong điện thoại.
Tịch Dương đang uống nước dừng một chút, sắc mặt có chút khó coi, hỏi: "Hắn thật sự nói như vậy?"
Thấy quản lý gật đầu, Tịch Dương cúi đầu suy nghĩ vài giây, sau đó đột nhiên đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười áy náy, đi về phía đạo diễn cách đó không xa.
Hai người nói chuyện có vẻ không vui vẻ gì, đạo diễn mặt mày tối sầm cả buổi, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý lời nói dối của y.
Sau khi xin phép, Tịch Dương cầm quần áo sải bước ra khỏi phim trường, phim trường của y nằm ở khu truyền hình và điện ảnh cực nam của thành phố A, mà địa điểm quay phim [Theo đuổi ánh sáng] lại ở phía bắc.
Một nam một bắc, chỉ việc lái xe trên đường đã mất 20 phút, dù là giao thông thuận lợi thì trong vòng nửa giờ phải đến, thời gian thật sự rất eo hẹp.
Cũng may bây giờ là buổi sáng, mới chín giờ còn chưa tới giờ cao điểm buổi trưa, bọn họ vội vã một đường, cuối cùng cũng đến phim trường trong thời hạn mà Diệp Chu đã định.
Tịch Dương thở hổn hển chạy tới chỗ Diệp Chu, vô cùng thành khẩn xin lỗi Diệp Chu, nói hôm nay là tình huống đặc biệt, y thấy không được khỏe, đầu óc choáng váng, nên mới làm trễ nải việc quay phim, sau đó đảm bảo tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống giống như hôm nay nữa.
Diệp Chu nhìn vẻ mặt hẹn thề son sắt của y, không nói tin cũng không nói không tin, hoàn toàn không có hứng thú tiếp tục diễn với hắn, vì vậy dứt khoát nói rõ: "Tôi không quản anh nhận mấy bộ phim cùng lúc, lịch trình có bao nhiêu bận rộn, nhưng nếu lần sau còn ảnh hưởng đến tiến độ của đoàn phim, vậy thì anh có thể tập trung vào phim khác, nơi này của chúng tôi không cần anh."
Những lời này có thể nói là rất tàn nhẫn, cơ hồ không lưu lại một chút mặt mũi nào cho Tịch Dương, khiến cho Tịch Dương nghe xong sắc mặt tái nhợt, hai tay buông thõng hai bên vô thức nắm chặt thành quyền, trong mắt lóe lên mấy phần không cam lòng cùng khuất nhục.
Lời nói của Diệp Chu không phải là nhắc nhở mà là thông báo, Tịch Dương chỉ có thể tiếp nhận, từ chối thì hậu quả chính là ngay cả cơ hội này cũng không có, trực tiếp thu dọn đồ đạc cút đi.
Diễn viên chính Tịch Dương lăn lộn cả buổi sáng cuối cùng cũng đến, đoàn phim mới bắt đầu làm việc.
Cảnh cần quay hôm nay là như thế này, Trình Dã đồng ý đến trường để họp phụ huynh cho em trai mình, nhưng khi hắn bước đến cổng trường lại bị chặn lại bởi ba kẻ thù cũng là lưu manh, Trình Dã chạy được một đoạn khá xa nhưng lại bị bọn côn đồ chặn lại trong một con hẻm nhỏ.
Đối phương người đông thế mạnh, khi Trình Dã sắp sửa chịu đòn, Trình Lăng - người đáng ra phải đang ở trường đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy anh trai mình bị đánh, người từ trước tới giờ luôn nghe lời hiểu chuyện như Trình Lăng lại lao vào đánh nhau với đám lưu manh như điên.
Vì cảnh này nhất định dính đến một phần chiến đấu, huấn luyện viên võ thuật đã bắt đầu dạy tư thế và động tác của Tịch Dương và Cảnh Bác Xuyên trước nửa tháng, khi học thì không nhìn ra cái gì, nhưng khi họ đến trước máy quay, biểu hiện của hai nguwoif lại khác nhau một trời một vực.
Trái ngược hoàn toàn với những động tác trôi chảy và đẹp mắt của Cảnh Bác Xuyên, Tịch Dương không có quy tắc nào cả, y quên hết những điều mà chỉ đạo võ thuật đã dạy trước đó, y thờ ơ đến mức ngay cả ba người đóng vai lưu manh quần diễn cũng không bằng.
Ở lần NG thứ sáu, Diệp Chu cười lạnh một tiếng, trực tiếp mắng ra: "Tịch Dương, những gì anh học được đều ném vào trong bụng chó hết rồi sao, để anh đánh nhau, anh cmn là đang khiêu vũ sao, tất cả động tác đều quên hết rồi đúng không, uốn tới ẹo lui có phải là cảm thấy rất có ý tứ."
"Tôi còn tưởng rằng anh bản lĩnh như thế nào, tài nghễ này cũng có dũng khí chen diễn, tôi thật không ngờ, anh mỗi ngày vội vộn vàng càng như đi chợ, thời gian đều lãng phí trên đường đi, đến cùng là anh quan tâm bên nào, đến cùng có thể diễn ra cái thứ gì?"
"Anh nếu không muốn diễn thì cứ nói thẳng, diễn thành như vậy rốt cuộc là muốn ghê tởm ai, tôi khuyên anh nên tự mình biết mình một chút, [Theo đuổi ánh sáng] không phải không có anh thì không được, Diệp Chu tôi càng không phải là chỉ có duy nhất một lựa chọn là anh, nếu anh không thể thì đổi người khác, anh không thể diễn thì vẫn còn người khác có thể diễn!"
Diệp Chu rất ít khi nói những lời khó nghe như vậy, nếu không phải Tịch Dương hết lần này đến lần khác dẫm vào giới hạn của Diệp Chu, thì dù có tức giận đến đâu cậu cũng sẽ không nói những lời khó nghe như vậy.
Nhưng cũng không khoa trương chút nào khi miêu tả biểu hiện của Tịch Dương trong khoảng thời gian này như c*t, đến muộn về sớm lại thêm bỏ việc, cả đoàn phim hơn trăm người đang ngồi đây đốt tiền chờ diễn viên chính là y đến quay phim.
Nội dụng quay xong mười cái thì có tám cái không sử dụng được, còn có một phần Diệp Chu không đành lòng, nhắm hai mắt cố nén buồn nôn để cho qua.
Việc một diễn viên có trạng thái không tốt hoặc không thể nhập vai trong quá trình quay phim là chuyện bình thường, Diệp Chu có thể chấp nhận, nhưng điều khiến cậu không thể chấp nhận được chính là điều tạo thành tất cả những thức này là do bản thân diễn viên không coi đó là việc to tát, chỉ muốn tùy tiện quay rồi lấy thù lao đóng phim.
Khi Tịch Dương đến thử vai, với kỹ năng diễn xuất vượt trội và thần thái rất phù hợp với vai diễn, Diệp Chu vốn đã rất kỳ vọng vào y.
Nhưng khi nhìn thấy biểu hiện lúc quay phim và thái độ của y, trước đây có bao nhiêu mong đợi thì bây giờ lại cảm thấy chán ghét bấy nhiêu, hai chữ chán ghét đã không thể hình dung nữa.
Đây chỉ đơn giản là một sự lừa dối từ đầu đến cuối.
Nếu Tịch Dương nghĩ rằng lấy được nhân vật là có thể bình chân như vại không có sợ hãi thì Diệp Chu cũng không ngại cho y một khóa học trải nghiệm sống động.
Tịch Dương bị Diệp Chu mắng đến máu chó đầy đầu, trong lòng đã sớm đem mười tám đời tổ tông của Diệp Chu mắng một lượt, nhưng trên mặt lại không dám biểu hiện mảy may, y cố nén lửa giận xin lỗi Diệp Chu.
"Xin lỗi đạo diễn Diệp, tôi..."
Diệp Chu căn bản không muốn nghe y giải thích, không chờ y nói xong đã trực tiếp cắt ngang: "Anh không cần xin lỗi tôi, lần sau trước khi quay phim, không bằng hỏi trước chính mình một chút, anh đến cùng đem mấy phần tâm tư thả vào trong diễn xuất."
"Nếu cảnh này anh không biết diễn, vậy không bằng tôi không tìm người dạy anh." Vừa nói, Diệp Chu vừa chỉ vào diễn viên diễn tốt nhất nhóm vừa đóng vai một trong ba tên côn đồ, " Anh, lại đây".
Diễn viên quần chúng trong nhóm bị chỉ vào sửng sốt một lúc, phải mất vài giây mới phản ứng được, anh ta sững sờ chỉ vào mình, sau khi Diệp Chu gật đầu xác nhận, anh ta mới nhanh chóng chạy đến bên cạnh Diệp Chu.
Diệp Chu gọi nhân viên đưa kịch bản của Tịch Dương cho anh ta, sau đó gọi huấn luyện viên võ thuật đến nói: "Nói sơ qua động tác cho anh ta nghe, mười phút sau chúng ta sẽ bắt đầu."
Chỉ đạo võ thuật trong lòng tan nát, dạy Tịch Dương động tác như vậy mất nửa tháng mà còn diễn thành cái dạng kia, hiện tại mười phút thì có thể làm được cái gì? Mười phút thì có thể dạy cái gì!
Tuy nhiên, vì Diệp Chu đã lên tiếng, cho dù anh ta có suy sụp đến đâu, anh ta cũng chỉ có thể cam chịu số phận của mình và bắt đầu chỉ đạo động tác cho diễn viên quần chúng nọ.
Diệp Chu cốc trà lên uống, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm với Cảnh Bác Xuyên hoặc phó đạo diễn Mạnh, toàn bộ quá trình đến cả một ánh mắt đều không cho Tịch Dương, y xấu hổ đứng đó, đi không được mà ở lại cũng không xong, hận Diệp Chu chết đi được.
Mười phút sau, Diệp Chu đặt tách trà trong tay xuống, nói với Cảnh Bác Xuyên: "Anh đi đối diễn giúp anh ta đi."
Cảnh Bác Xuyên đương nhiên không từ chối, rất vui vẻ gật đầu. Điều này khiến Tịch Dương, người đã mong đợi anh ta nói đỡ hai câu cho mình càng khó chịu hơn, đồng thời cũng oán giận luôn cả Cảnh Bác Xuyên.
Các diễn viên đã vào vị trí, cùng với âm thanh bắt đầu cảnh quay, Cảnh Bác Xuyên và nhóm diễn viên quần chúng ngay lập tức nhập vai, vật lộn với bọn lưu manh.
Tịch Dương ban đầu xem chuyện này như một trò đùa, dù y có kém đến đâu đi nữa thì dù gì cũng đã lăn lộn trong ngành điện ảnh lâu như vậy, lại xuất thân chính quy, y đã quay ít nhất mười mấy bộ phim, coi như trạng thái gần đây của y không tốt thì một diễn viên quần chúng vô danh cũng không thể so được.
Nhưng nhìn một lúc, sắc mặt Tịch Dương dần dần trở nên khó coi, ý giễu cợt trong mắt dần dần tiêu tán, thay vào đó là khiếp sợ cùng khó có thể tin.
Người đại diện bên này mặc dù không có chính thức học qua diễn xuất, nhưng có thể nhìn ra diễn viên diễn tốt hay xấu, lúc đầu cũng giống như Tịch Dương, cũng không coi trọng diễn viên phụ, chỉ là muốn chờ hắn diễn xong sẽ đưa Tịch Dương đến xin lỗi Diệp Chu, việc này coi như qua.
Nhưng ai cũng không ngờ tới, diễn viên quần chúng kia lại thực sự có mấy phần năng lực.
Mặc dù thời gian học rất ngắn, ngắn đến mức chỉ đạo võ thuật chỉ có thời gian dạy cho anh ta một vài động tác đơn giản, không có thời gian dạy những động tác phức tạp, nhưng mấy động tác đơn giản này đều được anh ta biểu diễn ra hình ra dáng.
Mặc dù anh ấy không giỏi bằng Cảnh Bác Xuyên, nhưng so với màn trình diễn của Tịch Dương vừa rồi, anh ấy trông tốt hơn nhiều, ít nhất thì động tác của người ta cũng trôi chảy và tươm tất, đặc biệt là khi thực hiện các động tác, diễn viên quần chúng này lại còn có thể chú ý biểu tình khuôn mặt.
Đây là điều mà Diệp Chu không hề nghĩ tới, cậu gọi diễn viên phụ này diễn thử chủ yếu là để Tịch Dương bẽ mặ, vò nát nhuệ khi của y, nhưng không ngờ chiêu này lại thu được lợi ích ngoài mong đợi.
Sau khi hai người biểu diễn xong, Diệp Chu cười phá lên, cậu vừa cười vừa giơ tay ra vỗ tay, tiếng vỗ tay vang lên trong trường quay yên tĩnh truyền vào trong tai mọi người đặc biệt rõ ràng, trào phúng trong đó, mọi người tự nhiên rõ ràng.
"Tốt, rất tốt!" Diệp Chu sau khi cười xong, không hề keo kiệt khen ngợi, vẫy tay với diễn viên phụ kia, hỏi: "Anh tên là gì?"
Diễn viên phụ kia mặt mũi nhìn qua còn rất trẻ, bị Diệp Chu điểm danh thần sắc hơi căng thẳng, đặc biệt là sau khi cảm nhận được ánh mắt độc địa của Tịch Dương, lại càng căng thẳng hơn.
Nhưng anh vẫn lấy hết dũng khí, không để ý đến ánh mắt của Tịch Dương, lớn tiếng đáp: "Đạo diễn Diệp, tôi tên Đoàn Kính Nguyên."
"Anh rất giỏi, chỉ cần không từ bỏ, theo thời gian, tôi tin tưởng trong vòng này sớm muộn gì cũng có vị trí của cậu." Diệp Chu vỗ vỗ anh ta vai cổ vũ.
Đoàn Kính Nguyên bị Diệp Chu khen ngợi đến cả khuôn mặt bắt đầu nóng lên, hưng phấn đến mức thanh âm có chút run rẩy, nói năng lộn xộn: "Cảm ơn, cảm ơn đạo diễn Diệp, cảm ơn! Tôi, tôi nhất định sẽ làm việc thật chăm chỉ!"
Anh ta ra trường đã hai năm, hai năm qua cầm đồng lương ít ỏi, chạy đôn chạy đáo ở các đoàn phim, diễn đủ loại vai, ăn ở đều ở gần thành phố điện ảnh.
Giá thuê nhà gần thành phố điện ảnh rất cao, để tiết kiệm tiền theo đuổi ước mơ của mình, Đoàn Kính Nguyên đã thuê một căn gác xép chỉ rộng năm mét vuông.
Năm nay đã là năm thứ ba, cho dù Đoàn Kính Nguyên tiết kiệm nhiều hơn, số tiền trong tay cũng gần như chạm đáy, rất nhiều lần Đoàn Kính Nguyên hồi tưởng lại hai năm từng trải của mình, lại nhìn về phía tương lai không có hi vọng, trong lòng cũng từng nảy sinh ý định lùi bước.
Hay là quên đi, có lẽ mình thực sự không có thiên phú, nên dừng ở đây thôi.
Ý nghĩ này càng trở nên mãnh liệt hơn khi số tiền trong tay ngày càng cạn kiệt, ngay cả bản thân anh cũng không biết mình còn có thể theo đuổi một giấc mơ vô vọng không nhìn thấy tương lai được bao lâu nữa.
Anh ấy đã nghiêm túc nghĩ đến việc bỏ nghề, có thể một ngày không xa, anh ấy sẽ rời khỏi nơi đây.
Đoàn Kính Nguyên biết rõ, ngày này sẽ không còn xa.
Nhưng ngay khi anh chuẩn bị bỏ cuộc thì đột nhiên gặp một vị đạo diễn, người đó vỗ vai anh, dùng một loại ngữ khí bình tĩnh nói với anh...
Anh rất tuyệt.
Anh có thể.
Anh có thể làm được.
Đoàn Kính Nguyên không thể diễn tả được tâm trạng hiện tại của mình, chỉ có thể cảm ơn, không ngừng nói cảm ơn với Diệp Chu, liên tiếp nghiêng mình, anh ta thực sự, thực sự rất cần được khẳng định.
Tất cả sự bối rối và nghi ngờ bản thân đã biến mất với lời khẳng định của Diệp Chu, biến thành tro bụi. Bầu trời tối tăm không mặt trời, một tương lai ảm đạm thoạt nhìn như không thể thấy, bổng nhiên nứt ra một cái khe.
Ánh mặt trời chiếu xuyên qua khe hở, xuyên qua sương mù xám xịt, chiếu sáng con đường phía trước, cũng chiếu sáng trái tim đang mê mang bất an của Đoàn Kính Nguyên.
Trong giờ nghỉ trưa, Đoàn Kính Nguyên lấy chiếc điện thoại đã sờn cũ ra, chần chừ mãi vẫn bấm số.
"Mẹ, con xin lỗi, con không thể quay lại. "
"Con vẫn muốn... thử lại."
Đầu bên kia điện thoại, mẹ anh im lặng hồi lâu, ngay khi Đoàn Kính Nguyên cho rằng mẹ anh hoàn toàn thất vọng về mình, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ từ đầu dây bên kia.
Ngay sau đó, giọng nói của mẹ anh vang lên bên tai: "Con còn tiền không, sau khi tan tầm mẹ sẽ gửi cho con một ít."
Đoàn Kính Nguyên mở miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh, nước mắt liền trào ra, anh ngồi ở trên bậc thang ngẩng đầu lên, một bên lau nước mắt một bên cố gắng làm cho thanh âm bình tĩnh hơn.
"Không cần đâu mẹ, con có đủ tiền rồi. Con mới tham gia một đoàn làm phim, đãi ngộ rất tốt, mọi người đối xử với con rất tốt, trưa nay đạo diễn còn khen con diễn xuất tốt, mẹ đừng lo cho con, con vẫn khỏe!"
Sau khi kết thúc cuộc gọi với mẹ, Đoàn Kính Nguyên hít một hơi thật sâu, liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đứng dậy chuẩn bị quay lại trường quay.
Không ngờ vừa đứng dậy đã phát hiện bên cạnh có người đứng, Đoàn Kính Nguyên ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt người trước mắt, sắc mặt có chút bất an, nhưng vẫn là chào hỏi: "...Chào Tịch ca."
Người đến không ai khác chính là Tịch Dương vừa bị đạo diễn Diệp mắng.
Tịch Dương tâm tình vốn đã không tốt, bị Diệp Chu buồn nôn cơm đều ăn không trôi, ra ngoài hóng gió thì gặp phải diễn viên quần chúng này.
"Đoàn Kính Nguyên phải không?" Tịch Dương cười lạnh gọi tên anh, trong giọng nói tràn đầy ác ý không giấu giếm, "Tôi khuyên cậu nên im lặng, thành thật làm diễn viên phụ của mình, diễn thật tốt vai diễn của anh đi, đừng mơ tưởng đến những thứ không thuộc về mình."
Tịch Dương vươn tay nắm vai Đoàn Kính Nguyên, lực tay không ngừng tăng lên, ghé sát vào tai anh uy hiếp: "Đừng tưởng đạo diễn Diệp khen cậu hai câu liền không biết mình là cái thứ gì."
"Tôi không quan tâm sau này cậu có thành tựu gì hay không, nhưng khi cậu còn chưa làm được gì, tôi hy vọng cậu cẩn thận từng li từng tí mà sống, nói mấy lời khó nghe, nếu cậu còn làm tôi không vui, thì tôi chỉ có thể khiến cậu rời khỏi đoàn phim."
"Đừng mong đợi đạo diễn Diệp sẽ ra tay bảo vệ cậu. diễn viên quần chúng với nam chính bên nào nặng bên nào nhẹ, Diệp Chu sẽ vì cậu mà ra tay với tôi sao? Cậu đóng vai quần chúng nhiều năm như vậy, điểm đạo lý này cũng không cần tôi phải nói thêm nhỉ."
Tất cả tâm trạng vui vẻ của Đoàn Kính Nguyên đều vì sự xuất hiện của Tịch Dương mà đột ngột tan thành mây khói, cổ họng anh khô khốc, muốn phản bác nhưng lại bất lực phát hiện, lời nói của Tịch Dương tuy khó nghe nhưng sự thật đã chứng minh y nói đúng.
Đúng lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Tịch tiên sinh rất tự tin nhỉ."
Diệp Chu khoanh tay đứng cách hai người khoảng một mét, cười như không cừi nhìn bọn họ.
Động tác Tịch Dương cứng đờ, miễn cưỡng buông tay ra, vỗ vỗ lưng Đoàn Kính Nguyên, cười ha hả nói: "Đạo diễn Diệp, ngài hiểu lầm rồi, tôi chỉ là cùng Tiểu Đoàn thảo luận kịch bản mà thôi."
"Cậu nói phải không, Tiểu Đoàn." Tựa hồ sợ Diệp Chu không tin, Tịch Dương nhẹ nhàng đẩy Đoàn Kính Nguyên, ngữ khí uy hiếp.
Diệp Chu thu lại ý cười trong mắt, nói thẳng: "Nếu có thể dùng tất cả những suy nghĩ xấu xa không thực tế này lên, hôm nay cũng không đến nỗi bị so với một ngừi mới cũng không bằng."
"Cảm thấy thế nào khi bị người mới đè bẹp, có phải là thấy rất mất mặt?" Diệp Chu đẩy tay Tịch Dương ra khỏi người Đoàn Kính Nguyên, hỏi: "Phải nhớ kỹ cảm giác này nhé."
"Nhưng không nhớ cũng không sao, bởi vì chuyện như vậy sớm muộn gì cũng phải làm quen."
"Trì trệ không tiến, trơ mắt nhìn những người mới từng người một vươn lên, nhìn những người mới mà anh đã từng coi thường từng bước đạt đến tầm cao mà anh không thể với tới."
Mỗi khi cậu mở miệng, vẻ mặt của Tịch Dương lại trở nên khó coi thêm một phần, cho đến khi cậu nói xong, Tịch Dương cũng không còn cách nào duy trì nụ cười giả tạo nữa, giọng nói đống cứng hùng hổ dọa người: "Ồ? Ý của đạo diễn Diệp là, diễn viên nhỏ này sẽ đi tới tầm cao mà tôi không thể nào cham tới?"
"Sao lại không." Diệp Chu đáp.
Như thể vừa nghe được câu chuyện cười hài hước nhất trên đời, Tịch Dương hoàn toàn lột bỏ lớp mặt nạ đạo đức giả, phá lên cười, vừa cười vừa nói: "Đạo diễn Diệp, anh thật biết đùa..."
"Tịch Dương." Diệp Chu nhìn y, bình tĩnh tuyên bố: "Hợp tác của chúng ta đến đây là kết thúc."
Tiếng cười của Tịch Dương đột nhiên ngừng lại, y sửng sốt mấy giây mới phản ứng được, không dám tin nhìn Diệp Chu, "Anh nói cái gì?"
Diệp Chu lặp lại: "Anh bị đổi rồi."
"Anh điên rồi sao, phim đã quay hai tháng rồi, tôi là nhân vật chính, nếu đem tôi đổi đi, đồng nghĩa với việc toàn bộ cảnh quay trong hai tháng đầu đều không dùng được, anh có biết việc này kiến đoàn phim tổn thấ bao nhiêu tiền không?" Tịch Dương nhìn Diệp Chu như nhìn đồ ngu.
Chính vì biết rõ điều này, Tịch Dương gần đây mới tự tin như vậy.
Tịch Dương nói xong, đắc ý chờ đợi Diệp Chu xin lỗi y, chịu thua y, cùng y thỏa hiệp.
Nhưng y không nghĩ tới, sau khi nói ra lời này, sắc mặt Diệp Chu rất nghiêm túc, nhưng sau khi nghe xong lại lập tức cười to.
"Xin lỗi, tôi nghĩ rằng anh dường như đã hiểu lầm một điều."
Tịch Dương bị nụ cười của cậu làm cho bối rối, theo bản năng hỏi: "Cái gì?"