Đúng 8 giờ tối, màn hình lớn vốn đang phát những đoạn thi đấu đặc sặc bỗng tối đen, ngay sau đó, hai chữ lớn [Thôn phệ] và biểu tượng đặc biệt của nó xuất hiện ở chính giữa màn hình.
Kèm theo một đoạn giai điệu cuồng nhiệt, một chùm ánh sáng đốt cháy sân khấu tối đen như mực, sân khấu được chia làm hai, bên trái là màu đỏ cam lộng lẫy, còn bên phải là màu lam trầm mặc yên tĩnh.
Hai màu này lần lượt đại diện cho hai đội vào chung kết, màu lam đậm đại diện cho chiến đội Trầm Chu đứng đầu bảng tổng điểm mùa giải, màu đỏ cam đại diện cho đội quán quân năm trước, số điểm năm nay xếp thứ hai, một đường theo sát không nghỉ, chiến đội Chanh Quả.
Màn hình lớn bị chia làm hai, mặt của tuyển thủ hai đội lần lượt lướt qua, mỗi khi mặt của một tuyển thủ xuất hiện trên màn hình, phụ đề thuyết minh sẽ giới thiệu tên, nghề nghiệp, chiến tích của vị tuyển thủ này cho mọi người.
Sau khi những cảnh quay này kết thúc, cùng với giọng nói hưng phấn của người dẫn chương trình trực tiếp, trận chung kết của cúp Thôn phệ năm nay cuối cùng cũng bắt đầu.
Kể từ lần trước rủ Giang tổng chơi game làm hại Giang tổng bị mắng, lại thêm công việc bận rộn, Diệp Chu về cơ bản là không đụng vào trò chơi này nữa, bây giờ đã lâu không chơi, nhìn vào các kỹ năng và vị trí đi trên màn hình, lại cảm thấy có chút xa lạ.
May là phía ban tổ chức mời đến hai bình luận viên rất đáng tin cậy, ngoài việc giải thích một số danh từ riêng, họ còn giải thích rất cặn kẽ mọi pha tấn công và phòng thủ của đôi bên, ngay cả một số người chơi không biết nhiều về game cũng có thể theo dõi trận đấu dưới sự trợ giúp của phần giải thích này.
Đương nhiên, đây chỉ là những phần thuyết minh có thể hiểu được, đối với một trận đấu cấp cao như vậy, mặc dù thuyết minh có chất lượng cao nhưng vẫn không thể bao quát hết được, một số chi tiết nhỏ mà thuyết minh cũng không thể chú ý tới, chỉ có thể dựa và người chơi cấp cao tự hiểu.
Giống như bây giờ.
Trận đấu đã bắt đầu được mười phút, tài nguyên mà hai bên lấy được gần như ngang nhau, chiến đội Chanh Quả chủ động tấn công, đôi bên đánh nhau rất khẩn trương.
Đội Chanh Quả nhiều lần muốn tập trung hỏa lực để xử lý trị liệu, nhưng đều bị phòng ngự như tường đồng vách sắt của Trầm Chu chặn lại, Chanh Quả không nản lòng, sau khi hai bên đối đầu gần hai phút, khống chế của Chanh Quả dưới sự che chở của trị liệu phe mình thành công chế trụ không chế của Trầm Chu, bị định thân 5 giây.
Muốn giành thắng lợi trong một cuộc tranh tài, mỗi một lần sai lầm đều trở thành trở ngại cực lớn, năm giây đối với loại cấp bậc thi đấu này mà nói, nếu không kịp thời điều chỉnh, bị đối phương bắt bài, hậu quả không nói cũng biết.
Sau khi khống chế của Chanh Quả chế trụ thành công, toàn đội lập tức chuyển hướng hỏa lực, dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tai mạnh mẽ ăn khống chế của Trầm Chu.
Khống chế là nghề nghiệp có độ quan trọng không lời nào có thể diễn tả được đối với một chiến đội, một khống chế tốt thậm chí có thể dẫn dắt cả đội carry* toàn trường, một đội thiếu khống chế thì toàn bộ hệ thống chiến đấu sẽ đối mặt với đả kích cực lớn.
(*carry: là thuật ngữ được dùng để chỉ những người chơi là trụ cột của team, có khả năng “gánh” cả team.)
Tim của tất cả khán giả tại hiện trường đều nảy lên, đặc biệt là fans của chiến đội Trầm Chu càng nhìn chằm chằm không chớp mắt, thậm chí không dám thở mạnh, chỉ lo một giây sau đội mình thật sự cứ như vậy bị công phá.
Ngay cả Diệp Chu cũng không ngoại lệ, cậu đương nhiên hy vọng chiến đội của mình thắng, tuy rằng cậu đối với trò chơi hiểu không sâu, nhưng vẫn có thể hiểu được thế cục hiện tại đối với Trầm Chu là đại bất lợi, hơi bất cẩn một chút là có thể thua toàn bộ trận đấu.
Cứu, nhất định phải cứu khống chế!
Đây là tiếng lòng của vô số người hâm mộ Trầm Chu, thậm chí Diệp Chu vì quá kích động mà vô thức thẳng lưng, bất động nhìn chằm chằm vào màn hình, thần kinh căng thẳng.
Thấy cậu căng thẳng, Giang Đình Viễn ghé vào tai cậu nhẹ giọng thì thầm: “Đội viên của em tự có tính toán.”
Diệp Chu còn chưa kịp hiểu ý nghĩa của câu nói này, thì đã nhìn thấy trên màn hình bốn thành viên còn lại của đội Trầm Chu sau mấy lần tranh đoạt vẫn không cứu được đồng đội, như đã hoàn toàn buông xuôi, tự giận mình chuyển công kích lên trị liệu của Chanh Quả.
Mặc kệ không chế của đội mình bị hành hung dữ dội, sau khi bốn người giải cứu tượng trưng một chút, trực tiếp bán luôn không chế một cách triệt để.
Bình luận viên kích động mà phân tích tiến độ của hai bên: “Hiện tại, hai đội đều lựa chọn tập trung hỏa lực, điểm khác biệt là, Chanh Quả tập trung vào khống chế của Trầm Chu, mà Thẩm Chu thì lựa chọn tập hỏa vào trị liệu của Chanh Quả.”
“Tình huống hiện tại hẳn là chiến lược mà đội Chanh Quả đã sớm lập ra, như chúng ta đều biết, tuyển thủ khống chế của đội Trầm Chu là một tân binh mới vào nghề, cũng là điểm yếu nhất của Trầm Chu.”
“Bọn họ giả vờ nhắm vào trị liệu của Trầm Chu, sau đó trong lúc hai bên đang ác liệt trở tay chế trụ khống chế, còn tình huống của Trầm Chu thì không khả quan lắm, so với Chanh Quả tích cực chủ động, hành động tập trung hỏa lực vào trị liệu của Chanh Quả của họ có lẽ là hành động bất đắc dĩ.”
“Các thành viên của đội Trầm Chu hôm nay rất tức giận, vừa đến đã bắt đầu, căn cứ vào ghi chép biểu hiện của họ, chỉ trong một phút, thanh năng lượng màu xanh của bốn người họ về cơ bản đã bị tiêu hao hơn một nửa, nếu còn tiếp tục chiến đấu với cường độ cao như vậy, sợ là...”
Nói đến đây, thanh âm bình luận viên giáp đột nhiên dừng lại, dưới ánh mắt dò hỏi của cộng sự, âm thanh hơi khô khốc mở miệng nói: “...Mọi người chú ý một chút lượng máu của khống chế Trầm và trị liệu của Chanh Quả.”
Theo giọng nói của bình luận viên giáp, camera ngay lập tức cho thanh máu của hai bên một cảnh đặc tả.
Với sự trợ giúp của cảnh quay đặc tả này, rất nhiều khán giả có mặt ở hiện trường và những người đang xem truyền hình trực tiếp trận đấu trên cả nước đều có chút sững sờ.
Không vì gì khác, chỉ vì khống chế của Trầm Chu là người đầu tiên bị tập hỏa bây giờ thanh máu chỉ còn lại một phần ba, ngược lại trị liệu của Chanh Quả bị tập hỏa sau lúc này thanh máu rõ ràng so với khống chế của Trầm Chu còn ít hơn.
Cái này, cái này không khoa học.
Huống chi nghề trị liệu vốn có thanh máu nhiều hơn nghề khác, còn có năng lực tự hồi máu cho bản thân.
Chức nghiệp khống chế lại vừa vặn tương phản, là chức nghiệp mỏng manh nhất trong tất cả các nghề, quan trọng nhất là, thời gian khống chế của Trầm Chu bị Chanh Quả tập trung hỏa lực so với thời gian Trầm Chu tập trung hỏa lực vào trị liệu của họ còn sớm hơn rất nhiều, trong khoảng thời gian đó thậm chí Trầm Chu đã hai lần lãng phí thời gian rất lâu để cố gắng cứu khống chế phe mình, bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để tập trung hỏa lực.
Trong ánh mắt không thể tin được của mọi người, Hứa Trừng dùng một đại chiêu đẹp mắt thành công khiến thanh máu trị liệu của Chanh Quả chạm đáy, nhanh chóng tiền hành nuốt chửng, mọi thuộc tính đều được nâng lên, công kích so với ban đều càng cao hơn.
Sau khi thoải mái giải quyết trị liệu của Chanh Quả, pha lội ngược dòng mà khán giả vẫn luôn mong đợi ngược lại cũng không xảy ra, chiến đội Trầm Chu cuối cùng đã giành được chiến thắng đầu tiên trong ngày với tỷ số 1:0.
Diệp Chu không dám tin quay đầu lại hỏi: “Chúng ta thắng rồi sao?”
“Ừ.” Giang tổng gật gật đầu, đưa tay vỗ vỗ đầu cậu, chậm rãi nói: “Khống chế chính là mồi nhử, nếu có hứng thú trở về xem phát lại sẽ phát hiện, đội của em chơi chiêu thuận nước đẩy thuyền ấy không tồi.”
Lúc thi đấu tinh thần tập trung cao độ, ngược lại rất dễ bỏ qua nhiều chi tiết nhỏ, bây giờ bị Giang tổng đẩy một chút như thế, Diệp Chu đột nhiên hiểu ra, đôi mắt cậu nhìn Giang tổng giống như đang phát sáng, sùng bái trong mắt không chút nào che giấu.
“Giang ca anh cũng rất lợi hại!” mấy quả rắm cầu vồng đa dạng của Diệp Chu như muốn liều mạng thổi ra ngoài, nhưng khi thổi được nửa chừng, bỗng nhiên phản ứng lại, “Không đúng, Giang ca không phải anh không chơi game sao, sao anh hiểu được mấy cái này?”
Khóe môi Giang Đình Viễn hơi cong lên, đói diện với ánh mắt của Diệp Chu, nhẹ như mây gió nói: “Tôi có đầu tư vào [Thôn phệ], cho nên coi như hiểu rõ.”
Diệp Chu: “...”
??? Bọn nhà giàu các ông có nhiều thủ đoạn quá đó!
Lấy trận thứ nhất làm bước đệm, nếu đội Chanh Quả thắng trận thứ hai sẽ tiến vào hiệp tiếp theo, nếu đội thắng trong hiệp đấu quyết định này là Trầm Chu, như vậy chức vô địch đương nhiên thuộc về Trầm Chu.
Vì tính toán sai lầm ở ván đầu tiên nên vòng này Chanh Quả rất thận trọng, không còn dám thực hiện những nước cờ nguy hiểm song song như ván trước, chỉ cần hơi bất cẩn một chút sẽ bị Trầm Chu nắm lấy phản công, cũng có nghĩa là tất cả nỗ lực trong mùa giải này đều uổng phí.
Dưới áp lực mạnh mẽ như vậy, lối chơi của bọn họ so với ván trước bảo thủ hơn rất nhiều, ngược lại, chiến đội Trầm Chu đã thắng ván trước không biết có phải bởi vì có một phần đảm bảo, mà ván này cả đội đánh rất thả lỏng, một bộ lại một bộ thao tác rối loạn, khán giả ngồi xem đến hoa cả mắt, đến cả bình luận cũng mệt đến nỗi nói chuyện hụt hơi.
Thận trọng là tốt, nhưng thận trọng quá cũng không phải là tốt, ván này đội Chanh Quả theo đuổi sự ổn định cuối cùng vẫn bị đánh bại bởi sự phối hợp ứng biến linh hoạt và chiến thuật mới lạ của Trầm Chu.
Vào lúc hai chữ 'chiến thắng' to tướng xuất hiện trên máy tính của Hứa Trừng, hắn ngồi ở vị trí tuyển thủ hồi lâu không lên tiếng, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, cũng không biết đã qua bao lâu, hắn nhẹ nhàng đưa tay ra, chạm vào hai chữ đang lóe kim quang trên màn hình.
Những người khác trong đội đều đã đi ra ngoài, chỉ có đội phó đi tới bên cạnh hắn, đưa tay đặt lên tay Hứa Trừng, trầm thấp nở nụ cười, nửa ôm vai hắn xúc động nói: “Đã lâu không gặp.”
“Lần thứ tư, quán quân.” Hứa Trừng rốt cục hoàn hồn, quay đầu cùng hắn cười cười, chỉ là cười cười, hai mắt liền đỏ lên, đáy mắt tụ lại một tầng hơi nước mỏng manh, “Còn tưởng rằng đời này vĩnh viễn sẽ không còn cơ hội nữa.”
“Cậu đương nhiên có cơ hội.” Tay phó đội trưởng đặt trên tay hắn hơi dùng sức, phảng phất như có thể truyền sức mạnh trên người mình cho hắn.
Theo ánh mắt của Hứa Trừng nhìn về phía hai chữ 'chiến thắng' đang nhảy lên trên màn hình, nhẹ nhàng nói: “Hoa sẽ lại nở, người sẽ trẻ lại*, giống như lời Diệp tiên sinh thường nói.”
*Nguyên gốc là một câu tục ngữ: 花有重开日,人无再少年 (Hoa hữu trọng khai nhật nhân vô tái thiếu niên) nghĩa là hoa sẽ có ngày nở lại, nhưng người không thể trẻ lại;
Ở đây tác giả viết 花有重开日,人有再少年 (Hoa hữu trọng khai nhật nhân hữu tái thiếu niên) nghĩa là hoa sẽ có ngày nở lại, người cũng sẽ trẻ lại;
Ý của phó đội trưởng chắc là đang ám chỉ việc Hứa Trừng trùng sinh))
“......Cái gì?”
“Cậu còn trẻ, chỉ cần cậu muốn, tương lai sẽ có vô hạn khả năng.” Vừa nói, phó đội trưởng dùng ánh mắt tràn đầy nhu hòa ngày thường khó thấy nhìn Hứa Trừng, “Cậu sẽ đi thật xa trên con đường này, ngày hôm nay, chỉ là một khởi đầu mới.”
Lời chúc là thật tâm, mà...tiếc nuối cũng là thật tâm.
“Anh sẽ luôn đi cùng tôi chứ?” Hứa Trừng hỏi.
“Đương nhiên.” Phó đội trưởng không chút do dự, phảng phất như tia hối hận trong mắt vừa rồi chưa từng xuất hiện, vỗ vỗ vai Hứa Trừng nói: “Đi thôi, nên ra ngoài lấy lại vinh dự của chúng ta, Diệp tiên sinh vẫn ở bên ngoài chờ chúng ta đó.”
Hứa Trừng nghe vậy dụi dụi mắt, khi mở ra lần nữa, sương mù trong mắt đều tiêu tán, trở lại thành đội trưởng chiến đội Trầm Chu táo bạo nói một không hai.
Khi hắn đứng ở chính giữa sân khấu, giữa vô số tiếng reo hò và vỗ tay, Hứa Trừng và các đồng đội của anh ấy đã nhận được chiếc cúp chính thức, tượng trưng cho vinh dự chí cao của [Thôn phệ], hắn gần như có thể trong nháy mắt nhìn thấy Diệp Chu đang vỗ tay bẹp bẹp trong đám đông.
Hắn cùng đồng đội hai mặt nhìn nhau, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bọn họ đột nhiên làm ra một hành động khiến người kinh ngạc.
Năm thành viên của chiến đội Trầm Chu nâng cúp nhảy khỏi sân khấu, đi đến chỗ Diệp Chu đang sững sờ trên ghế vip, cùng nhau đưa chiếc cúp tới trước mặt cậu.
Hứa Trừng nói: “ Diệp tiên sinh, cảm ơn ngài đã không ngừng ủng hộ, may mắn không làm nhục sứ mệnh, chúng tôi đã làm được, cảm ơn ngài đã giúp chúng tôi chu toàn giấc mộng, chiếc cúp này là chúng tôi tặng cho ngài.”
“Hy vọng nó cũng có thể hoàn thành giấc mộng thể thao điện tử trong tim ngài.”
Diệp Chu:...?
Giấc mộng? Giấc mộng gì? Giấc mộng thể thao điện tử gì?