Bị chọc thủng tâm tư Trình Nhiên im lặng vài giây, nhìn thấy bộ dáng lãnh đạm của Diệp Chu, cậu ta hít sâu một hơi, đột nhiên cười với Diệp Chu.
“Anh nói không sai, ban đầu tôi thật sự cho rằng anh chỉ là thế thân của Dư Thu Trạch, thế nhưng...” Nói đến đây, Trình Nhiên liếm liếm môi, ánh mắt tràn đầy thương hại nhìn Diệp Chu.
“Nếu tôi là người thế thân của Dư Thu Trạch, vậy anh còn không bằng một thế thân như tôi.”
Động tác trên tay Diệp Chu dừng lại, dù bận vẫn ung dung nhìn Trình Nhiên một hồi, tuy rằng không nói gì, nhưng ý khiêu khích đã rất rõ ràng, cậu đang cố ý chọc tức Trình Nhiên.
So với Trình Nhiên âm dương quái khí trước mặt, rõ ràng chiến năm tra bị tức giận đến đứng cũng không vững trước đây rõ ràng dễ thương hơn.
Trình Nhiên lần này học được thông minh, không những không tức giận, ngược lại vươn tay vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình, nhỏ nhẹ nói: “Anh ngồi xuống trước đi, nếu không đợi lát nữa biết chân tướng, tôi sợ anh không chịu nổi.”
Nếu không phải chắc chắn là khóa cửa không thể mở ra từ bên trong, Diệp Chu cũng lười ở đây nói nhảm cùng cậu ta, mà lần này Trình Nhiên nếu đã dám thông đồng với biên kịch đã từng hợp tác với cậu để tổ chức buổi Hồng Môn yến này thì nhất định đã chuẩn bị tốt hết thảy.
Biết mình không nghe cậu ta nói thì không thể ra ngoài, Diệp Chu cũng không khách khí với cậu ta, kéo chiếc ghế cách xa cậu ta nhất ngồi xuống, “Đừng nói nhảm nữa, trực tiếp vào thẳng vấn đề đi, đừng làm mất thời gian của nhau.”
Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên của cậu, đôi tay giấu dưới gầm bàn của Trình Nhiên bất giác nắm chặt lại, sau khi biết đến chuyện này, không phải nên mặt đầy hoảng sợ hỏi mình chân tướng sao, sao Diệp Chu có thể bình tĩnh như vậy?
Trình Nhiên áp chế sự bất an trong lòng, ra vẻ thoải mái vươn tay lấy một tập tài liệu từ chiếc túi bên cạnh, đẩy đến trước mặt Diệp Chu, “Anh xem đi, rất thú vị, xem như là lễ vật tôi tặng anh, nó sẽ làm anh ngạc nhiên.”
“Diệp tiên sinh, sau khi xem xong nói không chừng anh còn phải cảm ơn tôi đấy, dù sao người ta có thể hồ đồ nhất thời, nhưng không thể hồ đồ cả đời, tiền có thể mua được hạnh phúc nhất thời, nhưng cuối cùng cũng không dùng để mua mạng được, đạo lý này anh thấy có đúng không?”
Diệp Chu thậm chí còn không xem qua tài liệu trước mặt, vươn tay gõ bàn, không kiên nhẫn nói: “Mắt không tốt, cậu có việc gì thì nói thẳng đi, không có việc thì mở cửa cho tôi, tôi để lại địa chỉ email cho cậu, cậu muốn đưa gì thì gửi tới, khi nào rảnh tôi sẽ xem.”
Tâm trạng rốt cuộc đã bình tĩnh trở lại của Trình Nhiên lại dâng tràocậu không nhắc đến chuyện này còn tốt, nhưng vừa nhắc đến, cậu ta liền lập tức nhớ lại hai ngày trước mình đã tìm mọi cách để liên lạc với Diệp Chu, tin nhắn email gửi đi mười mấy hai mươi phong, có hữu dụng không? Có cái rắm ấy!
Dùng chân nghĩ cũng biết, mấy email này như đá chìm đáy biển căn bản không ai đọc, ngay cả Trình Nhiên cũng có lý do để nghi ngờ, dùng trình độ ác liệt của Diệp Chu, rất có khả năng cậu sẽ trực tiếp để lại địa chỉ email giả cho mình.
Thấy Diệp Chu không rơi vào bẫy, Trình Nhiên ngứa răng nhưng cũng không làm gì được cậu, do dự mãi mới đứng dậy cầm văn kiện trở về, mở ra trước mặt Diệp Chu.
Vừa mở cậu ta vừa nói: “Anh đã nghe đến Dư gia chưa? Dư gia từng là một gia tộc giàu có không thua gì Giang gia, tuy nhiên, mười năm trước vì đứng sai đội nên Dư gia gặp đại nạn, Dư lão gia tử chịu đựng không tới ba ngày liền buông tay nhân gian, một gia tộc to lớn như vậy, chỉ trong vòng chưa đầy một năm ngắn ngủi đã đi từ thịnh vượng đến suy tàn.”
“ Dư Thu Trạch chính là cháu trai ruột của Dư lão gia tử, cũng là cháu trai mà lúc còn sống Dư lão gia tử thương yêu nhất.”
Vừa nói, Trình Nhiên vừa nhìn Diệp Chu, cố gắng nhìn ra chút gì đó trên mặt cậu, nhưng ngoại trừ vẻ mất kiên nhẫn trên mặt ngày càng tăng lên, Diệp Chu cũng không có phản ứng gì quá lớn.
Trình Nhiên cũng không giận, khóe môi nhếch lên vẻ giễu cợt, chậm rãi nói: “Hai nhà Giang Dư là thế giao, Dư Thu Trạch và Giang tiên sinh là từ nhỏ cùng nhau lớn lên.”
“Ừ ừ ừ, biết rồi, biết rồi.” Diệp Chu chiếu lệ đáp, sau đó gõ bàn nhấn mạnh lần nữa: “Nói xong chưa? Nếu cậu không còn chuyện gì thì mau mở cửa cho tôi, tôi còn rất nhiều việc phải làm!”
Thấy cậu căn bản không thèm để ý mình nói cái gì, Trình Nhiên không khỏi dùng sức nắm tài liệu, đem tài liệu vốn phẳng phiu bóp đến nhăn lại.
“Dư Thu Trạch từ khi sinh ra đã mắc bệnh tim bẩm sinh, theo tuổi tác càng lớn, gánh nặng đè lên trái tim ngày càng lớn, càng đáng sợ hơn là, nhóm máu của tiểu công tử nhà họ Dư này là rhnull* một nhóm máu vô cùng hiếm, nhóm máu này hiếm đến mức nào, đến hết năm 2029, sẽ chỉ còn không tới sáu mươi người trên thế giới có nhóm máu này.”
(Rhnull là nhóm máu cực kỳ hiếm và mới chỉ được xác định có ở 43 người trên thế giới trong suốt 50 năm qua (số liệu cập nhật đến năm 2019), Rh-null được xem là nhóm “máu vàng“. Nhóm máu này được người ta lùng sục để phục vụ cho nghiên cứu khoa học và truyền máu, nhưng sở hữu nhóm máu này lại cực kỳ nguy hiểm.)
“Khi Dư Thu Trạch mười lăm tuổi, Dư gia đã làm mọi cách để tìm được một trái tim cho hắn, nhưng trong quá trình phẫu thuật đã bất ngờ xảy ra một chuyện ngoài ý muốn khiến ca phẫu thuật phải dừng lại, mà trái tim quý giá kia cũng cứ như vậy bị lãng phí.”
Khi nói những lời này, Trình Nhiên vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Diệp Chu, sợ rằng mình sẽ bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm tinh tế nào của cậu, “Giang tiên sinh có nói với cậu rằng mẹ hắn bị bệnh tâm thần nghiêm trọng và có khuynh hướng bạo lực, khi còn bé đã mấy lần suýt chút nữa bóp chết hắn, mà Dư Thu Trạch.”
“Đã cứu mạng hắn.”
Thanh âm Trình Nhiên tràn đầy cảm khái, đem bản báo cáo giám định đã mở ra đặt vào trong tay Diệp Chu, “Anh có bao giờ nghĩ qua, tại sao Giang Đình Viễn lại tìm đến một người bình thường như anh không?”
“Quả thật là anh có một khuôn mặt đẹp, nhưng trên đời này thứ không thiếu nhất chính là người đẹp, người so với anh đẹp hơn, ưu tú hơn rất nhiều, dựa vào cái gì lại là anh? Tại sao lại là anh?”
Trong mắt cậu ta không giấu được vẻ thương hại cùng một tia tự giễu, cậu ta ghé sát vào tai Diệp Chu, nhẹ giọng nói: “Anh còn nhớ lúc năm tư đại học đã từng hiến máu trên xe hiến máu ở trường không, nghĩ kỹ một chút đi, có phải không lâu sau đó, Giang tiên sinh đã xuất hiện trong cuộc đời anh?
“Hắn lạnh lùng nhìn anh thất bại đụng phải vách tường, đợi đến khi anh rốt cuộc chịu không nổi muốn từ bỏ, hắn rốt cục đưa tay về phía anh.”
“Anh nghĩ rằng hắn coi trọng khuôn mặt và thân thể của anh, nhưng trên thực tế, thứ mà hắn vừa ý...là máu của anh, trái tim của anh.”
Nếu mục đích những lời này của Trình Nhiên là để kích thích Diệp Chu, thì không thể phủ nhận rằng Diệp Chu đã choáng váng trước lượng thông tin khổng lồ này.
Vì cuốn sách này là một cuốn tiểu thuyết ngược văn cẩu huyết, cho nên Diệp Chu vẫn chuẩn bị tâm lý cho các loại thao tác hoang đường của tác giả trong cốt truyện, nhưng ngay cả như vậy, cậu vẫn bị những lời của thụ chính làm cho kinh sợ.
Nhưng khi cậu bình tĩnh lại, tinh tế phân tích tin tức mà Trình Nhiên vừa cung cấp liên hệ với cốt truyện của thế giới, cũng phát hiện rằng hoang đường thì hoang đường đấy, nhưng nó cũng thực sự phù hợp.
Diệp Chu không ngạc nhiên khi Dư Thu Trạch mắc bệnh tim bẩm sinh và có nhóm máu hiếm, bởi vì tình tiết này đã được đề cập trong cuốn sách, điểm khác biệt duy nhất là người có cùng nhóm máu với Dư Thu Trạch không phải cậu, mà là Trình Nhiên.
Trong cốt truyện, ban đầu công chính Giang Du bao dưỡng Trình Nhiên là bởi vì cậu ta rất giống Dư Thu Trạch, cho dù là mặt mũi hay dáng người hay thậm chí là thần thái đều rất giống, giống đến mức lần đầu tiên thấy Trình Nhiên trong quán bar Giang Du còn lầm tưởng cậu ta là Dư Thu Trạch, thêm vào sự kích thích của rượu, đêm đó liền đem người mang đi.
Sau khi hai người phát sinh quan hệ, Giang Du thấy cậu ta sạch sẽ, còn có khuôn mặt giống bạch nguyệt quang của mình nên đã đề xuất ký hợp đồng bao dưỡng với Trình Nhiên.
Một thời gian dài sau khi xác nhận quan hệ, cộng thêm khuôn mặt giống bạch nguyệt quang, hai người cũng đã có thời gian trăng mật khá lâu, chắc chắn rằng trong khoảng thời gian này, cả hai đều đã động chân tình, ngay cả Giang Du cũng không biết liệu hắn thích Trình Nhiên vì cậu ta giống Dư Thu Trạch, hay cuối cùng hắn cũng buông bỏ Dư Thu Trạch và yêu Trình Nhiên, Giang Du càng nghiêng về phía trước hơn.
Sau đó, khi Dư Thu Trạch về nước, mâu thuẫn giữa Trình Nhiên và Giang Du cuối cùng đã nổ ra, Trình Nhiên muốn buông tay nhưng lại không nỡ, muốn để Giang Du cắt đứt liên lạc với Dư Thu Trạch nhưng không được, sau một lần xung đột, Trình Nhiên hồn bay phách lạch tông cửa xông ra, mới đi được không bao xa liên xảy ra tai nạn xe cộ.
Kết quả kiểm tra không có vấn đề gì lớn, nhưng vì lần tai nạn này, Giang Du biết được Trình Nhiên và Dư Thu Trạch có cùng nhóm máu.
Một bên là bạch nguyệt quang sức khỏe ngày càng sa sút, một bên là tình nhân thế thân đã ở bên hắn nhiều năm, trong lòng Giang Du bị cuốn vào thiên nhân giao chiến, nhưng không chờ hắn đưa ra lựa chọn, Trình Nhiên tỉnh dậy sau vụ tai nạn xe hơi đã bỏ chạy.
Giang Du điên cuồng tìm kiếm cậu ta, cũng trong quá trình tìm kiếm hắn nhận ra tầm quan trọng của Trình Nhiên đối với mình, tạm thời nhận rõ trái tim của chính mình, sau một hồi truy thê hỏa tá tràng, không chỉ thành công ôm mỹ nhân trở về, mà còn dưới sự trợ giúp của Trình Nhiên, chồng chồng hai người đồng tâm hiệp lực lật đổ nhân vật phản diện lớn nhất Giang Đình Viễn, cuối cùng hai người thành công HE.
Có những nội dụng tiểu thuyết đó liên kết với nhau, những điều mà Diệp Chu đã từng không thể hiểu dường như đã được giải đáp, những điều từng khiến cậu cảm thấy kỳ lạ đều đã có câu trả lời.
Như Trình Nhiên đã nói, người như Giang Đình Viễn, chỉ cần hắn muốn, sẽ không thiếu những người xuất sắc hơn nguyên thân, tại sao lúc đó lại chọn bao dưỡng nguyên thân ngoại trừ mặt ra thì không còn gì khác?
Lần đầu tiên bạn thân Tôn Hàn Bách của Giang Đình Viễn nhìn thấy cậu, mặc dù anh ta đã cố gắng hết sức để che giấu nhưng Diệp Chu vẫn nhìn thấy một tia thương hại trong mắt anh ta, khi đó Diệp Chu đã rất khó hiểu, nhưng bây giờ cậu đã hiểu rõ ý nghĩa đằng sau cái nhìn đó.
Tại sao đến giai đoạn sau, nguyên thân sống tốt như vậy, lại kiên trì liều lĩnh bất chấp nguy hiểm cùng vai chính công thụ liên thủ tính kế Giang Đình Viễn, chẳng lẽ thật sự chỉ là bởi vì được sủng mà kiêu, bị làm hư cho nên không có đầu óc sao?
Diệp Chu đoán nguyên thân có thể vẫn còn có mấy phần tình cảm thực sự Giang tổng, nhưng kể từ thời điểm vai chính công thụ thêm mắm dặm muối phơi bày mối quan hệ giữa Dư Thu Trạch và Giang Đình Viễn trước mặt anh ta, dưới sự khống chế của vai chính công thụ và sự dẫn dắt của hào quang nhân vật chính anh ta đã bắt đầu hắc hóa, lúc này mới dẫn đến bi kịch cuối cùng.
Ngoài ra, khi Diệp Chu đang đọc sách, cậu vẫn có chút khó hiểu, sau khi Giang Du tìm thấy Trình Nhiên, bạch nguyệt quang từng khiến Giang Du yêu đến chết đi sống lại, không tiếc vì hắn lấy tim tình nhân của mình để kéo dài mạng sống đi đâu rồi?
Sau khi hai người ở bên nhau, căn bản là không còn chuyện của bạch nguyệt quang nữa, chỉ nhắc tới trong phiên ngoại, sau khi Giang Du nhận rõ trái tim của mình liền đưa bạch nguyệt quang Dư Thu Trạch ra nước ngoài một lần nữa, đồng thời dùng cái giá phải trả là tìm một trái tim khỏe mạnh giúp hắn để đổi lại việc đời này hắn không được về nước nữa.
Thật trùng hợp, Diệp Chu phát hiện ra rằng thời điểm Giang Du tìm thấy tim cho Dư Thu Trạch lại chính là...lúc nguyên thân qua đời.
Được rồi, vòng vo nửa ngày đời này nguyên thân ngoại từ là pháo hôi, thì còn là một công cụ hình người triệt để, vì vai chính công thụ xông pha chiến đấu, cùng Giang tổng battle, thậm chí ngay cả khi chết rồi còn giúp công chính cứu bạch nguyệt quang của hắn.
Với trình độ chuyên nghiệp như này, nếu đi tham gia Giải Thành tựu cả đời của pháo hôi xuất sắc nhất, chắc chắn sẽ giành được giải đó!
Sau một lúc lâu sắp xếp lại suy nghĩ của mình, Diệp Chu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, chậm rãi nhìn Trình Nhiên, trước khi cậu ta kịp phản ứng đưa hai tay giữ chặt vai cậu ta dùng sức lắc mạnh, dùng giọng điệu cực kỳ khoa trương như Quỳnh Dao nói, “ Tôi biết, tôi biết, tôi đều biết, nhưng tôi yêu anh ấy, làm sao bây giờ! Đừng nói anh ấy chỉ muốn trái tim của tôi, cho dù anh ấy muốn mạng của tôi thì cũng có sao, cứ cho anh ấy đi!”
“Tôi mất đi chỉ là một cái mạng! Nhưng Giang tổng của tôi, Giang tổng đáng thương của tôi! Cái anh ấy mất là tình yêu của anh ấy! Cậu có hiểu không!”
Nói xong, Diệp Chu buông Trình Nhiên đã bị lắc đến đầu óc choáng váng nổ đom đóm mắt, sải bước lớn về phía cửa, đá mạnh vài cái vào cánh cửa gỗ, rất nhanh đã tạo ra một lỗ hổng lớn.
Diệp Chu đưa tay mở khóa cửa từ bên ngoài, trước khi đi còn quay đầu nhìn Trình Nhiên đang ôm ngực thở không nổi, lạnh giọng nói: “Thay vì ở đây quan tâm tôi, không bằng tự mình đi kiểm tra máu trước đi.”
“Kinh hỉ ở khắp mọi nơi trong cuộc sống, lỡ như lại trúng thưởng thì sao?”