Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Chương 88: Tan vỡ



Lúc đi ngang qua nhà biên kịch đứng ở cửa đang sững sờ vì biến cố phát sinh đột ngột này, Diệp Chu nở một nụ cười thân thiện với hắn.

“Lần sau thiếu tiền có thể nói thẳng, không cần dùng phương thức này kiếm tiền.” Cậu đưa tay vỗ vỗ bả vai cứng ngắc của biên kịch, “Ồ không, tôi đoán không chỉ là tiền, mà còn là cơ hội hợp tác nhỉ, là công ty nào, Tinh Dư hay là Điên Phong?”

Biên kịch bị chọc trúng tâm tư sắc mặt lúc xanh lúc trắng, ra sức biện hộ: “Diệp đạo tôi...”

Diệp Chu đã sớm cảm giác được, trước khi hắn nói tiếp liền ngắt lời, thanh âm nghe không rõ vui giận, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra một chút trìu mến, “Chắc là Tinh Dư nhỉ, nhưng tôi nghe nói Tinh Dư gần đây vận khí không tốt lắm, tôi cũng không có gì tốt để cho anh, vậy thì chúc anh nhiều may mắn vậy.”

Chuyện cậu nói kỳ thật cũng không phải tin tức gì kinh động, Tinh Dư chính là công ty điện ảnh mà Giang Du vất vả mở ra, hai năm trước, dùng giá cao ngất trời 100 triệu mua bản quyền [Chiến Thành 2], do đó danh tiếng vang xa.

Nhiều người trong nghề vẫn đặt nhiều kỳ vọng vào công ty điện ảnh này, nhưng sau khi bỏ ra số tiền lớn mua bản quyền [Chiến Thành 2], những khoản đầu tư tiếp theo của Tinh Dư đều không được như ý.

Ví dụ, [Truy Tung] do Tinh Dư và Điên Phong hợp tác hoàn thành vào năm ngoái, xét về kinh phí không cao nhưng cũng không quá thấp, trước sau hơn 40 triệu, lịch chiếu cũng chọn trong thời gian Tuần lễ vàng quốc khánh, Tuần lễ vàng đúng là cũng có một con hắc mã, nhưng đáng tiếc, con hắc mã này không có nửa phần quan hệ với đến [Truy Tung] của Tinh Dư và Điên Phong.

Sau khi [Truy Tung] công chiếu, ngay cả một chút bọt nước cũng không nhấc lên được, khi quyết toán doanh thu phòng vé cũng chỉ có vỏn vẹn 400 vạn đáng thương, quả thực lỗ thảm hại.

Đến đây vẫn chưa xong, sau khi trải qua lần hợp tác với Điên Phong, năm ngoái Tinh Dư đã tiếp tục rót bốn khoản đầu tư liên tiếp, trong đó khoản đầu tư có kết quả tốt nhất...miễn cưỡng có thể hòa vốn đã là tốt lắm rồi.

Về phần Điên Phong, công ty này cách đây không lâu vừa mới nổ ra scandal đối xử khắt khe với nghệ sĩ, một số quản lý đã vạch trần lịch trình và số tiền bồi thường thiệt hại cao ngất trời của một số nghệ sĩ nổi tiếng dưới trướng công ty, chỉ kém đem hai chữ nghiền ép viết thẳng lên giấy, gây xôn xao dư luận, bê bối quấn thân.

Càng tệ hơn là, một số nghệ sĩ kiếm được nhiều tiền nhất của giải trí Điên Phong nhân cơ hội này đầu quân sang bên khác, điều này khiến cao tầng của Điên Phong khoảng thời gian này phải sứt đầu mẻ trán.

Điên Phong hiện tại chưa cường đại đến vô pháp vô thiên như trong sách sau này, hơn nữa quan hệ tích lũy của bọn họ cùng tư bản so với kiếp trước kém xa, cho nên tai tiếng lần này đối với Điên Phong ảnh hưởng cũng không nhỏ.

Vì vậy, cho dù Trình Nhiên có đồng ý đưa hắn tiến vào hạng mục do Điên Phong hay Tinh Dư đầu tư, thì tương lai cũng đều ảm đạm.

Biên kịch nhìn bóng lưng Diệp Chu dần xa, trạng thái căng thẳng vừa rồi cuối cùng cũng hòa hoãn, hắn hừ nhẹ một tiếng, thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi muốn gia nhập không phải là đoàn phim nhỏ gì, đó là [Chiến Thành 2].”

Sau khi mắng xong, biên kịch thận trọng nhìn vào gian phòng bừa bộn, thấy Trình Nhiên sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là thở không ra hơi, vội vàng chân chó tiến lên an ủi.

___

Giang Đình Viễn về đến nhà đã là hơn chín giờ tối, gần đây công ty có rất nhiều việc phải làm, cho dù hắn là chủ tịch cũng không thoát khỏi vận mệnh làm thêm giờ.

Xe dừng trước biệt thự, Giang Đình Viễn khẽ cau mày nhìn căn nhà tối om không ánh đèn.

Trước đây, bất kể hắn tăng ca về lúc mấy giờ, từ xa đều có thể nhìn thấy ánh đèn sáng trong nhà, mặc dù hai người chưa từng có thỏa thuận gì, nhưng Giang Đình Viễn đã quen với việc nhìn thấy ánh đèn mà Diệp Chu để lại cho hắn khi hắn về muộn.

Hôm nay là một ngoại lệ.

Không phải trước đây tình huống này chưa từng xảy ra, mà chỉ xảy ra khi Diệp Chu ra ngoài quay phim hoặc có việc vắng nhà, nhưng cậu cũng sẽ báo trước cho hắn.

Nhưng hôm nay, nếu Giang Đình Viễn nhớ không lầm, ngoại trừ cuộc gọi vào buổi trưa, Diệp Chu cũng không gọi lại lần nào, mà gần đây hắn cũng không nghe thấy cậu đề cập tới việc quay một bộ phim mới trong khoảng thời gian này.

Trong khi Giang Đình Viễn đang suy nghĩ, đã đi đến cửa, việc đầu tiên hắn làm sau khi vào cửa là bật đèn, việc thứ hai chính là lấy điện thoại di động ra gọi cho Diệp Chu.



Khi đèn bật sáng, bàn tay ấn số của Giang Đình Viễn dừng lại, tầm mắt dừng lại trên người đàn nằm trên ghế sô pha, không phải Diệp Chu thì là ai.

Hắn nhẹ nhàng đi tới sô pha, Diệp Chu cuộn mình trong giấc ngủ, hình như ngủ không được yên ổn, lông mày nhíu chặt, như bị chuyện gì phiền nhiễu.

Giang Đình Viễn nhìn, lông mày cũng không tự chủ được mà nhíu lại theo. Mặc dù trong phòng có hệ thống sưởi, nhưng bây giờ đang là mùa đông, do có nhiều cửa sổ nên nhiệt độ phòng khách thấp hơn phòng ngủ mấy độ, ngủ kiểu này rất dễ bị cảm lạnh.

Hắn nhíu mày, đầu tiên là vỗ vai Diệp Chu, muốn đánh thức cậu, nhưng hiển nhiên là vô ích, lại lần nữa bị hắn quấy rầy, Diệp Chu chẳng những không tỉnh, ngược lại vươn tay ôm lấy cánh tay phiền phức kia.

Giang Đình Viễn nhìn bàn tay trái của mình bị ôm cứng, sau đó cúi đầu nhìn khuôn mặt đang ngủ của Diệp Chu, khẽ thở dài, dùng chăn ở bên cạnh quấn Diệp Chu lại, sau đó trực tiếp đem cả cậu và chăn từ trên ghế sô pha ôm lên.

Không bật đèn, sau khi bế Diệp Chu trở lại giường, Giang Đình Viễn dựa vào ánh trăng lờ mờ ngoài cửa sổ vươn tay vuốt lông mày đang cau lại của cậu, đặt vào giữa mi tâm một nụ hôn nóng bỏng.

Đây là một nụ hôn không chứa dục vọng, thuần khiết và đơn giản.

Lúc hắn chuẩn bị rời đi, liền cảm thấy quần áo bị người kéo lại, Giang Đình Viễn quay đầu lại, thấy Diệp Chu không biết từ lúc nào đã tỉnh, đôi mắt còn chưa lấy lại tiêu cự ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn.

Thật lâu sau, cặp mắt kia mới khôi phục tiêu cự, thanh âm bởi vì vừa mới ngủ dậy mà có chút khàn khàn: “Anh về rồi à?”

“Ừ, tôi vừa mới về.” Giang Đình Viễn đáp lời, đưa tay vuốt mái tóc có chút hỗn độn của cậu, dung túng nói: “Buồn ngủ thì cứ ngủ đi, sau này không cần chờ tôi.”

Diệp Chu lắc lắc đầu, lấy tay xoa xoa mặt, muốn cho mình tỉnh táo hơn chút ít.

Bật đèn lên, ánh sáng trong nháy mắt xua tan tất cả bóng tối, Diệp Chu vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh giường, ra hiệu với Giang tổng: “Giang ca, lại đây ngồi đi.”

Giang Đình Viễn không hiểu tại sao, nhưng vẫn ngồi xuống bên giường như cậu muốn.

Thấy hắn ngồi xuống, Diệp Chu đứng dậy xuống giường, nói: “Tôi đi rửa mặt, chờ tôi hai phút.”

Nói xong, cậu bước nhanh về phía phòng tắm, khi bị nước lạnh tạt vào mặt, Diệp Chu cuối cùng cũng rũ bỏ được một tia buồn ngủ cuối cùng.

Từng giọt nước thuận theo khuôn mặt, rơi vào trong bồn, Diệp Chu chống hai tay vào thành bồn, cười nhìn tấm gương trước mặt, thầm nói: “Theo như nhu cầu đôi bên mà thôi, không có gì đâu, cùng lắm thì chia tay, chuyện có bao lớn.”

Khi Diệp Chu đi ra, Giang Đình Viễn vừa vặn nhìn sang, ánh mắt hai người gặp nhau giữa không trung, bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt của Giang Đình Viễn vẫn bình tĩnh như mọi khi, như thể dù có chuyện gì lớn xảy ra, đều không thể khiến hắn động dung.

Nhưng tâm thái Diệp Chu lại không bình tĩnh như vậy, mặc dù lúc đối mặt với Trình Nhiên cậu vẫn luôn biểu hiện rất bình tĩnh hào phóng, nhưng khi đao cắt ở trên người mình, đau chỉ có mình tự biết.

Nói không bận tâm là nói dối, mặc dù ly trí Diệp Chu có thể thản nhiên tiếp nhận, giống như những gì cậu đã suy nghĩ chiều nay, mối quan hệ này vốn đã không bình đẳng.

Ai cũng có được thứ mình cần, nguyên thân cần tiền bạc và quyền lực của Giang tổng, mà Giang tổng cần trái tim của nguyên thân, chỉ cần đôi bên nguyện ý, đó chính là trao đổi ngang giá, không có gì cả.

Đạo lý đều hiểu, nhưng Diệp Chu vẫn hơi..khổ sở, tất nhiên chỉ một chút thôi.

Diệp Chu kéo ghế máy tính qua, ngồi xuống trước mặt Giang Đình Viễn, cân nhắc từ ngữ một chút, nói: “Giang ca, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”

Giang Đình Viễn nhìn vào mắt cậu, nhìn ra sự nghiêm túc trong mắt cậu, thân thể vốn đang thả lỏng cũng đoan chính thêm mấy phần, đáp: “Được.”



“Em muốn nói chuyện gì?”

Diệp Chu là người không thích giấu giếm chuyện gì trong lòng, có gì thắc mắc thì hỏi, có chuyện thì giải quyết, muốn đáp án thì tự mình xác minh, nếu có hiểu lầm, thì giải quyết hiểu lầm, nếu không phải hiểu lầm, cũng sẽ không hối hận vì lời nói hay quyết định của mình.

Thông tin được cung cấp từ những lời nói của Trình Nhiên chiều nay đã có tác động mạnh mẽ đến Diệp Chu, nhưng vậy thì sao, ngay cả khi những gì cậu ta nói là sự thật, thì Diệp Chu cũng không thể chỉ nghe lời từ một phía của cậu ta.

Diệp Chu hít một hơi thật sâu, đón lấy ánh mắt của Giang Đình Viễn, nói: “Hôm nay Trình Nhiên đến gặp tôi và nhắc đến Dư Thu Trạch, nói rằng y là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên của anh.”

Nói xong, Diệp Chu không vội vàng nói tiếp, mà là nhìn về phía Giang tổng, tựa hồ đang muốn xác nhận.

“Ừ, y đã cứu tôi một lần.” Giang Đình Viễn đồng ý lời này.

Sau khi được xác nhận, Diệp Chu tiếp tục nói: “Nghe nói rằng vị Dư tiên sinh này mắc bệnh tim bẩm sinh, theo tuổi tác càng tăng, gánh nặng trái tim cũng sẽ không ngừng tăng lên, nếu không phẫu thuật thay tim, sẽ rất khó khỏe mạnh sống tiếp.”

Nói nhiều như vậy, Giang Đình Viễn đã hiểu ý của Diệp Chu.

Giữa hai người rơi vào im lặng kéo dài, không khí trong phòng như đóng băng vì sự im lặng này.

Không biết qua bao lâu, Diệp Chu mới lại nghe thấy giọng nói của Giang tổng vang lên bên tai.

“Là thật.” Giang Đình Viễn ngữ khí trầm ổn, dứt lời, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Chu, nhàn nhạt nở nụ cười: “Nhóm máu của em rất hiếm thấy.”

“Mối quan hệ của chúng ta cũng thực sự dựa trên việc em và Dư Thu Trạch có cùng nhóm máu mà bắt đầu.”

“Còn có cái gì muốn hỏi sao?”

“Là vậy à.” Đầu ngón tay Diệp Chu có chút tê dại, khẽ gật đầu, thanh âm có chút do dự, chầm chậm nói: “Vậy chúng ta kết toán đi?”

Giang Đình Viễn: “...?”

Diệp Chu mím môi, lấy điện thoại di động ra mở máy tính, liếc nhìn Giang tổng còn chưa kịp phản ứng, nhún vai hắn, dứt khoát nói: “Là như thế này, Giang ca, rất cảm ơn anh đã chăm sóc tôi trong khoảng thời gian này, anh thực sự là một kim chủ vô cùng tốt, trả thù lao rất hào phóng.”

“Nếu có thể, tôi thật sự không muốn chấm dứt mối quan hệ này, tôi thật sự luyến tiếc anh, Giang ca.” Diệp Chu thở dài, “Nhưng mà, tôi trái lo phải nghĩ.”

“Cảm thấy so với tiền, mạng chó vẫ quan trọng hơn, cho nên, thật xin lỗi Giang ca.”

Diệp Chu lắc lắc điện thoại, nghiêm túc nói: “Chúng ta đem những khoản đã tiêu cho tôi trong mấy năm qua liệt kê ra, tôi nhất định sẽ trả lại số tiền đó trong thời gian sớm nhất.”

Nói xong, thanh âm Diệp Chu tạm dừng một chút, lúc nói tiếp, trên mặt có chút ngượng ngùng.

“Chỉ là nếu quá nhiều tiền, chúng ta có thể phải...trả góp.”

“Nhưng anh yên tâm, tôi nhất định sẽ trả lại. Sau khi chúng ta tính toán xong, tôi sẽ viết giấy bơ và biên nhận cho anh, giấy nợ và mực đóng tôi đã chuẩn bị xong, chỉ chờ anh trở về tính ra kết quả và điền số vào!”

“Viết xong chúng ta liền chia tay, tuyệt không dây dưa, nói được làm được, tôi làm việc, anh yên tâm!”