Biệt thự của Hoắc Hoan nằm ở chính giữa trung tâm thành phố X, nơi có rất nhiều khu biệt thự như vậy. Thác Thụy đã bỏ chạy rất xa, nhưng em vẫn chỉ thấy những tòa nhà cao chọc trời. Có thể vẫn chưa chạy ra được phía ngoài.
Tiểu Yêu theo chủ nhân của nó đến mệt bở hơi, cuối cùng kiệt sức mà nằm vật ra đất. Thác Thụy vội vàng bế nó lên, xác nhận là chỉ mệt quá lên không thể cử động. Cuối cùng tâm trạng mới bình tĩnh lại đôi chút.
Em biết đã chạy rất xa khỏi biệt thự của Hoắc Hoan, hiện tại có lẽ bản thân được an toàn. Tháng ngày về sau quay lại như lúc ban đầu, em vẫn là một đứa ăn xin lưu lạc khác nơi. Vẫn bị người ta kinh bỉ, chỉ có thể ăn từng chút thức ăn thừa trong thùng rác.
Rõ ràng bản thân đã rất tin tưởng vào Hoắc Hoan cơ mà, em đã từng nghĩ anh ấy thật tốt, em muốn ở bên cạnh anh ấy. Hiện tại xem ra Thác Thụy cũng chỉ là trộm được chút hạnh phúc ngắn ngủi của cuộc đời.
Đột nhiên không kìm được mà tự coi thường bản thân. Đúng rồi, em là một đứa trẻ vô dụng, lại ngu ngốc. Hoắc Hoan mang em về cũng chỉ là niềm vui nhất thời, cùng nắm thì cho em thành công cụ vui chơi thôi mà.
"Ức…..huhu…..!!!" Tại Thác Thụy lại quên mất chuyện này chứ. Em đắm chìm trong sự chăm sóc ấm áp của Hoắc Hoan đến đây là đủ rồi.
——————
Tầm chiều tối, quản gia Triệu đến gõ cửa phòng, Hoắc Hoan từ bên trong mệt mỏi bước ra.
"Ông chủ, đã đến lúc ăn tối, Thác Thụy cần được ăn uống đúng giờ!" Lão nhắc nhở anh, dù sao thì bình thường Thác Thụy cũng sẽ không ăn cơm nếu không phải là Hoắc Hoan đút.
Bác Triệu trả lời :"Có lẽ vẫn đang chơi trong vườn hoa, tôi sẽ đi gọi thiếu gia!"
Hoắc Hoan bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ, Thác Thụy hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy. Em ấy vốn nhát gan, lại thích bên cạnh anh, chỉ cần xa anh một lúc thôi đã không chịu được. Một mực đòi đi tìm anh. Không đời nào em lại chơi một mình được một khoảng thời gian lâu như vậy.
Trái tim bỗng đập mạnh một nhịp, đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an.
Nhíu chặt mi tâm lại, anh nghiêm giọng mà nói :"Tôi sẽ tự đi, dọn dẹp đống rác phía trong phòng đi!!"
Bác Triệu vội vàng đáp lời :"Vâng, như ngài muốn!!"
Ông cũng không hiểu vì sao cảm xúc của anh lại đột nhiên thay đổi nghiêm trọng như vậy. Nhưng rồi sự chú ý của ông lại đổi dồn về phía trong căn phòng.
Một đống thịt kinh tởm. Cơ thể của Vân Uyên nằm đó. Chỉ còn là khối thịt bầy nhầy, chẳng có gì là nguyên vẹn.
Tuy đã dọn xác tình nhân cho Hoắc Hoan rất nhiều lần, lão vẫn run sợ trước khung cảnh ấy. Tình nhân duy nhất bị ông chủ tra tấn kinh khủng như vậy.
Có lẽ không phải là vì cô ta có khuôn mặt giống Thác Thuỵ, mà là cô ta đã dám bén mảng đến trước mắt Thác Thụy.
Để cho bảo bối Thác Thụy của anh thấy khuôn mặt của cô ta. Vân Uyên đâu có xứng.
Chỉ có thể nói một điều, địa vị của Thác Thụy trong lòng Hoắc Hoan rốt cuộc cao đến đâu vậy?
—————-
Nắng vàng cuối ngày yếu ớt chiếu những tia sáng cuối cùng, cái bóng dài của người đàn ông rũ xuống mặt đất. Hui quạnh và lạnh lẽo.
"Ông chủ… vẫn chưa tìm thấy thiếu gia!!"
Khoảng không yên lặng mờ mịt, áp lực dồn xuống mọi người xung quanh.
Anh giơ súng, chĩa thằng về phía tên vệ sĩ.
PHẰNG!!!!!
Hắn ta gục xuống, một viên đạn xuyên qua não tên kia.
Anh ta như gào lên, điên dại và chẳng còn chút lý trí:
"TÌM EM ẤY TIẾP ĐI!!!!"
Có chết cũng phải tìm được em ấy, cho dù có phải lục tung thành phố này đi nữa.
5 tiếng sau khi Thác Thụy mất tích. Toàn bộ Hoắn gia lâm vào hỗn loạn. Rất nhiều đoàn người đi rồi lại trở về, liền tiếp không được một phút giây nào ngừng nghỉ. Rồi thì kết quả nhận về là câu :"Chúng tôi chưa thể tìm thấy!"
Hoắc Hoan anh như một con thú lớn hung bạo đã rơi vào tuyệt vọng. Bởi vì cục cưng lớn đưa hắn đã biến mất rồi. Cả thế giới này có thể bỏ mặc hắn, nhưng Thác Thụy, chỉ riêng Thác Thụy thì không được phép.
Cho dù có bất kỳ lý do gì đi nữa, em cũng không được phép rời khỏi anh.