Nhặt Được Bảo Bối Ngốc

Chương 19: Hạ gia



Nằm giữa trung tâm thành phố là một khu đô thị chỉ dành riêng cho giới thượng lưu và quý tộc. Các khu biệt phủ, nghỉ dưỡng và cả trung tâm mua sắm đều không thiếu.

Tất nhiên ngoài Hoắc Hoan thì nơi đây còn rất nhiều kẻ giàu có khác sinh sống. Mà Thác Thụy lại không biết điều này. Em như sinh vật nhỏ lang thang khắp nơi. Đôi lúc sẽ thấy những tên áo đen quanh quẩn đâu đây. Em biết chắc chắn đó là người của Hoắc Hoan.

Có thể là đang ráo riết đi tìm em. Vì thế mà mỗi bước đi Thác Thụy đều vô cùng cẩn trọng. Tất nhiên là em không muốn về nơi kinh khủng ấy rồi.

Chạy trốn cả một ngày trời, cuối cùng Thác Thụy cũng phải kiệt sức. Nếu là giờ này bình thường, em vẫn còn đang ngồi trong lòng Hoắc Hoan, vừa ăn những món ăn vặt vừa xem anh làm việc. Cuối cùng sẽ cùng nhau lên giường. Tận hưởng những ngày tháng nhàn nhã vui vẻ.

Đột nhiên nước mắt lại rơi xuống, em nhớ anh!

Gục mặt xuống bên vệ đường, Thác Thụy khóc rưng rức. Cực kỳ tủi thân!

"Meo…..!!!" Tiểu Yêu cũng cảm nhận được nỗi đau của chủ nhân nó. Cái đầu nhỏ nhắn mềm mại cọ cọ má Thác Thụy.

Thác Thụy ôm nó trong lòng, càng tủi thân mà khóc to hơn.

Vừa đói vừa mệt, em ngất lúc nào cũng không biết. Tiểu Yêu thấy chủ nhân của nó không còn động tĩnh gì cũng ngước đôi mắt lên.

Nó ngọ nguậy cố gắng thoát ra khỏi vòng tay em.

"Meo….meo…..!" Nó muốn gọi chủ nhân của nó thức giậy.

"……"

Thác Thụy ngồi đó, đầu vùi trong hai đầu gối, không một động tĩnh gì.

Tiểu Yêu là một con mèo thông minh, nó biết nó cần làm gì. Nó phải cứu chủ nhân của nó.

Nó chạy nhanh ra bên ngoài đường, chờ một chiếc xe nào đó qua lại.

Màn đêm vắng người, rất ít xe qua lại. Đến cuối cùng, nó mới thấy được ánh đèn từ xe ô tô đen đang lao đến. Tiểu Yêu đột ngột nhảy ra, chặn trước đầu xe. Ô tô phanh đột ngột. Chỉ một chút nữa là đã đụng phải Tiểu Yêu rồi.

Tài xế bên trong xe vội vàng chạy ra, xác nhận chưa có cán quá con mèo vừa rồi.



Thấy có bóng người, Tiểu Yêu vội vàng chạy tới, cắn lấy góc quần tài xế kia, ra sức kéo.

Thanh âm âm trầm vang ra từ phía sau xe :"Có chuyện gì ?"

"Dạ, thưa ngài, chỉ là một con mèo thôi ạ, tôi sẽ lập tức đi ngay!!"

Tiểu Yêu càng ra sự kéo ống quần tên tài xế kia, : "Meo!!!!" . Sau đó lại vội vàng chạy đến chỗ Thác Thụy đang nằm gục.

Tài xế nhìn theo hướng con mèo, hốt hoảng khi thấy một đứa trẻ đang nằm gục bên bên đường. Anh vội vàng nói với người bên trong:

"Thưa ngài, hình như có đưa trẻ đang ngất bên đường!!"

Người đàn ông nghe xong cũng nhíu mày, giờ này thì làm gì có chuyện trẻ con ra đường chơi?

Không chừng là con cái của tên quý tộc nào đó ngỗ nghịch muốn bỏ nhà ra đi? Chuyện này hắn gặp rất nhiều.

Suy đi tính lại, vẫn là không thể bỏ mặc, người đàn ông xuống xe. Được tài xế chỉ dẫn mà đi đến trước đứa trẻ kia.

Dáng người nhỏ nhắn, được chăm sóc rất tốt lên da dẻ cũng trắng trẻo mềm mại. Cũng không khác mấy cậu ấm được sống trong giàu sang là mấy.

"Đưa lên xe đi!" Hắn mệt mỏi ra lệnh.

Tài xế cũng không dám nói nhiều, vội vàng bế đưa trẻ lên xe, đặt ở ghế phụ lái.

Ô tô đen bóng lại tiếp tục lăn bánh, từ từ biến mất. Tất nhiên, Tiểu Yêu cũng trèo lên xe lúc nào không biết.

Đến khi Thác Thụy tỉnh dậy thì trời đã sáng, ngoài dự đoán. Bản thân không nằm bên đường. Mà lại là trong căn phòng rộng lớn nào đó.

Em hơi giật mình, chẳng lẽ lại bị bắt về rồi. Vội vội vàng chạy xuống giường, em muốn ra bên ngoài xem thử.

Cửa vừa mở, vị bác sĩ trẻ khoác áo trắng bên ngoài cững vừa hay đẩy cửa đi vào. 4 mắt nhìn nhau. Cuối cùng vẫn là vị bác sĩ kia mở lời :

"Mới tỉnh mà đã định chạy đi đâu? Cậu về lại giường đi"

Thác Thụy nhíu nhíu đôi mắt, có chút dè dặt mà nhìn người kia.



Vị bác sĩ cũng không hiểu lỗi ghi hoặc trong đầu em :"Cậu không cần sợ đâu. Nơi đây là Hạ gia, hôm qua cậu bị ngất bên đường, lên được chủ nhân nơi đây cứu về."

"Cậu kiêt sức đến ngất, tôi có chuyền dịch dinh dưỡng cho cậu rồi."

Thác Thụy vẫn y nguyên đứng đó, vẫn một bộ dáng dè dặt với tất cả mọi thứ xung quanh. Vị bác sĩ kia cũng cảm thấy buồn cười, con cháu của đám thượng lưu nơi đây có kẻ nào nhút nhát như vậy đâu.

"Cậu mau lên dường nghỉ ngơi đi"

Thác Thụy chậm rì rì bước lên dường, chăn kéo kín người, đôi mắt to tròn mở to nhìn vị kia.

Đột nhiên, em nhớ ra gì đó, lại vội vàng đứng dậy, dáo diếc tìm xung quanh. Mèo đâu? Tiểu Yêu đâu?

"À, nếu là con mèo trắng đó thì nó đang được chăm sóc ở phòng khác rồi. Chủ nhân nơi đây không thích động vật."

Thác Thụy nghe xong cảm thấy nhẹ nhõm hơn ít nhiều.

"Thôi được rồi, nếu đã không muốn nắm trên giường thì xuống ăn sáng cùng ông chủ đi. Cậu cũng phải cảm ơn ngài ấy vì đã cứu mạng cậu đó!"

Thác Thụy lơ ngơ được vị bác sĩ kéo xuống phòng ăn, nơi một người đàn ông độ 30 đang ngồi đó. Dáng vẻ thanh lịch ôn nhu, cũng không kém phần sang trọng. Đang từ tốn thường thức ly rượu.

Thác Thụy nhìn không chớp mắt, tuấn mỹ không kém gì Hoắc Hoan. Chỉ là nếu bình thường Hoắc Hoan sẽ tỏa ra khí thế áp bức. Người đàn ông này lại rất ôn hòa nhạc nhặn.

————-

Hoắc gia có gắn rất nhiều camera, Hoắc Hoan ngồi trước màn hình. Hiển thị một bóng dáng thiếu niên nhỏ bé vội vã chạy ra khỏi cổng chính. Không một ai ngăn cản, không một ai biết chuyện.

Không chỉ có thế, anh cũng biết được buổi trưa đó, Thác Thụy đã đi qua hành lang dẫn tới căn phòng kia. Khả năng cao là em đã nhìn thấy.

Như vậy có thể nói, chính tay anh đã làm tổn thương bảo bối của là mình, để em vụt khỏi tay anh rồi.

Anh thật sự chỉ thương duy nhất em, anh cũng rất muốn chiếm lấy em nhưng lại không thể. Chỉ có thể tìm một kẻ có khuôn mặt giống em để giải tỏa.

Phải rồi, Hoắc Hoan sai rồi. Lần này anh sai rồi, anh là kẻ ngu ngốc nhất trên đời này.