"Cái gì?" Lý Đại Thành bước nhanh đến trước xe la, vén rèm vải lên, chỉ thấy Tử Yến bất tỉnh nhân sự nằm trên xe, không hề nhúc nhích.
"Nhanh đi ra sau tìm tấm ván gỗ, gọi Trọng Hải và Thúc Hà tới đây."
Gần đây Ngư Nương tâm thành không yên, mặc dù trong thời gian ngắn chuyện chạy nạn sẽ không xảy ra, nhưng nàng luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp tới. Nàng nằm trên giường lăn lộn không ngủ được, lúc nghe thấy tiếng đập cửa, nàng lăn một vòng đã ngồi dậy.
"Trọng Hải, Trọng Hải... Mau dậy đi...."
Ngư Nương nghe thấy tiếng Đại bá ở ngoài cửa, nhẹ nhàng đi đến giường cha nương, đẩy Lý Trọng Hải, khẽ gọi: "Cha, Đại bá gọi cha ở bên ngoài."
Lý Trọng Hải bừng tỉnh, vội mặc quần áo tử tế rời giường, đẩy cửa phòng đi ra ngoài: "Đại ca, có chuyện gì thế? Sao ca lại trở về lúc này."
Lý Bá Sơn kéo quần áo Lý Trọng Hải: "Giờ không phải lúc nói chuyện, chúng ta đến y quán, Thúc Hà và cha đang chờ chúng ta."
Lý Trọng Hải vội đi còn không kịp khóa cửa lại.
Ban ngày Trần thị lao động rất vất vả, Ngư Nương cho bà uống chút nước, bây giờ ngủ rất sâu, chút tiếng động đó không đánh thức bà được.
Tim nàng đập rất nhanh, nàng phải đi xem một phen mới được.
Tiền viện và y quán nối liền nhau bằng một cánh cửa, người Lý gia ra vào đều đi cửa hông, cánh cửa này thường đóng lại. Đêm nay, cánh cửa này mở rộng, nhìn xuyên qua có thể thấy ánh nến bên trong.
Ngư Nương trốn sau cánh cửa, dùng tay mở cửa âm thầm đi xem. Chỉ thấy bên trong y quán, Đại bá, tiểu thúc và cha không nói gì, vây quanh giường gia gia thường nằm nghỉ ngơi.
Trên giường có một người đang nằm, gia gia khom người chẩn trị cho hắn.
Quần áo dính máu bị ném trên đất, Đại bá liên tục đưa vải gai trắng cho gia gia, đổi vải gai bị thấm máu trong tay ông.
Qua một hồi lâu, gia gia mới đứng lên, áo mỏng ngày hè thấm ướt mồ hôi, bờ môi mấp máy không nói nên lời. Cả người ông vô thức run rẩy, suýt nữa không cầm nổi ngân châm, thì ra vẻ bình tĩnh khi nãy chỉ là giả vờ.
"Được rồi, ta đã dùng ngân châm đâm vào huyệt vị của Đại Ngưu, tạm thời không chảy máu nữa, cũng đã đắp thuốc lên vết thương cho hắn. Song, vị trí vết thương của hắn ở chỗ hiểm yếu, đi đường xóc nảy, lại qua thời gian dài như thế... Nếu ngày mai có thể tỉnh lại thì có thể sống tiếp. Nếu vẫn không tỉnh lại..."