Lý Đại Thành không thể nói ra câu tiếp theo được nữa, nhưng cho dù Lý Bá Sơn hay Ngư Nương vẫn hiểu ý của ông.
Trong lòng Ngư Nương hoảng sợ lại đau lòng, sao đại ca lại bị thương nặng như thế?
"Đại ca, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải Đại Ngưu học ở học đường sao? Sao đột nhiên lại bị thương?" Lý Trọng Hải vừa sợ hãi lại khó hiểu, giúp Ngư Nương hỏi lên vấn đề trong lòng nàng.
Lý Thúc Hà nắm chặt nắm đấm, nổi giận đùng đùng nói: "Rốt cuộc là ai làm Đại Ngưu bị thương, đệ sẽ khiến hắn nợ máu phải trả bằng máu."
Lý Bá Sơn bất lực ôm mặt, giọng nói nghẹn ngào: "Đều tại ta, nếu không vì ta thì Đại Ngưu sẽ không bị thương. Hôm nay Đại Ngưu đến quán rượu tìm ta gặp một đám quan binh, đám quan binh kia đang bắt lính khắp nơi, nhất định phải lôi ta đi. Đại Ngưu kéo ta lại không cho đi, có quan binh không nói gì đã đâm Đại Ngưu một đao, Đại Ngưu liền chết ngất tại chỗ."
"May mà ông chủ chạy đến bồi thường cho bọn chúng một số tiền lớn. Đám quan binh kia vẫn không buông tha, không cho ta đi tìm đại phu. Ta không còn cách nào khác, chỉ có thể mượn xe của ông chủ kéo Đại Ngưu về."
"Trên đời này này còn vương pháp hay không? Để bọn chúng lộng hành như thế?" Lý Thúc Hà tức giận mắt đỏ ngầu lên.
Lý Trọng Hải nghĩ xa xôi: "Năm nào nhà chúng ta cũng đóng càng phú mà quan phủ còn bắt lính. Ta nghĩ có phải sắp đánh trận rồi không."
Lý Bá Sơn gật gật đầu, nói: "Ta nghe người bán rong vào nam ra bắc nói phía bắc lại loạn, có thể vì thế nên muốn trưng binh. Mấy hôm trước ta nghe theo cha, mua lương thực và muối, còn để trong huyện chưa mang về."
Lý Đại Thành nói: "Lương thực không vội, cứ đặt ở huyện trước, có dịp mới lấy, trước mắt nhà chúng ta đủ ăn rồi."
Lý Đại Thành lơ đãng nhìn qua cửa, thấy Ngư Nương đang núp ở cửa nghe lén. Ông kinh ngạc nói: "Ngư Nương, cháu không ngủ sao? Ai bảo cháu đến?"
Ngư Nương rụt vai, khẽ nói: "Cha đi vội không đóng cửa, cháu không ngủ được nên đi theo tới. Gia gia, đừng bắt cháu về, lời mọi người nói cháu đã nghe hết cả, cháu muốn ở cạnh đại ca."
Lý Đại Thành vẫy tay với Ngư Nương, Ngư Nương đi đến cạnh ông, ông nắm chặt tay nàng, hỏi: "Sợ không?"
Ngư Nương lắc đầu: "Không sợ, ca ấy là đại ca, có gì mà sợ chứ."
Lý Đại Thành vui mừng cười: "Nói rất hay, có gì mà sợ chứ."