Lúc này không chỉ có Hàn Hương Hương có mặt mà còn có hai người khác. Nhìn vị trí của họ thì trông giống như là chủ tớ.
Người đàn ông phía trước ngẩng đầu cao ngạo, trên tay cầm một chiếc quạt gấp, dáng vẻ phong độ.
Người đàn ông phía sau thấp người, cúi đầu khom lưng với người đàn ông phía trước, tỏ vẻ cung kính.
Hai người nghe Hàn Hương Hương nói thì lập tức cảnh giác. Thần thức tra xét của Hàn Hương Hương mạnh hơn nhiều so với những người đồng cấp, chính nhờ có thần thức mạnh mẽ của nàng ta mà họ đã bình an vô sự trên đường đi.
Phương Thần không muốn xuất hiện, nhưng thấy Hàn Hương Hương đã chú ý tới mình nên hắn vẫn đi ra ngoài. Nhìn thấy Phương Thần, Hàn Hương Hương mỉm cười.
"Phương Thần! Ngươi vẫn còn sống!"
Nhiều ngày như vậy, Hàn Hương Hương vẫn luôn hoạt động ở khu vực trung tâm, chờ đợi Phương Thần tới.
Nhưng sau khi tiến vào tân thế giới, đã phân nửa thời gian trôi qua mà Phương Thần vẫn chưa hề xuất hiện, nàng ta vốn tưởng rằng hắn đã chết nhưng không ngờ rằng Phương Thần vẫn còn sống khỏe mạnh.
Phương Thần khẽ mỉm cười, gật đầu nói: “Chỉ là may mắn mà thôi”.
"Phương Thần? Là kẻ bị Lạc sư huynh truy giết sao? Tên tạp chủng này thế mà vẫn còn sống? Thật đúng là may mắn".
Nam nhân phía trước kinh ngạc nhìn Phương Thần.
Hàn Hương Hương cau mày, lời nói của hắn ta khiến nàng cảm thấy rất không vui.
"Điền Trạch! Ngươi đang nói cái gì vậy? Nếu như ngươi còn tiếp tục sỉ nhục Phương sư đệ thì chúng ta sẽ không hợp tác với nhau nữa!", nàng ta không hề khách khí nói.
"Hàn sư muội, tên này đắc tội La trưởng lão, chắc chắn sẽ không thể sống sót, sao phải thương xót hắn chứ. Đã đắc tội La trưởng lão thì chỉ có thể nói là hắn đáng chết!", Điền Trạch nhìn thấy Hàn Hương Hương bảo vệ Phương Thần thì rất bất mãn nói.
Đồng thời ánh mắt hắn ta nhìn Phương Thần cũng có thêm vài phần âm trầm cùng sát ý.
"Đúng vậy, Hàn sư tỷ, sao chúng ta phải thương hại loại người này chứ?”
Người hầu bên cạnh Điền Trạch cũng nói, ánh mắt khinh thường nhìn Phương Thần.
Phương Thần cau mày, nếu không phải có Hàn Hương Hương ở đó thì hắn đã giết chết hai kẻ kia từ lâu rồi.
Sắc mặt Hàn Hương Hương càng lạnh lùng, nàng ta nói: "Ta nhắc lại lần nữa! Nếu ngươi lại sỉ nhục Phương sư đệ thì đừng trách ta không khách khít"
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Hương Hương, hai người cũng không dám nói gì chọc tức nàng ta nữa.
Hàn Hương Hương nhìn Phương Thần, nói: "Phương sư đệ, từ bây giờ ngươi nên đi theo ta, thần thức của ta tương đối đặc thù, chỉ cần có ta ở bên cạnh, bọn họ vĩnh viễn không thể tìm được ngươi".
Đối với những lời này, Phương Thần không hề nghi ngờ, chính hắn cũng phải dựa vào Hồn Thiên Ma Nhãn thì mới phát hiện ra mấy người Hàn Hương Hương.
Mà Hàn Hương Hương chỉ dựa vào thần thức liền phát hiện hắn, phải biết rằng thần thức tra xét về cơ bản là một vòng thăm dò lấy chính hắn làm trung †âm, cho nên chuyện này đủ cho thấy thần thức của nàng ta cường đại thế nào.
Phương Thần còn chưa kịp mở miệng thì Điền Trạch đã nhịn không được. nói: "Hàn sư muội, không được! Hiện tại mấy người Lạc sư huynh và Bạch sư tỷ đang muốn tìm hắn! Nếu chúng ta mang theo hắn sẽ chỉ gây thêm phiền toái cho chính chúng ta mà thôi!"
Người theo dõi cũng nói: "Đúng vậy, Hàn sư tỷ, gánh nặng này chúng ta gánh không nổi!"
"Phương án tốt nhất chính là giao hắn cho Lạc sư huynh, dù sao tiểu tử này cũng chắc chắn phải chết".
"Đúng đúng đúng!" Hai người tiếp tục nói.
Sắc mặt Hàn Hương Hương lại lạnh lùng như băng, nàng liếc nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: "Nếu không muốn thì các ngươi có thể rời đi. Nếu dám giao Phương sư đệ cho Lạc Tu thì các ngươi phải chết!"
Hai người nghe vậy thì lập tức im lặng.
Thực lực của Điền Trạch mặc dù là Hậu Thiên Cảnh cấp sáu, người theo hầu hắn lại là cấp năm, nhưng nếu không có thần thức của Hàn Hương Hương thì hắn thật sự không có khả năng dễ dàng đi thăm dò tân thế giới.
Bọn họ chỉ có thể dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Phương Thần, muốn ép. Phương Thần không dám đi cùng bọn họ.
Phương Thần không để ý tới bọn họ, nói với Hàn Hương Hương:
“Cảm ơn Hàn sư tỷ, nhưng một mình ta cũng có thể đối phó được, ta sẽ không gây thêm phiền toái cho Hàn sư tỷ”.
Nghe vậy, hai người Điền Trạch đều lộ ra vẻ đắc ý, cho rằng sự uy hiếp của họ đã có tác dụng.
Tuy nhiên Hàn Hương Hương lại hiểu, Phương Thần thật sự không muốn liên lụy đến mình.
"Không được!”
Nàng ta kiên quyết nói: “Ta đã hứa với sự phụ là sẽ bảo vệ ngươi, cho nên ta nhất định phải làm như vậy. Ta biết ngươi không muốn liên lụy đến ta, nhưng ngươi cứ yên tâm, chỉ cần có ta ở đây thì bọn họ sẽ không bao giờ phát hiện ra ngươi!”
Phương Thần lắc đầu nói: “Cảm ơn sư tỷ, nhưng ta chỉ tin tưởng vào chính mình”.
Tất nhiên là hắn tin tưởng Hàn Hương Hương, nhưng hắn không tin tưởng. hai người Điền Trạch bên cạnh.
Hàn Hương Hương đang muốn nói thêm, nhưng Phương Thần đột nhiên cảm nhận được thứ gì đó, liền nhanh chóng quay đầu nhìn lại! Thần sắc trong nháy mắt trở nên khó coi.