Hàn Hương Hương sửng sốt, sau một khắc nàng ta liền cảm giác được hơn mười bóng người từ bốn phương tám hướng đang tới gần!
Mà phương hướng tiếp cận cũng chính là phương hướng Phương Thần đang nhìn!
Điều này khiến nàng ta vô cùng ngạc nhiên! Phương Thần thế mà lại cảm nhận được có người đến gần còn nhanh hơn cả mình!
"Phương sư đệ! Nhanh lên! Bọn họ đang đuổi theo chúng ta!"
Nàng ta cũng hiểu rằng đây không phải là lúc để nói về chuyện này cho nên vội vàng nói.
Điền Trạch sửng sốt, sau đó mới phát hiện Lạc Tu đang đuổi tới!
Đột nhiên trong mắt hắn ta hiện lên một tia hưng phấn! Nếu như hắn ta giúp Lạc Tu bắt được Phương Thần thì hắn ta liền có cơ hội lấy lòng La trưởng lão!
Phương Thần không có ở lại, đang chuẩn bị rời đi.
Tuy nhiên, Điền Trạch cùng người hầu đều đứng ra chặn trước mặt hắn: "Ngươi muốn đi đâu?"
Phương Thần thấy vậy, sắc mặt lạnh lùng, hẳn hiểu được đối phương đang muốn ngăn cản hắn, chờ đợi người phía sau truy đuổi tới.
"Cút ngay".
Hắn không có ý định tốn thời gian ở đây, Hắc Minh Kiếm lập tức xuất hiện, một kiếm chém tới!
Hiện tại hắn đã ở Hậu Thiên Cảnh cấp bốn, đã mở ra hai mạch, lại có kiếm cùng hai đạo văn!
Hắn không còn là kẻ yếu đuối phải dùng hết sức lực để đối phó với cấp sáu!
Khi nhìn thấy Phương Thần chém tới một kiếm, sắc mặt Điền Trạch khẽ biến, vội vàng giơ kiếm lên phản kháng!
Keng!
Nhưng hắn ta vẫn bị kiếm của Phương Thần trảm bay! Dù không bị thương nhưng ngực hẳn ta vẫn rung lên vì cú sốc.
“Sao có thể”, Điền Trạch khó có thể tin nhìn Phương Thần. Cấp bốn không thể nào có được chiến lực như vậy! "Công tử!"
Người hầu thấy vậy muốn tiến lên tiếp tục ngăn cản Phương Thần, nhưng Hàn Hương Hương lại kịp phản ứng, tức giận hét lên: “Ta xem ai dám ngăn cản!”
Nói xong, nàng ta cầm kiếm ngọc chặn tên người hầu, sau đó cũng chém lùi hắn ta!
"Phương sư đệt Đi thôi!", nàng ta hét lớn với Phương Thần.
Phương Thần có thể cảm nhận được bọn họ càng ngày càng gần, liền không nói gì mà bỏ chạy!
Điền Trạch muốn ngăn cản hắn, nhưng Phương Thần lại sử dụng Cực Ảnh Bộ Pháp, tốc độ tăng lên rất nhanh.
Trong chớp mắt hắn liền biến mất trong khu rừng rậm rạp.
Ngay khi Phương Thần rời đi, hơn hai mươi bóng người nhanh chóng xuất hiện trước mặt ba người Hàn Hương Hương.
Lạc Tú, Bạch Hương Mai đều ở đó!
Họ nhìn mấy người Hàn Hương Hương, cau mày.
Lạc Tú hỏi: “Tên tạp chủng đó đâu?”
Hàn Hương Hương đang muốn nói không biết, Điền Trạch liền chỉ về phương hướng Phương Thần bỏ chạy, quát: "Lạc sư huynh, tên cẩu tạp chủng đó chạy hướng này!"
Lạc Tu nghe vậy liền tỏ ra không vui, ngược lại còn tiến lên tát hắn một cái, nói: "Đã nhìn thấy tên cẩu tạp chủng đó, vì sao ngươi không ngăn hắn lại?"
Sau khi bị tát, Điền Trạch cũng không dám tỏ ra tức giận hay phản kháng.
Hắn ta thậm chí còn quỳ xuống đất giải thích: "Lạc sư huynh! Ta vốn định ngăn cản hắn! Nhưng tiểu tử kia cực kỳ âm hiểm! Hắn đã tấn công ta trước! Ta vô tình để hắn chạy thoát! Hơn nữa, nàng còn giúp đỡ tên tạp chủng đó! Ta cũng không có cách nào ngăn hắn lại được!”
Hắn ta chỉ vào Hàn Hương Hương, muốn Hàn Hương Hương chịu trách nhiệm cho mình.
Hàn Hương Hương không giải thích nhiều, không chút sợ hãi nhìn chằm chằm Lạc Tu.
Lạc Tu lạnh lùng nhìn chằm chằm Hàn Hương Hương, nhưng cũng chưa động thủ.
Hàn Hương Hương là ái đồ của Hồng Vân, hắn không muốn vì chuyện này mà đắc tội Hồng Vân trưởng lão, dù sao Hồng Vân trưởng lão cũng là một vị luyện đan sư.
Nhưng hắn ta vẫn hừ lạnh một tiếng, buông lời ngoan độc: “Sau khi giết được tên súc sinh kia thì ta sế giải quyết các ngươi sau!”
"Chúng ta đi!"
Nói xong, hắn ta dẫn mọi người tiếp tục truy đuổi Phương Thần theo hướng hắn bỏ chạy.
Điền Trạch nhìn theo đám người Lạc Tú rời đi với vẻ mặt kinh hoàng.
Tuy rằng hắn đã có địa vị nhất định trong tông môn, nhưng so với đám người Lạc Tú thì vẫn còn kém xa.
Những lời này chắc chắn đã chặt đứt tiền đồ của hắn ta ở trong tông môn. “Tên tạp chủng đó!”, hắn ta âm trầm nói.
Tất cả đều là lỗi của Phương Thần! Nếu không phải vì Phương Thần thì sao hắn ta lại đắc tội với mấy người Lạc Tú chứ!
Nếu gặp lại tên tạp chủng đó thì hắn ta nhất định sẽ chém thành trăm mảnh! Hàn Hương Hương hừ lạnh một tiếng, không hề sợ lời nói của Lạc Tu.
Nàng ta rất bất mãn khi Điền Trạch chỉ hướng chạy trốn của Phương Thần, nhưng nàng cũng không nói nhiều, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Thấy vậy, sắc mặt Điền Trạch càng thêm u ám.
Hắn ta thấp giọng nói: "Hàn sư muội, sao muội phải bảo vệ tên cẩu tạp chủng đó? Đừng quên, chúng ta tới đây là vì bảo vật đó.
Không có cả ta và muội, chỉ có một mình muội thì không lấy được đâu".