Chỉ hai tháng sau đại hỷ. Việc nàng bị chồng lạnh nhạt lại một lần nữa nhức nhối kinh thành. Và cao trào cho mọi việc, đó là nàng bị tập kích ngay tại chính cung. Đêm hôm ấy là một đêm hạ chí oi ả, Oanh Thời không ngủ được và nhờ có thế, nàng tránh được một kiếp nạn.
Thanh Liên có võ công nhưng đó là không đủ để đối đầu với tay thích khách có võ công cao cường. Không may, nàng ta bị chém một đường ở đùi, phủ phục dưới nền đất.
Oanh Thời đập chiếc gương trên bàn trang điểm, tạo ra tiếng động lớn, đủ để thu hút người tới. Khi Nguyệt Thành đến, cả căn phòng đã biến thành một bãi chiến trường. Trên bả vai Oanh Thời máu rỉ ra ướt đẫm. Song trái ngược với vết thương sâu ghê rợn ấy, lại là gương mặt điềm tĩnh của nàng. Sợ gì chứ, con nhà tướng, thấy máu thành quen, lại thêm kiếp trước... nàng bị đánh đến mức chầu Diêm Vương, chút này chả hề hấn gì.
Thế mà, Nguyệt Thành thấy thế sinh nghi. Hắn nhìn thanh đoản đao nàng dùng phòng vệ mà đầy nghi hoặc.
Oanh Thời cười khổ, nàng vứt thanh đoản xuống đất.
"Máu là của thích khách không phải của ta. Ta không bị điên mà đâm mình một nhát suýt thì xuống mồ như vậy.
Đánh bản thân thì cũng chả có gì to tát, nhưng ta coi Thanh Liên như muội muội ruột, sẽ không động thủ với muội ấy."
Anh mắt nàng thành khẩn, Nguyệt Thành bào chữa:
"Ta không nghi ngờ nàng. Mau tới băng bó vết thương đi."
Và buồn cười thay, người băng bó cho nàng là Uyển Nhi.
"Tướng quân không cử ám vệ bảo hộ nàng sao?"-Hắn hỏi.
Nàng nhăn tít mặt mày:
"Hả? Chàng điên à? Lấy đầu ra, trước kia không có thì bây giờ cần để làm gì? Hồi ở tướng phủ, chỉ có chán sống mới dám đụng đến cọng lông chân của ta." (
Y của nàng tức là, Đông cung còn chẳng an toàn bằng tướng phủ.
"Ta đi lấy chồng chứ không có đi đánh trận, cha ta cử người làm gì? Để rồi người ta dị nghị ta gian díu thông dâm hay gì? Rồi hay lại là ta ủ mưu có lòng nuôi quân thích sát chàng?"
"Nàng có cần ăn nói khó nghe như thế không?"
"Chàng có thốt được câu nào lọt tai ta à?"
Dường như thái độ nghi hoặc của hắn hôm nay đã chạm đến cực hạn của Oanh Thời. Nàng vẫn yêu hắn như thế, bởi nên bị người mình yêu phũ phàng nàng càng đau đớn hơn cả, ấm ức hơn bất kì ai, giọt nước tràn ly, chỉ muốn tuôn ra hết cho hả lòng hả dạ. Hôm nay cho dù hắn có ghét nàng đi chăng nữa, nàng cũng phải nói cho thỏa sự ấm ức tột độ của mình.
Nàng nói tiếp:
"Thay vì nghi ngờ thê tử của mình thì chàng động não dùm ta một chút. Dù gì ta cũng là người nhà của chàng, tin tưởng người một nhà không phải là đương nhiên à? Ta mà muốn diễn kịch cầu lòng thương hại của chàng á? Thì đã chẳng để bản thân nhẫn nhịn ở trong cái đông cung u uất này, đến một chút tôn trọng ta cũng chẳng có, thà ta đi kể lể với bàn dân thiên hạ, kể với cô cô, kể khổ với chàng còn hơn. Cái Đông cung chết tiệt này còn quá đáng hơn cả thích khách, ở đây làm gì có kẻ nào coi ta là con người đâu."
Hắn bị mắng đến á khẩu. Hắn chưa từng hỏi han nàng, hắn chắc còn chả biết cung nhân đối xử tệ bạc với nàng cỡ nào.
"Đường đường là công chúa đương triều, bị thích sát đã đành còn phải ở đây giải thích với chàng. Người ta là muốn giết ta ấy! Để tạo hiềm khích giữa cha ta và chàng. Để dùng cha ta kìm hãm chàng. Dùng ta như quân cờ để thỏa mãn chúng, muốn thấy chàng khốn đốn, muốn chàng bị phế khỏi ghế trữ quân."
"...Ta biết."- Hắn đáp.
"Vậy thì đừng có nhìn ta như cách chàng nhìn tội nhân như thế."- Nàng cười khổ, đôi mắt ngấn lệ nhìn hắn.
".Ta không có ý đấy. Ta chỉ muốn chắc chắn rằng nàng không còn bị thương ở chỗ nào khác ngoài bả vai."
Nực cười thật, kể cả trong cơn thịnh nộ ngút trời lấn át cả lí trí, nàng vẫn cảm động vì một câu nói của hắn. Tình yêu đúng là làm dại đi thần trí con người. Hồi hắn còn là Nhị hoàng tử không có chút danh tiếng gì, hắn luôn nhẫn nhịn sự vô lí của nàng, có phải giờ đây hắn đang trả đũa nàng không.
Nàng bật cười thành tiếng đầy chua chát. Trong ánh trăng đêm, đôi mắt nàng long lanh như giếng nước, chứa đựng một bể sầu không thể giải tỏa. Nàng đã nhẫn nhịn cái Đông cung này đủ rồi. Có lẽ đã quen với áo gấm, đã quen với sự cưng chiều vô mực của cha và các ca ca ở nhà, mà nàng không thể chấp nhận nổi những tháng ngày bị coi khinh như thế ở đây.
Nàng nhìn về phía Nguyệt Thành, nàng thấy hắn đang khó xử. Hả dạ lắm!
"Hai năm ấy chỉ là vỏ bọc ngụy tạo của chàng à? Buồn cười thật, thế mà ta lại nuôi ảo tưởng. Chàng đúng là chưa từng thay đổi. Nguyệt Thành vốn là như thế. Nếu hai năm ấy chàng có khó chịu, ta xin lỗi. Hóa ra hồi đó, chỉ có một mình ta vui vẻ mà thôi."
Nói rồi nàng quay người bước đi.
"Nàng đi đâu? Vào thư phòng ta mà nghỉ, giờ không có chỗ nào an toàn hơn nơi ấy cả."
"Đông cung chỗ nào cũng an toàn. Trừ chỗ của ta."
Bởi vì chỉ có tiểu viện của nàng là canh gác lỏng lẻo, ít người qua lại mà thôi. 1
"..."
Sau hôm ấy, Hoàng Đế có triệu hắn vào cung, nghe nói quở trách nặng nề lắm. Hoàng Hậu sai người điều tra, biết được hai tháng qua nàng chịu khổ thì thương xót đón nàng vào cung chữa trị, đồng thời đồng loạt trừng trị người trên dưới Đông cung. Hạ chỉ nếu còn tiếp diễn, sẽ tiễn kẻ phạm thượng về cực lạc luôn.
Đúng là rời xa vòng tay gia đình là bão tố. Cũng chỉ có người một nhà mới xót thương cho nàng cỡ này. Sau lần đấy, khi trở về phủ, có mấy cung nhân được điều đến chỗ nàng, nói là sau này sẽ hầu hạ nàng, Oanh Thời phẩy phẩy tay:
"Ta ghét chuyện gò bó càng không thích trong phòng có quá nhiều hạ nhân, giữ lại hai người là được, còn lại muốn đi đâu thì đi."
Tổng quản quỳ xuống:
"Vương phi, không được đâu ạ. Theo quy chế, người phải có tối thiếu tám hạ nhân hầu hạ."
Nàng nheo mắt. Đó giờ có đứa nào ngó nghé gì đến nàng đâu. Phải có Hoàng Hậu răn đe rồi mới chịu bàn lễ nghi với nàng à? Song trước giờ nàng cũng chăng coi trọng tiếu tiết đến thế, hồi còn làm quận chúa nàng cũng chỉ giữ mỗi Thanh Liên theo mình.
Nàng chìa ngón tay ra, "mặc cả".
"Ba người."
"Nương nương.."
"Bốn người. Không lằng nhằng, không thì ta ném các ngươi về chỗ Nguyệt Thành."
".."
"Ngươi còn ép nữa thì ta đuổi thẳng cổ hết đấy."
"Dạ, dạ, nô tài không dám."
Ông ta thở dài, chọn ra bốn người thuận mắt nhất, lần lượt là Tiểu Đào, Bạch Họa, Tử Huyên, Tiểu Hy cho nàng.
Oanh Thời xoa cằm ngẫm nghĩ một lúc, hỏi:
"Ta cũng thể ăn không ngồi rồi mãi được. Tránh đám các ngươi lại nói ta lười biếng, là một vương phi vô dụng.
Trong phủ thường ngày ai quản lý sổ sách?"
"...Nương nương, sẽ không còn kẻ nào trong phủ dám đặt điều về người nữa đâu ạ."- Ông ta nói với vẻ mặt rầu rĩ đã thực sự hối cải.
"Lòng người khó đoán. Nửa mạng ta đem tế thích khách rồi, nửa mạng còn lại không dám đặt lòng tin ở chỗ ngươi. Trả lời nốt câu hỏi của bổn công chúa đi."
"Dạ bẩm, là nô tài."
"Bận rộn quá nhỉ, sau này để ta."
Ông ta không dám cái trả nàng nữa, thấy ông ta lúng túng, nàng nói tiếp:
"Yên tâm, ta không khấu trừ bổng lộc của ông đâu. À đúng rồi, ở đây có chỗ nào nhiều sách không?"
"Dạ, thư phòng điện hạ có rất nhiều ạ."
Nghe quen quá. Cơ mà có mọc thêm hai cái chân nữa nàng cũng chẳng thèm đến đấy đâu.
"... Tây Ninh các phía sau nếu không có ai thì cải tạo thành thư viện đi. Ta rất thích đọc sách."
Ông ta lúng túng, Oanh Thời thở dài.
"Chỗ của ngự y à?"
Ông ta lẽn bẽn gật đầu.
"Được rồi, ta cũng không nỡ đuổi người đi vì ba cái sở thích của mình. Ông lui đi, lát nhớ đem sổ sách cho ta."