Thiên Vân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, miệng không do mình quản, tự hành đáp lời Thái Dương Thần. "Chúng ta không thể cứ mãi để y sắp xếp như vậy, ta muốn cùng y đấu một trận, ngươi thì sao?"
Thái Dương Thần tay chắp sau lưng, thở dài lắc đầu, nhìn Thiên Vân, lại nhìn chúng sinh phía dưới, đáp. "Đánh với y, mười phần chắc chín là chết, y quá mạnh mẽ. Ta, ngươi, họ Từ ngay cả mấy người kia cùng hợp lại cùng lắm cũng chỉ khiến hắn xoay xở khó khăn một chút mà thôi. Giết y căn bản là điều không thể"
"Ngươi sợ y rồi?" Thiên Vân lại mở miệng hỏi.
"Ta không sợ, nhưng ta không muốn vì bản thân mà liên lụy tới chúng sinh bên dưới. Ngươi là người đặc biệt, ngươi cao quý hơn chúng ta vạn lần. Y có thể sẽ xóa đi trí nhớ của ngươi, lần nữa ném ngươi vào luân hồi. Thế nhưng chúng ta không giống ngươi, nếu chúng ta chết, sinh linh dưới sự che trở của ta cũng sẽ chịu chung số phận". Thái Dương Thần lần nữa lắc đầu, giọng nói chứa đầy sự bi thương. Thiên Vân nhìn thấy được, Thái Dương Thần rất muốn cùng cái người không biết tên kia đấu một trận, thế nhưng ông ta lại sợ con dân của mình phải bồi mạng chung với chính mình.
Thiên Vân lắc đầu thở dài, đầy bi ai nói. "Năm đó ta từng nói với ngươi, chúng ta vận mệnh chú định long đong, tốt nhất không nên lây dính nhân quả cùng phàm nhân. Ngươi đã không nghe ta khuyên, hiện tại ngươi chẳng khác gì thanh kiếm sắc bị phong bế. Ài! Thanh kiếm sắc đến mấy, mãi mãi bị phong trong vỏ vậy cũng chỉ là một thanh tàn kiếm mà thôi"
Thiên Vân nói hết lời, chân nhẹ bước rời đi, bước chân thật chậm, thế nhưng lại có cảm giác thiên địa đều sẽ biến nhỏ trong từng bước chân này. Một bước bước ra, nhảy ra tinh không, hai bước bước ra, hắn đi tới một tinh cầu khác.
Thiên Vân chỉ cảm thấy một trận hoa cả mắt, lúc tầm mắt trở lại bình thường. Khung cảnh lại lần nữa trở về thực tại, cửa đá không ngừng tản ra tà tính, đường hành lang dài đậm mùi nấm mốc. Hắn vội nhìn lên cánh cửa đá, muốn lần nữa chứng kiến bức bích họa. Có điều bức bích họa đầu tiên đã tan biến, một chút dấu vết cũng không để lại.
Thiên Vân nghi hoặc không thôi, vội quay người hỏi Keva Susan. "Vì sao bức bích họa bên trên lại thiếu mất một tấm? Ngươi vừa rồi có thấy điều gì bất thường xảy ra hay không?"