Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 297: Hai bức bích họa




Hai người thẳng tiến vào một mật đạo, bởi vì trước đó Keva Susan đã từng đi vào, thế nên gần như một chút nguy hiểm cũng không có. Cả hai đi tới một cánh cửa đá thật lớn, lúc này Thiên Vân mới dừng chân, cẩn thận quan sát thật kĩ.

Cánh cửa đá này có màu đen, từ khe cửa liên tục tản ra từng sợi từng sợi tà khí, hiển nhiên bên trong cất giấu đồ vật không tốt lành gì. Điểm khiến Thiên Vân chú ý là, phía trên cánh cửa đá khắc họa không ít đồ hình kì lạ.

Nếu sắp xếp một cách chỉnh thể, có thể phân biệt ra những đồ hình này diễn tả về một trận chiến nào đó.

Keva Susan thấy Thiên Vân ngẩn người nhìn cánh cửa đá, lúc này mới cười nói. "Ngươi cũng hiếu kì những đồ hình này a?"

Thiên Vân không trả lời, chỉ gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn lên. Hắn cẩn thận sắp xếp lại một chút, nhận ra những đồ hình này có thể chia làm hai bức bích họa.

Sở dĩ lại nói chúng có thể chia thành hai bức bích họa, bởi vì hắn phát giác được, chính giữa những đồ hình có một đường kẻ mờ. Chắc do lâu ngày phong hóa, đường kẻ mờ này đã bị phai nhạt, tạo thành một loại chỉnh thể như thế này.

Bức họa thứ nhất cũng đã không còn rõ ràng, chỉ biết nó khắc họa về một người đàn ông. Người này nhìn không rõ hình dáng, nhưng Thiên Vân có thể khẳng định, chắc hẳn ông ta chính là Thái Dương Thần. Dựa vào đâu hắn lại có thể khẳng định như vậy, chính là vì sau lưng ông ta xuất hiện một vầng hào quang vô cùng to lớn, cùng mặt trời rất giống.

Thái Dương Thần đang đứng trên một đỉnh núi cao, phía dưới là ngàn tỉ con dân đang không ngừng tung hô. Thiên Vân không biết vì sao mình lại có thể diễn giải ý đồ của bức bích họa này, hắn vừa nhìn tới liền đã nhập tâm vào khung cảnh được khắc bên trong. Thậm chí bên tai còn truyền tới từng tiếng, "Thái Dương Thần... Thái Dương Thần..." đinh cả tai.

Thiên Vân cứ như vậy trầm mê trong bức bích họa, tưởng rằng ý tứ bên trong cũng chỉ có thế, hắn đang tính chuyển mắt, bất chợt bức bích họa mờ dần rồi biến mất. Thiên Vân còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã thấy bản thân đứng trên một đỉnh núi lớn, hai tay chắp sau lưng, phía dưới từng tiếng hô vang "Thái Dương Thần... Thái Dương Thần..." vang như sấm động.

Hắn nghi hoặc nhìn xuống bên dưới, chỉ thấy khắp nơi đều là người, nhiều lắm lít nha lít nhít chật cứng cả chân núi.

Thiên Vân có chút không hiểu ra sao, lại xoay người nhìn ra phía sau. Phía sau hắn không có ai, còn tưởng bản thân đang dung nhập vào ý cảnh trong bức tranh, đột nhiên hắn khựng lại, ngẩng đầu hướng tầm mắt tới đỉnh núi trước mặt.

Chỉ thấy, đỉnh núi trước mặt có một gã nam tử tuổi khoảng hơn hai mươi đang chắp tay sau lưng mà đứng. Nam tử này thần thái sáng láng, đôi con ngươi chẳng khác gì sao trời, tóc vàng tựa nắng sớm, sau lưng có một vầng thái dương đang không ngừng tỏa ra ánh sáng chói lòa.

Thiên Vân nhìn vào nam tử trẻ tuổi, miệng không khỏi bật thốt một câu. "Thái Dương Thần?"

Hắn còn tường đây chỉ là một hồi mộng ảo, mình đang bị bức bích họa kia dẫn dắt mà thôi. Thế nhưng chuyện bất ngờ đã xảy ra, Thái Dương Thần vậy mà hướng hắn gật đầu, miệng nói. "Thiên Vận Tử đạo hữu, ngươi đường xa tới chơi, không biết có việc gì muốn tìm ta giúp đỡ hay sao?"

Thiên Vân nghe Thái Dương Thần hỏi như vậy, tinh thần không khỏi hốt hoảng. Hắn vội liếc mắt nhìn lại thân thể của mình, chỉ thấy trên thân vải tơi áo gai, chân đi một đôi giày cỏ, đôi tay nhăn nheo tựa lão già sắp chết.

Thiên Vân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, miệng không do mình quản, tự hành đáp lời Thái Dương Thần. "Chúng ta không thể cứ mãi để y sắp xếp như vậy, ta muốn cùng y đấu một trận, ngươi thì sao?"

Thái Dương Thần tay chắp sau lưng, thở dài lắc đầu, nhìn Thiên Vân, lại nhìn chúng sinh phía dưới, đáp. "Đánh với y, mười phần chắc chín là chết, y quá mạnh mẽ. Ta, ngươi, họ Từ ngay cả mấy người kia cùng hợp lại cùng lắm cũng chỉ khiến hắn xoay xở khó khăn một chút mà thôi. Giết y căn bản là điều không thể"

"Ngươi sợ y rồi?" Thiên Vân lại mở miệng hỏi.

"Ta không sợ, nhưng ta không muốn vì bản thân mà liên lụy tới chúng sinh bên dưới. Ngươi là người đặc biệt, ngươi cao quý hơn chúng ta vạn lần. Y có thể sẽ xóa đi trí nhớ của ngươi, lần nữa ném ngươi vào luân hồi. Thế nhưng chúng ta không giống ngươi, nếu chúng ta chết, sinh linh dưới sự che trở của ta cũng sẽ chịu chung số phận". Thái Dương Thần lần nữa lắc đầu, giọng nói chứa đầy sự bi thương. Thiên Vân nhìn thấy được, Thái Dương Thần rất muốn cùng cái người không biết tên kia đấu một trận, thế nhưng ông ta lại sợ con dân của mình phải bồi mạng chung với chính mình.

Thiên Vân lắc đầu thở dài, đầy bi ai nói. "Năm đó ta từng nói với ngươi, chúng ta vận mệnh chú định long đong, tốt nhất không nên lây dính nhân quả cùng phàm nhân. Ngươi đã không nghe ta khuyên, hiện tại ngươi chẳng khác gì thanh kiếm sắc bị phong bế. Ài! Thanh kiếm sắc đến mấy, mãi mãi bị phong trong vỏ vậy cũng chỉ là một thanh tàn kiếm mà thôi"

Thiên Vân nói hết lời, chân nhẹ bước rời đi, bước chân thật chậm, thế nhưng lại có cảm giác thiên địa đều sẽ biến nhỏ trong từng bước chân này. Một bước bước ra, nhảy ra tinh không, hai bước bước ra, hắn đi tới một tinh cầu khác.

Thiên Vân chỉ cảm thấy một trận hoa cả mắt, lúc tầm mắt trở lại bình thường. Khung cảnh lại lần nữa trở về thực tại, cửa đá không ngừng tản ra tà tính, đường hành lang dài đậm mùi nấm mốc. Hắn vội nhìn lên cánh cửa đá, muốn lần nữa chứng kiến bức bích họa. Có điều bức bích họa đầu tiên đã tan biến, một chút dấu vết cũng không để lại.

Thiên Vân nghi hoặc không thôi, vội quay người hỏi Keva Susan. "Vì sao bức bích họa bên trên lại thiếu mất một tấm? Ngươi vừa rồi có thấy điều gì bất thường xảy ra hay không?"

Keva Susan nghe Thiên Vân hỏi như vậy, thần sắc hiện rõ sự khó hiểu, nàng lập tức hỏi lại. "Cái gì mà thiếu mất một tấm? Chẳng phải cánh cửa đá này chỉ có một bức bích họa thôi sao?"

Thiên vân nghe nàng trả lời như vậy, thần sắc không khỏi ngẩn ra. Hắn cũng không có nói cái gì, lần nữa nhìn về phía cánh cửa đá. Hắn muốn nhìn một chút, bức bích họa thứ hai sẽ khắc họa về cái gì.

Bức bích họa này khắc họa về một trận chiến. Trận chiến này chia làm hai phe, một phe có cả thảy mười hai tôn cự nhân. Thiên Vân nhận ra trong đó cũng xuất hiện Thái Dương Thần, trong mười hai người cả thảy có ba nữ thần. Thiên Vân đã xem qua rất nhiều ghi chép viết về cổ thần, cũng biết được trong mười hai vị cổ thần, có cả thảy ba vị là nữ. Ba vị nữ thần này lần lượt là. "Hắc Dạ Nữ Thần, Nữ Thần Mặt Trăng cuối cùng là Đại Địa Mẫu Thần"

Hắc Dạ Nữ Thần được khắc họa hơi mờ, phía sau bà ta là màn đêm đen kịt. Màn đêm này tựa như một chiếc áo choàng, khiến thân thể bà ta có chút mơ hồ không rõ.

Về phần Nữ Thần Mặt Trăng. Nữ thần này cùng Thái Dương Thần đứng sóng vai, sau lưng bà ta cũng có xuất hiện một vầng mặt trăng. Tuy không chói mắt như Thái Dương Thần, nhưng cũng không hề tỏ ra yếu ớt chút nào.

Riêng về phía Đại Địa Mẫu Thần, bà ta có lẽ là người đặc biệt nhất. Thân hình to lớn khó mà hình dung, so sánh với những vị thần bên canh, có lẽ phải lớn gấp ngàn lần.

Thiên Vân chưa từng chứng kiến bọn họ chiến đấu, cũng không biết bọn họ mạnh mẽ ra làm sao.

Về phần tám vị thần còn lại. Một người cơ thể có chút giống với máy móc hơn là con người. Đây là Cơ Giới Chi Thần.

Một người khác trên đỉnh đầu có một vầng mặt trăng treo cao, chẳng qua mặt trăng này là màu đỏ, không giống như Mặt Trăng Nữ Thần trong sáng mà tinh khiết. Ông ta chính là Huyết Nguyệt Chi Thần.

Tiếp nữa là một vị thần đứng trên mặt biển, tay phải nắm chắc một thanh đinh ba, trên thân cơ bắp cuồn cuộn, cưỡi một con thủy quái giống bạch tuộc. Ông ta là Hải Dương Chi Thần.

Năm người còn lại Thiên Vân hơi khó phân biệt, hắn chỉ biết tên bọn họ lần lượt là. "Băng Tuyết Chi Thần, Sấm Sét Chi Thần, Hơi Nước Chi Thần, Hiền Giả Chi Thần cuối cùng là Dục Vọng Chi Thần.

Bên phía chiến tuyến còn lại, Thiên Vân không có hiểu biết nhiều, nghe nói những tài liệu về tà thần đã bị năm vị cổ thần còn duy trì tỉnh táo hủy đi. Thiên Vân chỉ biết được ba cái tên, lần lượt là. Tử Vong Chi Thần, Mục Nát Chi Thần, Sa Đọa Chi Thần.

Trong bức bích họa này, hai mươi hai vị thần đang hướng về nhau phát động thế công. Tuy rằng bên phía tà thần nhân số ít hơn, có điều xem khí thế hiển nhiên không yếu chút nào.

Thiên Vân đang chờ mong bản thân sẽ tiến vào bên trong ý cảnh của bức bích họa, có điều chờ mãi lại chẳng thấy gì. Đợi một hồi lâu, biết rằng cái cảm giác bất chi bất giác hòa nhập kia không tới nữa, hắn chỉ có thể thở dài.

Trong lòng hắn lúc này bắt đầu xuất hiện vô số suy nghĩ, tay nhẹ nhàng đặt lên đường chỉ chặn giữa hai bức bích họa, lẩm bẩm tự nói. "Trên cánh cửa đá rõ ràng xuất hiện dấu vết hai bức bích họa, vậy mà Keva Susan lại nói chỉ có một. Ta đương nhiên không thể nhìn nhầm, vậy chỉ có một khả năng xảy ra. Keva Susan không thể nhìn thấy bức họa đầu tiên, hoặc cũng có thể bằng một cách nào đó sau khi bức họa biến mất, kí ức của nàng về bức họa này cũng tan biến theo"

Thiên Vân nghĩ tới đây, đôi mắt lần nữa khép hờ, hắn như đoán được thứ gì đó, thế nhưng lại bắt không được. Hắn không chút do dự, miệng niệm động Thiên Diễn Thuật, ngón tay bắt đầu bấm đốt.

Chỉ thấy giữa trán Thiên Vân fgPPF xuất hiện một vầng tàn nguyệt, xung quanh là chín tinh điểm lập lòe, hai con ngươi tựa hai đầu vòng xoáy, chằm chằm nhìn vào cánh cửa đá.

Một giây, hai giây, ba giây...

Thời gian cứ thế đi qua, tuổi thọ của Thiên Vân chậm rãi rơi xuống. Cứ một giây qua đi, hắn liền mất đi một năm tuổi thọ, tốc độ này có thể nói khủng bố.

Thiên Vân tuy rằng tiếc hận, thế nhưng hắn không muốn bỏ cuộc, Thiên Diễn Thuật vẫn tiếp tục thi triển. Hắn hiểu được, tuổi thọ rơi nhanh như vậy, tất nhiên thứ ẩn sâu bên trong sẽ không đơn giản chút nào.

Bảy giây, tám giây, chín giây... Mắt Thiên Vân bỗng dưng hoa lên, hắn nhìn thấy khung cảnh trước khi bản thân tiến vào ý cảnh bên trong bức bích họa. Chỉ thấy một cánh tay gầy trơ xương vươn tới cánh cửa đá, đem bức bích họa đầu tiên bôi xóa. Nhìn theo đầu cánh tay này, hắn phát hiện ra sau lưng mình có một ông lão đang đứng. Ông lão này thấy hắn xoay người nhìn mình, ông ta không những không hề động thủ, mà chỉ nói với hắn. "Đường tương lai còn rất dài, ngươi phải tìm lại chính bản thân mình. Khi ngươi biết bản thân mình là ai, ngươi mới có cơ hội thoát ly chưởng khống của y. Hiện tại ngươi còn quá yếu, biết càng nhiều, tử kì của ngươi đến càng mau"

Nói dứt câu, thân ảnh ông lão liền tan biến không một dấu vết.

"Thiên... Vận,,, Tử..."

Vạn Tướng Chi Vương truyện hay, phương thức tu luyện mới lạ, hài hước