Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 298: Mê cung song lộ




Thiên Vân có thể chưa từng tận mắt chứng kiến Thiên Vận Tử dung mạo, ngay cả khi hắn tiếp nhận kí ức của lão, hắn cũng chưa từng tự tìm hiểu xem mặt mũi lão thế nào. Thế nhưng chỉ cần nghe giọng nói của lão, Thiên Vân liền nhận ra, lão chính là Thiên Vận Tử. Thiên Vân tưởng rằng sau vụ nổ lớn trong Rừng Thì Thầm, lão ta đã biến mất khỏi tâm trí của mình. Lúc này nhìn lại, thế mới biết lão ta chưa hề biến mất, thậm chí có thể nói, lão đã là bản thân hắn một bộ phận.

Thiên Vân không biết mình và lão già này có gì khúc mắc, nếu lão chỉ là tà tính biến thành, vậy sớm đã bị hắn phát hiện ra mánh khóe mới đúng.

Thiên Vân không biết chuyện này nên giải thích như thế nào, cho dù bản thân hắn kiến thức đủ nhiều, cũng không thể hiểu được những gì đang diễn ra đối với mình.

"Ngươi định ngẩn người tới lúc nào? Không tiến vào lấy đi quan tài hay sao?" Keva Susan thấy Thiên Vân ngẩn người quá lâu, cuối cùng không nhịn nổi hỏi một câu.

Thiên Vân nghe vậy, lúc này mới từ trong dòng suy nghĩ rời đi, hướng nàng gật đầu một cái, đáp. "Được, chúng ta cùng vào đi thôi"

Nói xong Thiên Vân liền vươn tay đẩy cánh cửa đá. Cửa đá rất nặng, ít cũng phải có trăm vạn cân trở lên. Có điều với sức của Thiên Vân, đẩy cánh cửa đá này chỉ cần một tay cũng đủ rồi.

Keva Susan còn muốn nhìn Thiên Vân chê cười, nào ngờ hắn chỉ dùng một tay, liền có thể đẩy ra cửa đá, vẻ mặt nàng lúc này không khỏi hiện lên vẻ ngờ vực. Lần đầu khi nàng tiến vào, nàng cùng với Merlin Edwards phải dùng hết sức bú mẹ ra mới mở được nó, vậy mà người này chỉ đẩy nhẹ liền xong. Nếu không phải tận mắt nàng chứng kiến, có đánh chết nàng cũng không tin.

Thiên Vân thấy nàng này ngẩn ra, nghi hoặc hỏi. "Sao thế? Còn không mau tiến vào"

Keva Susan lộ vẻ cười khổ, chỉ biết gật đầu đáp một câu. "Được"

Cả hai cứ thế bước vào trong, ngay sau khi hai người bước vào, cánh cửa đá liền đóng sầm lại, giống như có cơ quan nào đó tự hành hoạt động vậy.

Thiên Vân cười nhạt, cũng không thèm quan tâm, cánh cửa này không quá nặng, hắn tùy thời có thể đem nó đẩy ra.

Ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy nơi đây là một mật cung, chính giữa có một quan tài làm từ đá. Quan tài này có màu trắng, chỉ là khe hở giữa nắp quan cùng áo quan đang không ngừng có tà khí toát ra. Cỗ tà khí này đã làm khe hở nhuộm một màu đỏ như máu, chất đá cũng phải thay màu.

Thiên Vân nhận ra, khí tức tiết ra từ chiếc quan tài này, cùng với quan tài hắn lấy được giống nhau bpMW1 như đúc. Hiển nhiên tàn chi bên trong là của cùng một người. Dò xét một vòng không thấy gì bất thường, lúc này hắn mới nói. "Tốt rồi! Hiện tại trông đợi cả vào ngươi"

Thiên Vân nói hết câu liền đi sang một bên, lặng lẽ nhìn nàng thi triển thủ đoạn.

Keva Susan cũng không có nghi kị Thiên Vân, mặc kệ hắn nhìn mình phá giải phong cấm. Nàng rót thần thức vào vòng tay trữ vật, từ bên trong lấy ra một thanh đồng cổ kính. Chiếc kính này mặt gương màu hơi đục, nếu đem mặt soi vào trong, có lẽ sẽ không soi ra được cái gì.

Keva Susan cho ngón tay cái lên miệng, dùng sức căn mạnh. Chỉ thấy đầu ngón cái xuất hiện một vết thương nhỏ. Nàng vội vàng bôi huyết dịch lên mặt gương, miệng liên tục niệm động chú ngữ gì đó có chút khó hiểu. Thiên Vân biết đây là cổ ngữ, hoặc cũng có thể là một loại ngôn ngữ đặc biệt mà hắn chưa từng được biết. Hắn cũng lười đi hỏi, chỉ yên lặng mà nhìn. Trình độ trận pháp của hắn rất cao, nếu cho hắn thời gian suy nghĩ, không cần phải dùng phương pháp đặc thù gì, hắn tự tin mình vẫn có thể phá đi cấm trận khắc trên quan tài.

Tất nhiên Thiên Vân hiểu thời gian của bọn hắn không nhiều, chính vì thế tốt hơn hết nên để Keva Susan tự mình ra tay.

Keva Susan xem ra là có nguồn gốc gì đó với Thái Dương Thần, chỉ thấy máu của nàng vậy mà có thể khiến thần tính bên trong quan tài nồng hơn một chút. Tà khí lấy mắt thường có thể thấy, giảm đi rõ rệt.

Ngay lúc này, Keva Susan đột nhiên quát to một tiếng, tay cầm thủ trượng, ma lực điên cuồng rót vào, một ma pháp vòng sáng hình lục lăng lập tức hiện ra.

Ma pháp vòng sáng lập lòe ánh sáng, cứ thế từ trên cao hạ xuống, bao lấy quan tài vào bên trong.

Thiên Vân ngoài việc trầm trồ thán phục, lại chẳng biết nói thêm cái gì. Loại thủ đoạn phá cấm như này, hắn là lần đầu tiên tận mắt chứng kiến, quả thực có chút huyền diệu.

Theo ma pháp vòng sáng hạ xuống, lập tức đem toàn bộ cấm chế trên quan tài cởi bỏ. Thiên Vân thấy được, một phần trong đó là do thần tính trấn áp, đem mọi khả năng gây bất lợi bóp chết từ trong trứng nước. Có thế dùng ngoại lực, phá cấm từ bên trong, thủ đoạn như thế Thiên Vân nghĩ cũng không dám nghĩ.

Rất nhanh, toàn bộ cấm chế đã bị cởi bỏ, sau khi ma pháp vòng sáng biến mất, chỉ thấy quan tài đã lặng yên nằm đó, tà tính một lần nữa lấn át thần tính.

Keva Susan xem ra có chút phí sức, chỉ thấy trên trán nàng rịn ra không ít mồ hôi. Nàng lấy tay gạt đi, miệng nói. "Tốt rồi! Hiện tại xem như đã thành công, ngươi có thể giúp ta mang nó ra ngoài được chứ?"

Thiên Vân gật đầu, nhưng lại nhắc trước. "Ta có thể giúp ngươi mang ra ngoài, chỉ là ta không thể cùng ngươi trở về hội hợp. Sau khi đưa quan tài ra ngoài, ngươi có tính toán gì không?"

Keva Susan nghe Thiên Vân nói như vậy, cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ nói. "Ta sẽ không trở lại"

Thiên Vân nghe nàng trả lời như vậy, không khỏi ngẩn ra, tò mò hỏi. "Ngươi không trở lại cùng đám người Alma hội hợp, vậy muốn đi đâu? Ngươi một thân một mình, lại mang theo chiếc quan tài này, liệu có làm nổi không a?"

"Ta đương nhiên có việc cần phải tự mình đi làm, ngươi cũng không cần quan tâm tới ta". Keva Susan mỉm cười trả lời.

"Tốt! Vậy chúng ta đi thôi". Thiên Vân cũng không muốn làm người nhiều chuyện, thấy nàng đã đưa ra quyết định, lập tức gật đầu nói tốt.

Hắn dùng sức đem quan tài đá nhấc lên, theo sau Keva Susan tiến về cửa đá.

Keva Susan sức lực có hạn, không thể một mình đem cửa đá mở, chỉ có thể lặng lẽ đứng qua một bên, đợi Thiên Vân ra tay.

Thiên Vân vẫn như cũ, dùng sức đẩy nhẹ, cửa đá cứ thế bị đẩy ra, hắn mang theo quan tài nhanh chân bước rời đi, Keva cũng lập tức theo sau.

Đợi hai người rời khỏi mật cung, chỉ thấy phía trước sáng bừng, hai bên hành lang thông đạo không biết từ lúc nào đã thắp lên đuốc sáng.

Thiên Vân thấy chứng kiến cảnh này, thần sắc không khỏi biến đổi.

Keva cũng giống như Thiên Vân, thần sắc nghi hoặc không thôi. Hành lang thông đạo lúc này giống như hoàn toàn thay đổi, hai người căn bản không bước qua cửa đá lúc mới vào, mà đi lạc tới một nơi khác hoàn toàn.

Thiên Vân vội vàng quay đầu, muốn nhìn một chút cánh cửa đá phía sau. Thế nhưng làm hắn hoảng hốt chính là, cánh cửa đá làm gì còn. Sau lưng hắn là một bức tường thật dày, nào có cánh cửa nào đâu.

Quyết không tin tà, Thiên Vân đặt quan tài đá xuống, đi tới vách tường hung hăng đánh ra một quyền. Quyền kình nổ vang mà ra, thẳng hướng vách tường mà đụng, chỉ nghe một trận xé gió ầm vang.

Bịch...

Một quyền đánh vào vách tường, chỉ nghe một tiếng bịch nhẹ vang lên. Thiên Vân sắc mặt chìm xuống, hắn cảm nhận được rõ ràng, một quyền này đánh vào vách tường, thế mà không hề có một chút lực phá hoại nào, ngay cả tiếng nổ lớn cũng chưa từng xuất hiện.

Keva Susan thấy Thiên Vân lộ vẻ chật vật, thần sắc cũng biến thành ngưng trọng mấy phần. Nàng hiểu được, rất có khả năng hai người đã tiến nhầm vào cơ quan cạm bẫy gì đó mà không hề hay biết. Mà thứ đáng để nghi ngờ nhất lúc này, không gì khác chính là quan tài đá đặt dưới đất.

Thiên Vân sắc mặt phát chìm, hắn hiểu hiện tại mình đã không thể quay lại. Vách tường hành lang này đều tạo thành từ một loại vật liệu, hiển nhiên sức hắn bây giờ không thể đem nó phá hủy, chỉ còn cách dọc theo hành lang này tìm cách thoát ly mà thôi.

"Xem ra chúng ta đã vô tình xúc động cấm chế, hoặc cũng có thể là một loại cơ quan bẫy rập nào đó. Hiện tại chỉ còn cách tiến về phía trước mà thôi. Ngươi nên cẩn thận một chút, rất có thể phía trước sẽ có nguy hiểm. Vách tường nơi này có thể ngăn ta, nói rõ cấp độ nguy hiểm đã vượt xa cảnh giới thứ ba". Thiên Vân hướng Keva Susan nhắc nhở một câu, lần nữa đem quan tài nhấc lên, thẳng hướng hành lang thông đạo mà đi.

Keva Susan cũng không có nói cái gì, thần tình khẩn trương đi theo sau lưng hắn, không dám cách quá xa.

Hành lang thông đạo này rất dài, cũng may cả đoạn đường hai người không gặp phải nguy hiểm gì. Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, hai người đi mãi, đi mãi, cuối cùng dừng chân tại một ngã rẽ. Chắn giữa hai đầu ngã rẽ là một vách tường thật lớn, Thiên Vân nhìn thấy cảnh này liền liên tưởng tới một loại cơ quan vô cùng quỷ dị. "Mê cung"

Cả hai người nhìn nhau một cái, hiển nhiên cũng đã đoán ra được lời đối phương muốn nói.

"Xem ra chúng ta tránh không được phải tách ra hành động rồi". Thiên Vân mở miệng nói với Keva Susan.

"Không tránh được, hi vọng chúng ta có thể may mắn thoát ra". Keva Susan thở lắc đầu, hướng về phía thông đạo bên trái bước đi.

"Cẩn thận một chút, ta không muốn mất đi Thanh Tâm Quả đâu". Thiên Vân hướng Keva nói một câu, theo đó cũng hướng về phía thông đạo bên phải mà đi.

Vạn Tướng Chi Vương truyện hay, phương thức tu luyện mới lạ, hài hước