Mê cung, một loại cơ quan thuật có thể nói phức tạp bậc nhất trong số những loại cơ quan cạm bẫy nhân loại từng tạo ra. Nếu là mê cung một đường còn tốt, mọi người có thể tùy thời chiếu ứng cho nhau. Thế nhưng loại mê cung song lộ này, Thiên Vân cùng Keva Susan chỉ có thể tự mình hành động. Chỉ khi hai người cùng tìm được lối ra, hoặc một trong hai người chết, người kia tìm được đường ra, mới có cơ duyên rời khỏi.
Trong lịch sử của tu chân giới, loại mê cung song lộ, thậm chí tam lộ cũng không hề thiếu. Đa phần bên trong đều chứa vô IV7S5y số bẫy rập cùng thử thách. Cũng không biết nguồn gốc của loại cơ quan này từ đâu mà ra, chỉ biết nó đã từng là mồ chôn của không ít tu luyện giả vô tình lạc bước. Thường thì loại mê cung này sẽ xuất hiện trong mộ cung, hoặc cũng có thể bên trong bí cảnh nào đó.
Tất nhiên có nguy hiểm ắt sẽ có kì ngộ. Rất nhiều đại năng giả biết mình không thể sống được nữa đã phỏng theo loại thử thách này để lại truyền thừa cho người có duyên.
Thiên Vân hiểu được, loại kì ngộ này có lẽ không nên xảy ra với mình, thế nhưng ai bảo hắn đang đồng hành cùng Keva Susan, một khí vận chi tử hàng thật giá thật đây này. Hắn hiểu nàng này khả năng cao sẽ gặp phiền phức, thậm chí cửu tử nhất sinh, thế nhưng nàng chắc chắn sẽ không chết, hơn nữa còn thu được cơ duyên.
Thiên Vân thở ra một hơi dài, không nghĩ tới an nguy của Keva Susan nữa, cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước.
Loại mê cung này ẩn giấu rất nhiều ngã rẽ, hơn nữa nó lại do đại năng giả kiến tạo, thế nên độ khó cùng hung hiểm sẽ càng tăng cao không tưởng.
Tất nhiên loại cơ quan thuật này cũng có cách phá giải, chỉ cần tu sĩ chịu để ý quan sát, cộng thêm việc nắm chắc một chút kiến thức trận pháp, vậy tỷ lệ thành công thoát ly sẽ cao hơn một chút. Nói thế nào đi chăng nữa, cơ quan cạm bẫy vẫn phải dựa vào trận pháp làm cơ sở.
Thiên Vân không nhớ mình đã đi được bao lâu, nơi này chỉ toàn một màu đen của tường đá, màu huỳnh quang nhàn nhạt của những viên Dạ Quang Thạch được khảm lên trên đỉnh mỗi bức tường.
Thiên Vân đã thử sử dụng đôi cánh để phi hành, có điều hắn làm không được. Nơi đây tồn tại một loại cấm không trận pháp nào đó ngay cả đôi cảnh cũng không thể sử dụng được.
Thiên Vân đi tới một ngã rẽ, đang tính toán xem nên đi đường nào, đúng lúc này lỗ tai hắn giật giật. Hắn nghe được bức tường kế bên hình như phát ra tiếng động.
Thiên Vân yên lặng lắng nghe một chút, mí mắt không khỏi nhảy lên. Hắn nghe được phía bên kia có hai giọng nói vang lên. Rất nhỏ, thế nhưng hắn có thể chắc chắn rằng đây là giọng nói của con người, quyết không phải là ảo giác.
Thiên Vân lập tức thi triển Liễm Khí Thuật, cẩn thận từng ly từng tí đi qua, muốn xem xem ai vừa nói chuyện. Hắn cùng Keva Susan ma xui quỷ khiến ngộ nhập nơi này, vốn nghĩ chỉ có hai người mà thôi. Lúc này khi nghe được giọng nói phát ra từ bức tường bên cạnh, hắn hiểu được nơi này không chỉ có mình cùng Keva Susan.
Tuy rằng giọng nói phát ra ngay bên cạnh, thế nhưng để muốn tìm được đường qua đó, Thiên Vân tốn không ít công sức. Vòng vèo không biết bao nhiêu thời gian, cũng may cuối cùng Thiên Vân cũng tìm được nơi truyền tới tiếng nói chuyện.
Chỉ thấy phía trước có cả thảy ba người. Ba người gồm hai lão đầu, một người toàn thân trường bào màu trắng, tóc cùng râu rất dài, bạc trắng như cước. Người còn lại một thân phục sức khá kì lạ, áo tơi, nón rộng vành, râu dài màu đen, mặt mũi nhăn nheo như người gần đất xa trời. Hai người này tu vi rất cao, vậy mà có Nguyên Anh sơ kỳ thực lực. Đúng thế, là Nguyên Anh chứ không phải là Thánh Kỵ Sĩ hay Thánh Pháp Sư.
Theo sau hai vị Nguyên Anh lão tổ là một nữ tử tuổi khoảng hai mươi, khuôn mặt không tính xuất sắc, có điều khí chất rất không sai. Nàng này tu vi Kim Đan cảnh viên mãn, chỉ thiếu một chút liền có thể đột phá Nguyên Anh.
Thiên Vân nhìn thấy cảnh này cũng là đổ mồ hôi, hắn cẩn thận đem khí cơ ẩn giấu tới mức tận cùng. Hắn không dám chắc Liễm Khí Thuật có thể qua mắt Nguyên Anh tu sĩ được hay không, thế nên hắn chỉ liếc mắt qua một chút mà thôi, quyết không chăm chú nhìn lâu.
Thiên Vân trong lòng không ngừng xuất hiện nghi vấn, trầm mặc tự hỏi. "Tại sao nơi đây lại có tu tiên giả? Nếu có cũng nên là đám người bản thổ hoặc đám người Cựu lục địa mới phải a"
Thiên Vân tuy rằng không hiểu rốt cuộc trong này đang diễn ra chuyện gì, thế nhưng lại không dám đi ra cùng bọn họ bắt chuyện. Thiên Vân có tự tin từ trong tay một vị Nguyên Anh tu sĩ thoát ly, thế nhưng nếu đối mặt với hai người, vậy khả năng cao hắn sẽ chết. Nơi này có cấm không cấm chế, hắn cho dù trên người sở hữu vô số thủ đoạn cũng khó lòng phát huy toàn bộ.
"Diệu Linh, ngươi chắc chắn là không đi sai đường chứ? Nơi này hình như chúng ta vừa mới đi qua nha". Hai ông lão đi tới một khúc rẽ, thấy nơi này có chút quen mắt, không khỏi nhíu mày nhìn nhau. Ông lão mặc trường bào màu trắng ngó nghiêng một hồi, cảm thấy có gì đó rất quen, liền hướng về phía cô gái phía sau mà hỏi.
Cô gái phía sau nghe vị Nguyên Anh lão tổ hỏi như vậy, lập tức cam đoan nói. "Vô Cực tiền bối an tâm, ta đã tính toán qua, đường này quyết không sai được. Mê cung vốn là như vậy, luôn tạo cho chúng ta cảm giác đã từng đi qua. Lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, thấy nghi ngờ bản thân cũng là điều hiển nhiên. Nếu chỉ vì thấy giống nhau mà tìm đường khác, vậy khả năng cao sẽ bị lạc tại bên trong, chết già cũng không thể thoát ra được"
"Diệu Linh, ngươi nghiên cứu trận pháp lâu ngày, đã bao giờ nghiên cứu qua loại mê cung song lộ này hay chưa?" Vị Nguyên Anh lão tổ một thân áo tơi vẫn một bộ nghi ngờ, híp mắt hỏi cô gái tên Diệu Linh kia.
Nữ tu sĩ tên Diệu Linh nghe vậy, lập tức đáp lời. "Tiểu nữ tuy rằng kiến thức nông cạn, có điều cũng đã từng nghiên cứu qua loại mê cung này. Chỉ là mỗi một vị đại năng giả sẽ có phương hướng bày mê cung khác nhau. Ngoài việc không thoát ly các loại kì môn độn giáp, những thứ khác gần như không người nào giống người nào"
"Dạ lão quái, Diệu Linh đã có tự tin như vậy, chắc hẳn là không sai, ngươi cũng đừng gây áp lực cho nàng mới phải". Vị Nguyên Anh giả tên hiệu Vô Cực thấy thế bèn lên tiếng. Dù sao nơi đây cũng chỉ có mình Diệu Linh này am hiểu trận pháp, nếu để nàng không vui, rất có khả năng cả ba sẽ không thể rời khỏi.
Dạ lão quái nghe vậy cũng chỉ hừ một tiếng, mỉa mai nói. "Vô Cực lão quỷ, ngươi cũng đừng ở đây giả mù sa mưa. Nếu không phải ngươi tranh giành Linh Bảo với ta, làm gì có chuyện chúng ta bị rơi vào nơi quỷ quái này?"
"Dạ lão quái, ngươi ăn nói cũng nên cẩn thận một chút. Bảo vật người nào lấy được là của người ấy, ta rõ ràng đã bắt được thanh đao kia trước, nếu không phải ngươi ra tay chặn ngang, nó đã không rơi xuống hạp cốc, chúng ta cũng không phải vì tiếc bảo vật mà nhảy xuống dưới đi". Vô Cực lão quỷ cũng không chịu yếu thế, lập tức phản bác lại.
Dạ lão quái hừ lạnh một tiếng, có điều cũng không muốn tiếp tục nói về đề tài này, mà vuốt cằm đăm chiêu một hồi. Mãi một lúc sau lão ta mới mở miệng nói. "Ngươi có thấy mê cung này rất lạ hay không? Ngoại trừ việc linh khí rất nhạt, ta còn phát hiện ra một loại năng lượng khác nữa. Tuy loại năng lượng này rất mỏng manh, nhưng nếu tiếp xúc lâu sẽ khiến tâm tình có chút không tốt cho lắm"
Vô Cực lão quỷ nghe vậy cũng gật đầu, mở miệng đáp. "Là có việc này. Lúc đầu ta còn tưởng mình bị ảo giác, thế nhưng càng lúc loại mặt xấu cảm xúc này càng nồng hơn một chút. Bình thường ta khống chế tâm tình rất tốt, không biết hôm nay vì sao lại hướng ngươi đôi co"
Dạ lão quái nghe vậy thì cười khẩy, mỉa mai nói. "Ngươi bớt ở đây giả làm người tốt, nếu là lúc bình thường, chắc hẳn người đã vung đao cùng ta quyết đấu mới phải. Ở đó mà cùng ta đôi co"
Vô Cực lão quỷ nghe Dạ lão quái nói như vậy, chỉ có thể gãi gãi cái mũi, cười hắc hắc.
Diệu Linh thấy hai người không ngừng đôi co qua lại, sắc mặt cũng là phiền muộn không thôi. Nàng đợi hai người đôi co chán chê, lúc này mới lên tiếng ngăn cản. "Hai vị tiền bối, chúng ta cũng nên đi thôi. Nếu cứ đứng đây cãi nhau mà có thể thoát ly mê cung, vậy chúng ta cần gì phải khổ sở như thế này kia chứ?"
Hai lão quái đến lúc này mới ngừng cự cãi, lườm nhau một cái rồi cũng thôi.
"Diệu Linh nói không sai, chúng ta cũng nên đi đi thôi. Nói mới nhớ, sư huynh của ngươi Huyền Thanh phương diện trận pháp so với ngươi thế nào? Liệu có thể đem đám người Cực Âm lão đầu thoát ly thông đạo bên kia hay không?" Dạ lão quái không cùng Vô Cực lão quỷ đôi co nữa, rảo bước tiến về phía trước, vẫn không quên hướng Diệu Linh hỏi sang một chuyện khác.
"Tiền bối an tâm, Huyền Thanh sư huynh tạo nghệ trận pháp có thể nói đăng phong tạo cực, so với ta chỉ hơn không kém. Chỉ cần sư huynh không bị làm khó dễ, chắc chắn có thể giúp đám người Cực Âm tiền bối thoát ly". Diệu Linh trả lời vô cùng tự tin, thế nhưng trong đó lại chứa đầy thâm ý.
Vô Cực lão quỷ cùng Dạ lão quái nghe vậy cũng chỉ mỉm cười, hai lão quái vật này sao không hiểu nàng này muốn nói cái gì. Cả hai tuy rằng rất phản cảm với sự uy hiếp của nàng, thế nhưng hiện tại hai lão rất cần có nàng dẫn đường, vậy nên chỉ có thể mỉm cười, hướng Diệu Linh trấn an.
"Diệu Linh tiên tử cứ việc an tâm, đám người Cực Âm dù sao cũng là tiền bối, làm sao có chuyện gây khó dễ cho sư huynh người được kia chứ". Dạ lão quái cười ha hả, một bộ vô hại nói.
"Dạ lão quái nói không sai, chúng ta đường đường là tiền bối, sao lại hạ thấp thân phận hướng đám tiểu bối các ngươi gây khó dễ được chứ? Nào Diệu Linh, đoạn đường này ngươi cũng vất vả không ít, đây là một bình Vạn Năm Linh Dịch, so với Linh Tủy chỉ kém một chút mà thôi. Sau này ngươi đột phá Nguyên Anh, chỉ cần đem nó phục dụng, tỉ lệ thành anh có lẽ sẽ tăng lên không ít". Vô Cực lão quỷ hiếm thấy cùng Dạ lão quái đồng lòng, vừa cười vừa lấy ra một bình ngọc, đưa tới trước mặt Diệu Linh tiên tử.
Dạ lão quái cũng không chậm, cũng lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một bình đan dược, miệng nói. "Đây là Ngưng Anh đan, chỉ cần lúc ngươi đột phá Nguyên Anh phục dụng nó, khả năng kết anh thành công sẽ tăng lên hai thành. Ngươi cũng đừng ngại, cứ cấm lấy là được"
Thấy hai người tỏ vẻ thân thiết như vậy, Diêu Linh tiên tử cũng không có nói gì, không nhanh không chậm thu nhận hai kiện vật phẩm.