Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 300: Nhân Hình Ngưu Đầu




Thiên Vân ở một bên quan sát, cũng đã nghe ra không ít tin tức. Thứ nhất đám người này chín phần mười cũng giống hắn, ngộ nhập vào nơi này. Thứ hai khả năng cao họ cũng không thuộc về nơi đây. Đám người Sơn Hoang mười hai bộ lạc từ thần thái tới vóc dáng đều cùng đám người Cựu lục địa tương tự, điểm khác duy nhất chính là cách ăn mặc cùng con đường tu hành mà thôi. Thế nhưng đám người này lại rất giống người của Thiên Trì đại lục, ngay cả màu da cùng ngôn ngữ cũng là như vậy. Điều này khiến Thiên Vân nổi lên không ít tâm tư.

Nếu như Thiên Vân đoán không sai, đám người này rất có khả năng đến từ lục địa nào đó tương đồng với Thiên Trì đại lục. Dù sao mười hai vị cổ thần cũng nói, hai thế giới nằm ở hai chiều không gian song song. Nếu như Sơn Hoang mười hai bộ tương đồng với Cựu lục địa, vậy khả năng cao quê quán của đám người này cũng song song với Thiên Trì đại lục. Thiên Vân nếu có thể tìm đường tới chỗ bọn họ, chưa chắc đã không thể tìm được đường trở về Thiên Trì đại lục.

Có điều Thiên Vân cũng chỉ ôm suy nghĩ ăn may mà thôi, muốn trở về Thiên Trì đại lục, hắn bắn buộc phải tìm ra tiếp điểm của hai chiều không gian. Thêm nữa là thực lực đủ cao, đem bức tường ngăn cách hai giới đả thông. Việc đả thông hai đầu thông đạo, Thiên Vân tự tin mình chỉ cần đạt tới cảnh giới Sinh Hoa, chắc chắn sẽ không thành vấn đề gì. Hiện tại hắn nếu dốc toàn lực đã có thể đem không gian chém ra vết rách. Tuy rằng vết rách không quá lớn, nhưng như vậy đã đủ cho hắn chui lọt. Thế nhưng không gian phong bạo bên trong rất bất ổn, chỉ với tu vi Phong Thân cảnh căn bản rất khó vượt qua.

Đừng nghĩ lần trước Thiên Vân có thể vượt qua mà lầm. Nếu Thiên Vân không có Vạn Năm Linh Tủy liên tục chữa trị thân thể, lại dốc hết tiền vốn dùng Thiên Diễn Thuật, chỉ sợ hắn đã sớm chết rồi.

Không gian phong bạo năng lượng căn bản không phải pháp lực có thể cùng đánh đồng. Cả hai cấp độ vốn khác biệt một trời một vực. Pháp lực chính xác mà nói chỉ thuộc về phạm trù cấp thấp năng lượng mà thôi. Trên nó còn có tiên lực, còn có pháp tắc chi lực. Mà không gian chi lực, chính là pháp tắc một phần tử. Tất nhiên pháp tắc vẫn phải phụ thuộc vào sinh mệnh cấp độ để tính toán. Nơi này chỉ là phàm giới, vậy pháp tắc giới hạn cũng ở tầng thứ Hóa Thần, Tứ Tiết mà thôi. Chính vì thế các tu luyện giả Hóa Thần, Tứ Tiết thậm chí Thần cảnh mới không thể không chịu áp chế, cuối cùng buộc phải rời đi mảnh thế giới này.

Nói một cách công bằng, Sinh Hoa cảnh tu sĩ, nếu thực lực đủ cường đại, vẫn có thể vượt qua loại pháp tắc này. Mà Thiên Vân chính là dạng người này, hắn đủ tự tin vào bản thân. Đây không phải là hắn tự cao tự đại, mà là thực lực thật sự của hắn đang ở cấp độ này.

Thiên Vân đã không còn là tu sĩ bình thường nữa, hắn tu luyện chính là con được cực hạn. Hơn thế nữa, con đường cực hạn này chính là hoàn mĩ cực hạn, tiền vô cổ nhân, hậu vô lại giả.

Thiên Vân lặng lẽ đi theo ba người, dù sao nàng kia đã nói có nắm chắc vượt qua mê cung này, hắn cũng không muốn tốn sức đi mày mò làm gì. Cứ đi theo sau, gặp nguy hiểm liền để bọn họ gánh vác, không phải rất tốt sao?

Ba người tốc độ tiến lên rất nhanh, Thiên Vân cũng đã nhìn ra, Diệu Linh tiên tử quả nhiên bản lãnh không nhỏ, vậy mà chưa từng đi lạc dù chỉ một lần. Lại nhớ tới vừa rồi bản thân loay hoay trong mê cung. Thiên Vân không khỏi hoài nghi chính mình, phải chăng kiến thức trận pháp của mình còn quá thiếu thốn.

Cứ như vậy bám theo phía sau, Thiên Vân chẳng thể nhớ rõ rốt cuộc đã đi được bao lâu. Cuối cùng ba người đi phía trước cũng dừng lại, Thiên Vân còn tưởng rằng đã đi tới đích. Nào ngờ đúng lúc này, Thiên Vân chỉ cảm thấy một trận âm phong thổi qua, một loại tử vong nguy cơ khiến trái tim hắn siết chặt.

Thiên Vân không chút nghĩ ngợi, nhanh chân bước lùi. Thế nhưng hắn đã chậm, chỉ thấy bốn phía vách tường bỗng dưng thay đổi vị trí. Chỉ trong chớp mắt, nơi này đã biến thành một căn phòng kín, vách tường nối liền một mạch, tìm không ra một điểm vết tích.

Thiên Vân thầm hô hỏng bét, muốn rời đi cũng không kịp nữa rồi. Hắn vội vàng đem Liễm Khí Thuật vận chuyển tới tối đa, cố gắng đem sự tồn tại của bản thân hạ thấp tới điểm tận cùng.

Bốn người còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ thấy chính giữa căn phòng xuất hiện một cái hố sâu. Bên dưới hố sâu là một màu đen như mực, một loại cảm giác sởn cả gai ốc bủa vây bốn người.

Dạ lão quái mặt mũi tái xanh, cảm nhận khí tức bên dưới một chút, bật thốt nói. "Âm khí"

Vô Cực lão quỷ nghe vậy không khỏi giật bắn, vội vàng bấm thủ quyết, sau khi hoàn thành lão ta liền vạch một cái lên hai đầu lông mày, mắt không thèm chớp chằm chằm nhìn vào hố sâu.

Chỉ thấy hai mắt lão chậm rãi chuyển từ màu đen sang màu vàng. Thiên Vân biết, đây là một loại đồng thuật của người tu tiên. Thường thì loại đồng thuật này có thiên hướng phá giải mê vụ, nhìn thấu âm tà quỷ vật. Thế nhưng cũng có không ít loại đồng thuật vô cùng kinh khủng, thậm chí phá được cả ẩn thân thuật, nhìn thấu ba kiếp của một người. Tất nhiên loại đồng thuật kinh khủng thế này, muốn thi triển cái giá phải trả cũng rất lớn. Mù lòa là một chuyện, khả năng cao là bồi cả tuổi thọ đi vào.

Thiên Vân không biết lão già này có thể hay không nhìn thấu ẩn thân, hắn vội vàng chuyển mắt, không dám nhìn nhiều thêm dù chỉ một chút.

"Không tốt! Mau lui lại". Vô Cực lão quỷ không biết đã thấy thứ gì, vậy mà hét lớn một tiếng, thân ảnh chớp cái đã lùi tới mép tường bên kia.

Hai người Diệu Linh tiên tử cùng Dạ lão quái cũng không chậm, chỉ vừa nghe Vô Cực lão quỷ nói lui lại, thân hình đã đi tới một bên khác. Có điều làm Thiên Vân đau đầu chính là, Diệu Linh tiên tử thế mà lùi lại gần nơi hắn ẩn núp.

Thiên Vân thầm than không tốt, chỉ sợ bản thân sẽ lộ tẩy. Hắn không sợ Diệu Linh sẽ phát giác được mình, thế nhưng hai lão quái vật kia lại khác. Nếu để hai lão này kiểm tra kĩ, rất có khả năng hắn sẽ bị họ phát giác.

Thiên Vân lúc này chỉ có thể tự cầu trời khấn phật, tốt nhất đừng để hai lão quái kia sử dụng đồng thuật, nếu không thì mình toi mạng.

Thế nhưng còn chưa đợi Thiên Vân kịp cầu trời khấn phật, chỉ thấy từ dưới hố sâu vút bắn lên một luồng âm khí đặc quánh. Một bóng hình màu đen to lớn chậm rãi ngưng tụ, cái cảm giác đứng trước lằn ranh sống chết khiến bốn người không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Âm khí cuối cùng cũng hoàn toàn ngưng tụ, hiện ra trước mắt bốn người là một quái vật to lớn. Quái vật này đâu bò thân người, cơ bắp vạm vỡ cho người ta cảm giác bùng nổ lực lượng. Nhất là khi cảm nhận được tu vi của quái vật này, bốn người chỉ có thể thầm hô "hỏng bét".

Quái vật này vậy mà lại có tu vi cảnh giới thứ tư hậu kỳ thực lực, so sánh với bất kỳ ai ở đây còn muốn khủng bố.

Thiên Vân lúc này chỉ muốn vả cho mình mấy cái bạt tai, nếu không phải bản thân tự cho là đúng, bám theo sau ba người này, có lẽ hiện tại hắn sẽ không gặp phải con quái vật này đi.

"Dạ lão quái. Ta biết chúng ta có rất nhiều mâu thuẫn, thế nhưng hiện tại nếu không toàn lực hiệp trợ cho nhau, chỉ sợ tất cả sẽ phải bỏ mạng. Ta đã từng nhìn qua một chút ghi chép về con quái này, nó có tên Nhân Hình Ngưu Đầu. Con quái này sinh ra tại âm gian, lại trải qua minh hà gột rửa, bản thân thể phách chỉ có thể dùng hai từ khủng bố để hình dung. Ngoài công kích thần hồn, nó căn bản không sợ bất kỳ loại công kích nào". Vô Cực lão quỷ vẻ mặt trắng như tờ giấy, biết không thể thoát một kiếp này, chỉ có thể hướng Dạ lão quái thương lượng.

Dạ lão quái biết lúc này nếu còn bo bo giữ mình, vậy mạng của lão cũng xong đời. Lão ngưng trọng gật đầu, mở miệng đáp. "Ta có tu luyện một môn bí thuật công kích thần hồn gọi Diệt Thần Thức. Tuy chỉ là một tàn quyền, nhưng sức sát thương không nhỏ chút nào. Chỉ là, muốn đem nó thi triển ra, thấp nhất cần có hai mươi hơi thời gian, ta cần hai người các ngươi giúp ta một tay, cầm chân con quái này càng lâu càng tốt"

Vô Cực lão quỷ nghe vậy, thần sắc có chút ngạc nhiên, mở miệng nói. "Dạ lão quái, ngươi giấu cũng đủ sâu a, nếu hôm nay không phải gặp đầu Quỷ vật này, chỉ sợ Diệt Thần Thức sẽ là thứ lấy mạng ta đi"

Dạ lão quái nghe vậy, TPw8S cũng không hề lên tiếng phản bác, chỉ nói với Vô Cực lão quỷ một câu. "Nếu lần này có thể bình an trở ra, ta và ngươi ân oán xóa bỏ, từ nay nước sông không phạm nước giếng. Nếu ngươi không tin được, chúng ta có thể dùng đạo tâm lập thệ"

Vô Cực lão quỷ nghe vậy, cũng không có hướng Dạ lão quái lập thệ cái gì, chỉ nói. "Tốt! Chúng ta cũng đều là Nguyên Anh kỳ, không phải hơi chút liền lập thệ, ta đấu với ngươi lâu như vậy, đủ hiểu ngươi là người thế nào"

Dạ lão quái gật đầu, không nói gì thêm, lập tức bấm luyện pháp quyết.

Hai người đối thoại tưởng rất lâu, thực thế chỉ chưa tới hai hơi thời gian mà thôi.

Con Nhân Hình Ngưu Đầu lúc này mới lắc lắc cái đầu, xua tan loại cảm giác hỗn loạn khi truyền tống. Nó hướng cặp mắt đỏ như máu, chằm chằm nhìn vào ba người Dạ lão quái. Có điều không biết vô tình hay cố ý, nó vậy mà hướng về nơi Thiên Vân ẩn thân nhìn một cái.

Bố cục thế giới rộng, các nhân vật đều cơ trí không não tàn. Mời các bạn đón đọc truyện Việt thể loại Huyền Huyễn Thiên Địa Đại Đạo