Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 301: Kịch chiến Nhân Hình Ngưu Đầu (1)




Tuy con Nhân Hình Ngưu Đầu này chỉ nhìn thoáng qua một chút, thế nhưng Thiên Vân hiểu được, bản thân mình có lẽ đã bị nó phát hiện. Chẳng qua nó thấy Thiên Vân tu vi không ra làm sao, mới khịt mũi bỏ qua mà thôi.

Thiên Vân trong lòng không ngừng tính toán, có nên hay không lộ diện lúc này. "Không, ta nếu lộ diện lúc này, không những sẽ khiến hai lão quái vật Nguyên Anh kỳ kia nghi kị, thậm chí không tiếc hết thảy, đem ta lập tức chém giết cũng nên. Nếu như bọn họ tu luyện con đường nghịch tu, hiển nhiên ở nơi bọn họ sống cũng sẽ có thuận tu con đường. Từ trước tới giờ thuận nghịch luôn đấu đá, nếu ta mà xuất hiện, chín phần mười sẽ bị họ chém giết. Ta có thể đối phó một người trong số họ, thế nhưng một khi hai người Vô Cực lão quỷ phân tâm, con quỷ kia sẽ nắm chắc cơ hội, đem người còn lại chém giết. Đến lúc đó, đừng nói là ta, ngay cả Nguyên Anh tu sĩ cũng xong đời"

Nghĩ như vậy, Thiên Vân bèn nhích chân, từ từ di chuyển tới một góc tối tăm, cố gắng đè xuống bản thân tồn tại cảm giác.

Con Ngưu Đầu Nhân Hình thấy Thiên Vân co ro ở một góc, liền nghĩ rằng hắn đang sợ, không dám cùng nó đối nghịch. Về phần suy nghĩ Thiên Vân đang yên lặng chờ thời cơ, tiện tay cho nó một kích chí mạng, nó nghĩ cũng chẳng buồn nghĩ. Dù sao Thiên Vân tu vi cũng quá thấp, nó đứng yên cho hắn đánh cũng chưa chắc làm trầy được một chút da.

Con quái nghĩ không sai, Thiên Vân đúng là sợ. Có điều nếu nghĩ rằng hắn không dám cùng nó đối nghịch, vậy thì chưa chắc.

Bên kia Dạ lão quái đã bắt đầu bấm luyện pháp quyết, cái trán của lão cau chặt, mồ hôi túa ra không ngừng. Hiển nhiên bí thuật Diệt Thần Thức này cũng gây tổn hại không nhỏ tới người người thi pháp.

Vô Cực lão quỷ không nói thêm câu nào, lập tức há miệng phun ra một sợi thanh quang. Thanh quang ngưng tụ lại, hóa thành một thanh sắc trường kiếm. Trường kiếm này có tới 56 đạo phù văn, có thể xếp vào hàng ngũ đỉnh cấp pháp bảo.

Kiếm vừa rơi vào tay, lão ta lập tức rót vào pháp lực. Trường kiếm bay lên cao, một hóa hai, hai hóa bốn, chỉ chớp mắt đã hóa thành hơn ngàn thanh.

Ngàn thanh trường kiếm rất nhanh đã đem Vô Cực lão quỷ, Diệu Linh tiên tử cùng Nhân Hình Ngưu Đầu bao bọc vào trong, chỉ riêng Dạ lão quái là không trong phạm vi.

Cảm nhận được trên người Dạ lão quái đang xuất hiện một loại đáng sợ lực lượng, Nhân Hình Ngưu đầu lập tức giống to một tiếng. Cánh tay cuồn cuộn cơ bắp hung hăng hướng về phía Vô Cực lão quỷ đánh ra một quyền.

Bang
Quyền kình nổ vang mà ra, mạnh mẽ đến mức đem không gian nơi nắm đấm đi qua đánh ra vết rạn.

Vô Cực lão quỷ thấy cảnh này, không dám lãnh đạm, lập tức tế ra một mặt thuẫn bài. Thuẫn bài vừa ra, tức tốc hóa thành một tấm chắn lớn, đếm sơ sơ cũng có 50 đạo phù văn.

Oanh

Quyền kình đụng vào tấm chắn, lập tức đem tấm chắn đánh văng, phù văn ảm đạm rồi tắt ngấm.

Vô Cực lão quỷ trong lòng không khỏi siết chặt, lão biết con quái này mạnh mẽ, nhưng mạnh tới mức một quyền đập phế một kiện pháp bảo trung phẩm, nói ra vẫn có chút dọa người.

Vô Cực lão quỷ còn chưa kịp tiếc nuối, đã thấy Diệu Linh tiên tử không biết từ khi nào đã xuất ra một kiện pháp bảo hình dây thừng. Dây thừng vừa ra, lập tức đón gió lớn lên. Nhân cơ hội con quái đánh ra một quyền, đem thân hình nó trói rắn rắn, chắc chắc.

Thiên Vân ở một bên quan sát, lập tức nhận ra, kiện pháp bảo này là một kiện cực phẩm pháp bảo. Hắn quét mắt nhìn sơ, vậy mà cũng có 57 đạo phù văn. Càng làm cho Thiên Vân sợ hãi thán phục chính là, con Nhân Hình Ngưu Đầu vậy mà bị sợi dây này trói chặt, không thể giãy giụa mảy may. Nên nhớ nàng này cũng chỉ có tu vi Kết Đan kỳ đỉnh phong thôi nha, tổng lượng pháp lực cùng thần hồn phải mạnh thế nào, mới có thể điều khiển cũng như duy trì được lượng tiêu hao lớn như thế kia chứ.

Trong tu tiên giới có thuyết pháp, Kết Đan kỳ chỉ nên sử dụng trung phẩm pháp bảo là tối đa. Sau khi bước vào Nguyên Anh, Sinh Hoa mới tiếp tục luyện pháp bảo thành thượng phẩm, cực phẩm. Bởi vì phù văn khắc trên pháp bảo càng lúc sẽ càng khó, càng lúc pháp lực tiêu hao sẽ càng lớn. Nếu trong quá trình khắc ấn này pháp lực thiếu thốn, tinh thần lực không đủ để duy trì tỉnh táo. Rất có thể sẽ khiến pháp bảo bị hủy.

Pháp bảo thường thường bị hủy còn đỡ, thế nhưng nếu là bản mệnh pháp bảo bị hủy thì sao đây? Nghĩ cũng không dám nghĩ.

Thiên Vân không biết sợi dây thừng này có phải bản mệnh pháp bảo của Diệu Linh tiên tử hay không, khả năng cao chỉ là một kiện pháp bảo bình thường. Thế nhưng loại pháp bảo bình thường này muốn phát động, bắt buộc tu sĩ phải bỏ ra lượng lớn pháp lực, nhất là thần hồn đi điều khiển. Không giống như pháp bảo bản mệnh, tâm ý tương thông, một khi thi triển không cần quá lớn tinh thần lực đi điều khiển làm gì.

Đến đây có thể hiểu một điều, Diệu Linh tiên tử này trong người không thiếu bí mật. Cho dù nàng là Kết Đan kỳ viên mãn, cách Nguyên Anh chỉ nửa bước chân đi chăng nữa, làm được việc này thật khó mà tưởng nổi.

Vô Cực lão quỷ thấy con Nhân Hình Ngưu Đầu bị trói chặt, sắc mặt cũng không khỏi vui vẻ. Thế nhưng nội tâm của lão lúc này cũng đã sinh ra ý đề phòng. Dù sao Diệu Linh biểu hiện quá mức nghịch thiên, nếu chỉ xem nàng như tiểu bối đối đãi, một khi bị nàng đâm sau lưng, vậy mười phần chắc chín là chết.

Diệu Linh sao không biết suy nghĩ của Vô Cực lão quỷ, có điều nàng cũng không muốn giải thích cái gì. Người tu tiên ai chẳng mang trong mình một ít bí mật. Nếu gặp ai cũng mở lòng, gặp ai cũng khoe khoang mình mạnh thế nào, vậy chờ đợi ngươi chỉ có thể là cái chết mà thôi.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Câu châm ngôn này bất kỳ ai cũng từng nghe qua, vì vậy tốt nhất nên giữ lại cho mình ít át chủ bài, tránh việc bị người đâm sau lưng.

Vô Cực lão quỷ tuy rằng đề phòng Diệu Linh tiên tử, thế nhưng pháp quyết đánh ra không hề chậm chút nào. Theo sự chỉ huy của lão, hơn ngàn thanh kiếm tập trung lại thành một vòng cung, cứ thế ầm ầm phóng xuống thân thể con Nhân Hình Ngưu Đầu. Loại công kích khủng bố thế này, đừng nói là tu luyện giả bình thường, ngay cả thể tu cũng khó mà chịu đựng được.

Con quái bị ngàn vạn thanh kiếm đâm trúng, miệng lớn gào thét, đôi mắt đỏ như máu nong lên sòng sọc. Thân hình nó tuy rằng rắn chắc như tinh cương, lúc này đây cũng đã xuất hiện chi chít lỗ máu. Âm khí tán phát khiến nơi này như đặt trong hầm băng, lạnh lẽo thấu xương.

Gào...

Con Nhân Hình Ngưu Đầu đúng lúc này phát ra một tiếng rống giận dữ. Vậy mà chỉ qua tiếng rống, đã có thể đem những thanh trường kiếm kia thổi bay. Thiên Vân ở một bên quan sát, lập tức nhìn ra điểm mấu chốt. Con quái này thế mà phát giác được bản thể của thanh trường kiếm, lại dùng âm công đem nó thổi tắt ba đạo phù văn. Có lẽ ba đạo phù văn này chính là thứ giúp trường kiếm kia phân hóa thành ngàn vạn.

Bản mệnh pháp bảo chịu thương tổn, Vô Cực lão quỷ lập tức thổ huyết, sắc mặt trắng như tro.

Con Nhân Hình Ngưu Đầu vẫn còn chưa dừng lại, trên thân nó lúc này bốc lên từng trận âm khí. Loại khí tức rét lạnh này khiến sợi dây thừng quấn trên người chậm rãi kết băng. Khác lạ ở chỗ, băng này có màu đen và nhiệt độ cũng lạnh hơn băng đá bình thường cả vạn lần.

Sợi dây thừng bị đóng băng, pháp lực cung cấp cũng theo đó tán loạn, phù văn vừa rồi còn lập lòe chói mắt, hiện tại đã ảm đạm đi năm phần.

Con quái khịt mũi một cái, đột nhiên rống to một tiếng. Theo tiếng rống to này, toàn thân bắp thịt của nó cũng lớn hơn một vòng.

Răng rắc.

Sợi dây thừng dù sao cũng đã chịu nhiệt độ lạnh áp chế, lại bất thình lình nhận phải lực lượng trên thân thể con Ngưu Đầu Nhân Hình bộc đánh tới, lập tức bị trấn thành ba bốn mảnh, bịch bịch rớt xuống đất.

Diệu Linh tiên tử bởi vì thần hồn cùng dây thừng có liên hệ, lập tức thổ huyết ngã ngồi, sắc mặt tái xanh.

Cũng may cho nàng này, nếu sợi dây từng kia là bản mệnh pháp bảo, giờ này nàng đã là người chết.

Vô Cực lão quỷ thấy dây thừng bị phá, sắc mặt cũng theo đó phát chìm. Quay đầu nhìn về phía Dạ lão quái, thấy y vẫn còn đang thi pháp, hiển nhiên vẫn cần một đoạn thời gian nữa.

Thực ra nói thì dài dòng, nhưng từ lúc Dạ lão quái bắt quyết đến nay, mới chỉ vừa trôi qua mười hơi thời gian mà thôi.

Biết không thể không mang áp đáy hòm bản sự lấy ra, Vô Cực lão quỷ nghiến răng vỗ trán một cái. Tay lão vừa rời trán, chỉ thấy đỉnh đầu có một tiểu nhân màu xanh bay ra. Tiểu nhân này tuy thân hình giống trẻ con, nhưng mặt mũi lại không khác gì Vô Cực lão quỷ. Tiểu nhân này ngồi trên một cây quạt xếp, ánh mắt lăng lệ ác liệt, chằm chằm nhìn vào con Nhân Hình Ngưu Đầu.

Bàn tay nhỏ nhắn lập tức bấm luyện pháp quyết, chỉ vào đầu con Nhân Hình Ngưu Đầu quát. "Sát"

Cây quạt xếp lập tức nhận lệnh, chỉ nghe ông một tiếng, chớp cái đã tới cái trán con Nhân Hình Ngưu Đầu, không ngừng xoay tròn.

Nhìn cây quạt lúc này, chẳng khác gì một lưỡi cưa máy không ngừng chuyển động. Khí tức phát ra từ trên thân nó, cũng kinh khủng tới mức khiến lòng người hoảng sợ. Rõ ràng không phải bản mệnh pháp bảo, nhưng so với bất kỳ pháp bảo nào Thiên Vân từng biết, nó còn muốn khủng bố.

"Linh Bảo?" Thiên Vân chỉ có thể nghĩ ra loại bảo vật này. Cũng chỉ có loại bảo vật thông linh này, mới có thể hiểu được chủ nhân đang nói cái gì, cũng theo đó mà thực hiện mệnh lệnh.

Linh Bảo là một loại bảo vật nghịch thiên, rất khó hoàn toàn khống chế. Nếu không trải qua trường kỳ ở chung, lại không ngừng dùng thần hồn bồi dưỡng, vậy căn bản khó lòng mà sử dụng được nó.

Tuy điều kiện sử dụng khắt khe, nhưng nó mạnh, so với bất kỳ loại pháp bảo nào còn muốn mạnh gấp mấy lần. Cổ Bảo cũng mạnh, nhưng so với Linh Bảo, vẫn còn kém xa tít tắp.

Con Nhân Hình Ngưu Đầu cảm nhận được sinh tử nguy cơ, vội vàng há miệng phóng ra một viên cầu hình tròn. Trên thân viên cầu âm khí trận trận, quỷ khóc sói gào, kinh khủng tuyệt luân.

"Âm đan". Thiên Vân chỉ liếc qua liền biết, viên cầu nhỏ kia là thứ gì.

Cũng giống như yêu thú, tu luyện tới cảnh giới thứ ba sẽ sinh ra yêu đan. Sinh vật ở dưới âm gian cũng vậy, loại nội đan này gọi âm đan. Nó là kết tinh trong quá trình tu luyện của con Nhân Hình 08njh Ngưu Đầu, một khi đem nó phóng xuất, thực lực của nó sẽ tiêu thăng lên một cấp độ càng cao.

Cơ Giới Luyện Kim Thuật Sĩ