Đao cùng cốt mâu va chạm, cả hai nhất thời khựng lại. Thiên Vân bởi vì chịu lực phản chấn mà khựng lại, còn con Nhân Hình Ngưu Đầu do liên hệ giữa tay và cốt mâu trong chớp mắt mất đi, vận dụng không được toàn bộ lực lượng mà khựng lại.
Thiên Vân lúc này chỉ cảm thấy tay phải mỏi nhừ, đề không nổi một điểm sức lực. Hắn thầm hô may mắn, nếu vừa rồi hắn xuất thủ hơi chậm một chút, với một kích toàn lực của Nhân Hình Ngưu Đầu, cho dù hắn không chết cũng muốn trả một cái giá đắt.
Ba người Vô Cực lão quỷ thấy Thiên Vân có thể ngạnh kháng cốt mâu của Nhân Hình Ngưu Đầu mà không hề hấn gì, lúc này mới hiểu người này không yếu như mình nghĩ. Cả ba thần sắc không khỏi mừng như điên, lập tức đem toàn bộ thủ đoạn xuất ra hết.
Trường kiếm màu lam vừa rồi bị tiếng rống chấn bay ra xa, lúc này lần nữa lập lòe hào quang, bị Vô Cực lão quỷ nắm vào trong tay. Lão không có dùng ngự kiếm thuật thi triển thủ đoạn, mà nắm chắc trường kiếm trong tay, thân hình một hóa hai, hai hóa bốn dùng tốc độ cực nhanh hướng về đầu Âm thú đánh tới.
Dạ lão quái hiện tại pháp lực đã gần như rỗng tuếch, chỉ có thể lấy ra một chồng phù lục. Những lá phù này toàn thân đỏ chót, được vẽ lên vô số phù văn ngoằn ngoèo, để ý kĩ sẽ thấy, trên thân chúng khắc họa vô số tiên cầm tẩu thú.
Chồng giấy phù vừa được ném ra, lập tức bén lửa mà cháy. Từ trong ngọn lửa, thanh long, bạch hổ, huyền vũ, chu tước vô số thần thoại sinh vật lao ra, hùng hổ dọa người, thẳng hướng con Nhân Hình Ngưu Đầu đánh tới.
Nhìn đám thần thú này, khí thế hùng hổ dọa người, thế nhưng người ở đây đều hiểu, chúng chỉ là sinh vật được tu sĩ vẽ lên giấy mà thôi. Không dám nói chúng có thực sự phát ra được uy năng của thần thoại sinh vật hay không. Chỉ riêng cái khí thế trên người chúng đã không thể đánh đồng cùng thần thoại sinh vật được rồi.
Thực ra Dạ tvrUY lão quái cũng hiểu, những giấy phù này chỉ là loại tượng trưng mà thôi. Họa Phù Sư chỉ cần tưởng tượng sinh vật muốn họa, lại vẽ lên giấy là được, độ khó rất thấp. Độ khó lớn nhất của việc họa phù, chính là mang năng lực của vật muốn họa toàn bộ khắc họa vào trong. Thế nhưng ai đã từng chứng kiến thần thoại sinh vật? Không nói tu chân giới hiện nay có còn loại khủng bố sinh vật này tồn tại hay không. Chỉ riêng hậu duệ hỗn huyết của chúng cũng chưa chắc đã tìm thấy. Bởi vậy, nhìn đám thần thú kia có vẻ rất trâu bò, thực tế chỉ là loại tốt mã giẻ cùi mà thôi.
Diệu Linh Tiên Tử lần nữa vung vẩy bút lông, trực tiếp họa ra vô số xiềng xích, muốn lần nữa đem con Nhân Hình Ngưu Đầu khóa chặt lại. Không thể không nói, trình độ họa phù của nàng này quá kinh khủng, Thiên Vân từ khi tu hành tới hiện tại chưa từng thấy người nào vượt qua được nàng. Nên nhớ hắn còn cất giữ không ít kí ức của đám túc chủ, cũng như một ít kí ức của Thiên Vận Tử. Thế nhưng Thiên Vận Tử chủ tu chính là thôi diễn tính toán, tuy các tạp học khác hắn cũng biết, thế nhưng tất cả chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà thôi. Nếu đặt lên bàn cân, Thiên Vận Tử phương diện thôi diễn tính toán có thể nói đỉnh phong, nhưng về phương diện họa phù, lão không thể cùng nàng này đánh đồng.
Thiên Vân ngưng thần quét mắt nhìn nàng một cái, trong lòng cũng sinh ra không ít nghi vấn. Nàng này tuy rằng chỉ có tu vi Kết Đan viên mãn, thế nhưng qua biểu hiện, Nguyên Anh kỳ tu sĩ cũng chưa chắc đã xuất sắc hơn nàng bao nhiêu.
Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ của Thiên Vân mà thôi, nàng này tuy rằng biểu hiện ưu dị, thế nhưng để so sánh với đám người thân mang khí vận, vẫn phải kém một chút. Cũng chính vì nàng không phải khí vận chi tử, Thiên Vân mới phải nhìn nàng bằng con mắt khác.
Thiên Vân cũng không để ý bọn họ quá nhiều, hiện tại là thời khắc sinh tử, nếu không đem con Nhân Hình Ngưu Đầu này giết chết, vậy chờ đợi cả đám chính là địa ngục vạn trượng.
Dây xích chớp mắt đã đem thân thể con Nhân Hình Ngưu Đầu quấn chặt, sinh vật sinh ra từ phù lục không ngừng lao vào thân thể con quái muốn đem nó đánh thành tro tàn. Thế nhưng con Nhân Hình Ngưu Đầu này đâu phải hạng yếu ớt, nó rất nhanh đã làm chủ lại thân thể. Thấy bốn người phát động công kích, con Nhân Hình Ngưu Đầu thế mà nhếch miệng cười nhạt. Nó há miệng phun ra một đoàn âm hỏa đen kịt. Âm hỏa đi tới đâu, nơi đó liền bị thiêu đốt thành tro tàn. Điểm kì lạ chính là, hỏa diễm này không những không nóng, ngược lại lạnh đến thấu xương tủy.
Toàn bộ quá trình chiến đấu nói thì dài, thực tế mới qua hai giây thời gian mà thôi. Con quái mất khống chế một giây, giây thứ hai liền đem âm hỏa thổi ra. Có thể nói chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã diễn ra không ít biến hóa.
Thiên Vân cũng không ngờ con vật này lại xáo trá đến thế. Đối phó với yêu thú thông thường, hắn có tới chín chín tám mươi mốt cách, thế nhưng âm thú hắn lại chưa từng đụng độ qua. Loại sinh vật kì dị thế này, quả thực quá không hợp thói thường.
Bởi vì đang duy trì thế tiến công, hắn thu tay không kịp, bị một đoàn âm hỏa chạm vào tay áo. Âm hỏa tốc độ thiêu đốt nhanh tới không tưởng, chỉ chớp mắt đã đi tới cổ tay Thiên Vân.
Biết rằng nếu để âm hỏa bén vào tay, khả năng cao hắn sẽ phải đem nó chặt bỏ. Thiên Vân lúc này chỉ có thể làm liều, đem Hạ Thi Phệ Linh Kinh vận chuyển, mong muốn đem hỏa diễm này thôn phệ.
Làm Thiên Vân kinh hãi chính là, Hạ Thi Phệ Linh Kinh trước nay chưa từng sợ hãi loại năng lượng mang linh tính nào, vậy mà lúc này lại bị âm hỏa khắc chế. Không những Hạ Thi Phệ Linh Kinh không thể thôn phệ âm hỏa, ngược lại còn bị nó ăn mòn pháp lực.
Thấy pháp lực đang không ngừng lao dốc, sắc mặt hắn tái nhợt một mảnh. Nhân lúc Hạ Thi Phệ Linh Kinh còn có thể ngăn cản ngọn lửa, Thiên Vân không chút do dự, vận lực đem áo bào chấn nát.
Sau khi đem áo bào chấn nát thành mảnh nhỏ, Thiên Vân lập tức đem cự ly kéo giãn, sắc mặt khó coi nhìn về phía con Nhân Hình Ngưu Đầu.
Ba người Vô Cực Lão Quỷ tu vi rất cao, lại chọn phương pháp đánh tầm xa, bọn họ căn bản không chiu tính thực chất tổn thương nào. Thấy Thiên Vân chật vật lùi lại, cả ba trong lòng cũng thầm than không ổn.
"Tiểu hữu không sao chứ? Hiện tại còn có thể đánh tiếp sao?" Dạ lão quái hiện tại nào có ý khinh thường Thiên Vân, lời nói cùng hành động khách khí cực kỳ. Chẳng qua trong lời nói có mấy phần thực lòng, Thiên Vân không cần nghĩ cũng biết.
Hiện tại Thiên Vân chính là người có chiến lực lớn nhất tại đây, nếu hắn không thể chiến đấu, vậy cả bọn cũng chỉ còn nước đi chết.
"Đạo hữu vẫn tốt chứ? Ta nơi này có một ít cực phẩm chữa thương đan dược, nếu muốn đạo hữu liền lấy đi là được". Diệu Linh tiên tử cũng hướng Thiên Vân hỏi thăm, một bên lấy ra không ít đan dược, ngay cả bình vạn năm linh dịch cũng có trong đó.
Thiên Vân đối với đan dược luôn giữ trong lòng sự bài xích, thế nhưng vạn năm linh dịch lại khác, loại thiên tài địa bảo này nếu dùng đúng lúc đúng chỗ, chẳng khác nào cho hắn một cái mạng thứ hai.
Tuy rằng vạn năm linh dịch không thể so sánh với vạn năm linh tủy, thế nhưng phẩm cấp không phải kém rất nhiều. Nó cũng có thể dùng để đột phá cùng chữa thương, tất nhiên khôi phục pháp lực là chuyện hết sức đơn giản. Chẳng qua muốn khôi phục pháp lực, bắt buộc tu luyện giả phải vận chuyển công pháp luyện hóa. Trong quá trình chiến đấu sinh tử, phân tâm luyện hóa loại tài bảo này, chính là sự lựa chọn ngu ngốc nhất trên đời.
Thiên Vân thấy nàng này xuất ra vạn năm linh dịch, đúng là hơi có chút bất ngờ. Hắn cũng không phải dạng người bụng thì muốn, miệng lại nói không cần. Lập tức phi thân tới, bắt lấy bình sứ, miệng nói một tiếng. "Vậy đa tạ đạo hữu rồi"
Nói dứt câu, hắn lập tức đem bình sứ thu vào nhẫn trữ vật, không hề có ý muốn đem nó phục dụng.
Diệu Linh tiên tử thấy vậy, thần sắc không khỏi nghi hoặc. Có điều khi nhìn tới nửa người lõa lồ của Thiên Vân, hai má nàng này trực tiếp biến thành hồng nhuận, vội vàng quay sang chỗ khác.
Thiên Vân thấy nàng biểu hiện kì lạ như vậy, lúc này mới nhớ ra trên thân hiện tại đã không có áo bào.
Hắn vôi vàng đem một kiện áo bào mặc lên, tiếp đó lần nữa xách đao, thẳng hướng con Nhân Hình Ngưu Đầu lao tới.
Con quái này sớm đã bị thương rất nặng, thần hồn, thân thể, ngay cả âm lực cũng đã cạn kiệt không ít. Hiện tại nó chỉ có thể dùng một ít âm lực, cùng thân thể mạnh mẽ để ngạnh kháng mà thôi.
Thiên Vân có nắm chắc đem con vật này một chiêu chém giết, thế nhưng hắn không ngu ngốc đem át chủ bài lấy ra. Nơi đây vẫn còn hai lão quái vật tồn tại, hắn không muốn bị bắt bài, sau đó bị hai người xoay người đâm lưng.
Diệu Linh tiên tử tuy rằng mạnh mẽ, thế nhưng để so sánh với Thiên Vân, nàng vẫn còn chưa phải đối thủ. Đây không phải là kiêu ngạo, mà là sự thực. Thiên Vân từ trước đến giờ không quen hạ thấp người khác, hắn đề phòng ai hoặc không quá đề phòng người nào, tất cả đều có cơ sở của nó.
Thân ảnh Thiên Vân chớp cái đã đi tới đỉnh đầu con Nhân Hình Ngưu Đầu, Dạ Vũ đao pháp đã lâu không sử dụng, lúc này bị hắn thi triển tới cực hạn. Chỉ thấy đỉnh đầu con vật sấm chớp đì đùng, mây đen phủ kín, ánh đao giống như mưa rào, ầm ầm rơi như trút nước.
Bố cục thế giới rộng, các nhân vật đều cơ trí không não tàn. Mời các bạn đón đọc truyện Việt thể loại Huyền Huyễn Thiên Địa Đại Đạo