Rất nhanh Thiên Vân đã xuất hiện trước mắt ba người một quái. Con Nhân Hình Ngưu Đầu sớm đã biết Thiên Vân tại, nó không thèm liếc nhìn hắn lấy một cái. Đối với nó, một tu luyện giả cảnh giới thứ ba sơ kỳ, căn bản không đáng để nó quan tâm.
Ba người sau khi nhìn rõ mặt mũi Thiên Vân, tuy rằng có chút kinh diễm bởi dung mạo giống như tiên nhân của hắn, thế nhưng sau khi thăm dò ra tu vi của hắn, cả ba sắc mặt không khỏi chìm xuống.
Ba người vốn còn nghĩ, Thiên Vân có thể qua mặt bọn họ lẻn vào nơi này, tu vi thấp nhất cùng có cảnh giới thứ ba viên mãn mới phải, thế nhưng lúc này nhìn lại mới vỡ lẽ, sự thật cùng suy nghĩ căn bản không giống
Ba người Dạ lão quái, Vô Cực lão quỷ cùng Diệu Linh tiên tử trong lòng ôm theo chờ mong bao nhiêu, lúc thấy Thiên Vân xuất hiện, lại chuyển thành thất vọng bấy nhiêu. Đối với bọn họ, một tu sĩ cảnh giới thứ ba sơ kỳ, căn bản không có một chút giá trị nào cả. Nếu là một cái Diệu Linh Tiên Tử khác, may ra còn có thể trợ giúp một hai. Thế nhưng Thiên Vân yếu như vậy, đừng nói là gây phiền phức, ngay cả một cộng lông của con Nhân Hình Ngưu Đầu cũng chưa chắc làm tổn hại được nữa là.
Thiên Vân làm sao không hiểu trong lòng bọn họ nghĩ cái gì, có điều hắn cũng không quan tâm, lúc này hắn đã không thể trốn, vậy chỉ còn một con đường, chính là đem con Nhân Hình Ngưu Đầu này giết mà thôi.
"Các vị! Hiện tại thất lạc cũng không có cái gì dùng, đợi sau khi chém giết con quái này, chúng ta lại nói cũng chưa muộn". Thiên Vân hướng ba người nói một câu, tiếp đó liền lật tay, lấy ra Tinh Vẫn đao.
Trong căn phòng lờ mờ chỉ có một ít ánh sáng le lói của dạ quang thạch, thân ảnh Thiên Vân giống như u linh, chớp mắt đã không thấy đâu.
Con Nhân Hình Ngưu Đầu vốn còn khinh thường Thiên Vân, đột nhiên chứng kiến một màn như vậy, nó không khỏi hốt hoảng muốn làm phòng bị. Thế nhưng nó đã bị thương, tốc độ lại không thể so với Thiên Vân nhanh, cuối cùng vẫn là chậm một ít. Thiên Vân lấy một loại xảo diệu góc độ, hướng về phía mắt trái của nó mà đâm tới.
Một đao này cực nhanh, lại cũng là cực chậm. Bên ngoài rõ ràng Thiên Vân đã đem Tinh Vẫn đao xỏ xuyên mắt trái con Nhân Hình Ngưu Đầu, thế nhưng trong mắt của nó, một đao này vẫn còn cách rất xa.
Nó không hiểu chuyện gì đang diễn 6uIxK ra với mình, nó muốn ngăn cản, thế nhưng cơn đau truyền đến làm nó muốn gào rống.
Ba người Vô Cực lão quỷ thấy một màn này, sắc mặt không khỏi lộ vẻ quái dị. Bọn họ đã từng ôm hi vọng, rồi lại thất vọng, lúc này lại thấy hi vọng tìm tới, cả ba tâm tình có thể nói đặc sắc cực kỳ.
Vô Cực lão quỷ không có thất thần quá lâu, lập tức đem một bình nước thuốc gì đó uống vào. Sau khi nuốt vào nước thuốc, chỉ thấy pháp lực của lão vậy mà cấp tốc hồi phục ba thành. Lão không hề chần chừ, lập tức bấm luyện pháp quyết, điều khiển bản mệnh kiếm thẳng cái ót con Nhân Hình Ngưu Đầu đâm vào.
Dạ lão quái cũng không chậm, lập tức cắn đầu lưỡi, thúc giục phi đao thẳng hướng trái tim con Nhân Hình Ngưu Đầu bắn đi. Nhìn thế đi của phi đao, chỉ có thể dùng hai từ khủng bố để hình dung. Nếu trúng một đao này, nửa người con quái không bị chia đôi mới là lạ.
Diệu Linh Tiên Tử cũng theo sau lấy ra một pháp bảo hình bút lông sói, nàng không chút do dự vung bút vẽ vào không khí. Bút vừa thu lại, chỉ thấy vô số sợi dây leo phóng đi, thẳng hướng con Nhân Hình Ngưu Đầu quấn tới.
Nàng này có thể trong chớp mắt múa bút thành pháp, hiển nhiên ngoài phương diện trận pháp cực đỉnh, phù pháp cũng không yếu chút nào.
Con quái cho dù vẫn đang quằn quại trong đau đớn, thế nhưng nó cũng không ngốc đến mức bỏ mặc bản thân bị người công kích. Mắt không còn nhưng thần thức vẫn tại, nó có thể phát hiện ba người khác đang làm gì với mình.
Nhân Hình Ngưu Đầu bỏ mặc đau đớn, nó hướng lên trời phát ra một tiếng gào rống thê lương.
Bốn người chỉ nghe một tiếng ùm bò ngân vang, đôi tai chịu không nổi tiếng rống này, ù đi không nghe thấy gì nữa.