Hai lão già này đều tu luyện theo con đường nghịch tu, tuy rằng cảnh giới rất cao, có điều bước vào Nguyên Anh cũng đã đào rỗng tiềm lực bản thân rồi. Bọn họ nhìn vậy cũng đã có hơn ngàn tuổi nhiều, cách ngưỡng cửa đại nạn đã rất gần. Cũng bởi vì thọ nguyên sắp hết, bọn họ mới không tiếc tất thảy, vì một kiện Linh Bảo đấu ngươi chết ta sống.
Linh Bảo dù sao cũng quá trân quý, nếu có thể đem nó thu vào tay, lại từ bên trong cảm ngộ tự nhiên chi đạo, chưa chắc đã không thể tiếp tục tiến lên. Nếu không được, vậy cầm nó đi đổi một ít trân quý đan dược kéo dài thọ nguyên cùng tăng trưởng tu vi cũng không tệ.
Phương diện kiến thức tu luyện, Thiên Vân có thể nói am hiểu hơn bất kỳ Nguyên Anh kỳ hay Sinh Hoa cảnh tu sĩ nào. Bởi vậy những kiến thức tu luyện của hai lão già này, đối với hắn gần như vô bổ. Thiên Vân chỉ nhìn qua thân phận cả hai, một ít thần thông thuật pháp, cùng một ít tạp toái kí ức rồi cũng thôi.
Cắn nuốt hai Nguyên Anh thần hồn, hiện tại tinh thần lực của Thiên Vân có thể nói vô cùng mạnh mẽ. Trước kia hắn có thể so với Sinh Hoa cảnh sơ kỳ tu sĩ tương đương, hiện tại đã gần như gấp đôi. Đợi sau khi hấp thu hoàn toàn hai Nguyên Anh này, khoảng cách tăng trưởng còn muốn cao một ít.
Ba môn công pháp không ngừng vận chuyển, song song với đó hai gốc đạo thụ cũng kéo theo run lên, thẳng hướng trời cao phát triển. Thân cây theo đó lại lớn hơn một ít, bên trong một vân gỗ nữa cấp tốc thành hình, tốc độ có thể nói rất nhanh.
Thiên Vân thấy cảnh này, trong lòng không khỏi mừng như điên. Vẫn biết linh tính con Nhân Hình Ngưu Đầu này rất nồng, thế nhưng mặt trái năng lượng cũng không phải ít nha. Có thể đột phá một cái tiểu cảnh đã là may mắn, thật không ngờ sau khi đột phá vẫn còn dư ra đây này. Với số linh tình còn sót lại, đủ để hắn tu luyện tới tầng năm đỉnh phong rồi.