Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 307: Diệu Linh gặp kì ngộ, nhòm ngó Diệt Thần Thức




Thiên Vân cũng không hiểu vì sao đám người Sơn Hoang mười hai bộ lại bị gọi là Man Tộc, cách gọi này đã có từ hàng vạn năm lâu. Thế nhưng hắn biết một việc, Trung Châu tu sĩ rất xem thường Sơn Hoang mười hai bộ, thường xuyên bắt bọn họ làm lô lệ. Nếu không phải đám người Sơn Hoang có tượng thần bảo hộ, khả năng cao bọn họ đã sớm tuyệt diệt.

Cũng đúng thôi, đám người này tu vi rất thấp, từng bước bước ra đều phải dò dẫm trong đêm tối, nào có được hệ thống hoàn chỉnh như đám người Trung Châu nhân sĩ. Lại thêm màu da cùng ngôn ngữ bất đồng, chính vì thể mới nảy sinh mâu thuẫn.

Nhất là đám người Đại Càn Vương Triều, luôn miệng truyền bá một câu. "Không phải tộc ta, ắt có dị tâm"

Xem xét về mức độ mâu thuẫn, có lẽ Đại Càn Vương Triều cùng Sơn Hoang mười bộ là có hiềm khích lớn nhất.

Hai lão già này đều tu luyện theo con đường nghịch tu, tuy rằng cảnh giới rất cao, có điều bước vào Nguyên Anh cũng đã đào rỗng tiềm lực bản thân rồi. Bọn họ nhìn vậy cũng đã có hơn ngàn tuổi nhiều, cách ngưỡng cửa đại nạn đã rất gần. Cũng bởi vì thọ nguyên sắp hết, bọn họ mới không tiếc tất thảy, vì một kiện Linh Bảo đấu ngươi chết ta sống.

Linh Bảo dù sao cũng quá trân quý, nếu có thể đem nó thu vào tay, lại từ bên trong cảm ngộ tự nhiên chi đạo, chưa chắc đã không thể tiếp tục tiến lên. Nếu không được, vậy cầm nó đi đổi một ít trân quý đan dược kéo dài thọ nguyên cùng tăng trưởng tu vi cũng không tệ.

Phương diện kiến thức tu luyện, Thiên Vân có thể nói am hiểu hơn bất kỳ Nguyên Anh kỳ hay Sinh Hoa cảnh tu sĩ nào. Bởi vậy những kiến thức tu luyện của hai lão già này, đối với hắn gần như vô bổ. Thiên Vân chỉ nhìn qua thân phận cả hai, một ít thần thông thuật pháp, cùng một ít tạp toái kí ức rồi cũng thôi.

Cắn nuốt hai Nguyên Anh thần hồn, hiện tại tinh thần lực của Thiên Vân có thể nói vô cùng mạnh mẽ. Trước kia hắn có thể so với Sinh Hoa cảnh sơ kỳ tu sĩ tương đương, hiện tại đã gần như gấp đôi. Đợi sau khi hấp thu hoàn toàn hai Nguyên Anh này, khoảng cách tăng trưởng còn muốn cao một ít.

Quá trình dung hợp này không phải quá dài, Thiên Vân rất nhanh đã rời đi thức hải, lần nữa trở lại thực tại.

Ngó nghiêng xung quanh nhìn một chút, Thiên Vân thần sắc không khỏi ngẩn ra. Hiện tại hắn đang đứng tại một gian phòng màu trắng. Tường đá màu trắng, dạ quang thạch tỏa ra anh sáng trắng, ngay cả quần áo trên người hắn cũng biến thành màu trắng. Nếu không phải dưới đất còn sót lại mùi máu tanh, một ít tạng phủ cùng thịt nát, Thiên Vân còn tưởng mình đã bị truyền tống tới một nơi khác.

Hắn cúi đầu nhìn xuống dưới đất, nơi đó còn có một chiếc quạt xếp, một ít pháp bảo tàn phiến, hai chiếc nhẫn trữ vật. Diệu Linh tiên tử vẫn còn tại, vẻ mặt hơi hoảng hốt, hình như trong thức hải cũng đang tiến hành đấu tranh.

Nàng này vừa rồi còn hướng hắn hỏi thăm, lại tặng hắn vạn năm linh dịch. Thiên Vân nói thế nào cũng không thể cạn tàu ráo máng, nhân lúc nàng gặp khó mà xuất thủ. Hắn đem tất cả đồ vật rơi vãi trên đất thu đi, sau đó hướng một góc tường, bắt đầu vận chuyển công pháp luyện hóa linh tính.

Khí hải Thiên Vân lúc này sớm đã căng cứng vì linh tính tràn đầy, nếu không mau chóng đột phá, khả năng cao hắn sẽ bạo thể mà chết.

Thiên Vân không thèm bố trí phòng ngự trận pháp, bởi vì hắn biết, với trận pháp tạo nghệ của Diệu Linh tiên tử, một chút bình thường trận pháp sẽ không thể làm khó được nàng. Nếu đã không thể che đậy tầm mắt, vậy cũng chẳng cần bày trận làm gì cho cực nhọc.

Thiên Vân rất nhanh đã tiến vào trạng thái nhập định, tinh thần nhoáng cái đã tiến nhập khí hải. Chỉ thấy hai gốc đạo thụ lúc này sớm đã đạt cực hạn, muốn tiếp tục phát triển lại giống như bị một đạo bình chướng ngăn lại.

Nhìn hai gốc đạo thụ cao lớn vĩ ngạn, Thiên Vân thần tình không khỏi vui vẻ. Kiểm tra một hồi không có gì khác lạ, lúc này hắn mới tiến hành khống chế cả hai. Hạ Thị Phệ Linh Kinh, Bách Luyện Bảo Thể cùng Vạn Tướng Pháp Điển theo đó cùng lúc vận hành.

Đối với Thiên Vân, loại đột phá nhỏ này căn bản không khó khăn gì, hắn chỉ cẩn hơi đẩy liền phá,

Ba môn công pháp không ngừng vận chuyển, song song với đó hai gốc đạo thụ cũng kéo theo run lên, thẳng hướng trời cao phát triển. Thân cây theo đó lại lớn hơn một ít, bên trong một vân gỗ nữa cấp tốc thành hình, tốc độ có thể nói rất nhanh.

Vân gỗ thứ năm không mất quá lâu để hình thành, màu sắc chuyển từ nhàn nhạt rồi đậm dần, cuối cùng hoàn toàn ngưng thành hình. Lần đột phá này có thể dùng hai từ nhẹ nhõm để hình dung. Không có trở ngại, không có phiền phức nào đáng nói.

Thế nhưng ngoài dự đoán chính là, linh tính quang cầu vậy mà chưa có tiêu hao hết. Đột phá một cái tiểu cảnh giới nhỏ, cũng chỉ hao hụt sáu thành mà thôi.

Thiên Vân thấy cảnh này, trong lòng không khỏi mừng như điên. Vẫn biết linh tính con Nhân Hình Ngưu Đầu này rất nồng, thế nhưng mặt trái năng lượng cũng không phải ít nha. Có thể đột phá một cái tiểu cảnh đã là may mắn, thật không ngờ sau khi đột phá vẫn còn dư ra đây này. Với số linh tình còn sót lại, đủ để hắn tu luyện tới tầng năm đỉnh phong rồi.

Thiên Vân cười vui vẻ, lập tức thúc giục linh căn, để chúng chậm rãi hấp thu linh tính.

Lúc Thiên Vân rời khỏi khí hải đan điền, Diệu Linh tiên tử sắc mặt vẫn không ngừng vặn vẹo khổ sở, dường như bên trong thức hải đang có gì đó rất đáng sợ phát sinh.

Thiên Vân ở một bên nghi hoặc hồi lâu, cuối cùng không giấu được tò mò, Thiên Diễn Thuật lập tức vận chuyển, cố ý tìm hiểu một phen.

Thiên Vân rất nhanh đã tìm ra đáp án hắn muốn biết. Chỉ thấy trước mắt hắn xuất hiện khung cảnh trước khi mình bị đoạt xá. Hai Nguyên Anh tiểu nhân thấy Thiên Vân hơi thất thần, liền một trước một sau chui vào cơ thể hắn. Sau khi hai lão già này chui vào, Diệu Linh tiên tử xem ra cũng đã phát hiện hai lão này muốn làm gì. Đang tính mở miệng nói lời khuyên can, lại thấy căn phòng rộng lớn bỗng dưng phai màu. Đúng thế, là phai màu, quyết không phải là đột ngột chuyển thành màu trắng. Vách tường, sàn đá chậm rãi chuyển từ màu đen u tối thành màu trắng, kèm theo đó trên trần căn phong xuất hiện một tinh đồ.

Thiên Vân vừa nhìn tới phiến tinh đồ này, liền vô thanh vô tức bị đánh bay khỏi thôi diễn. Hình ảnh cuối cùng hắn nhìn thấy, chính là Diệu Linh tiên tử nhìn tinh đồ ngẩn người.

Thiên Vân thoát khỏi thôi diễn trạng thái, sắc mặt không khỏi đặc sắc lên. Hắn tò mò nhìn Diệu Linh tiên tử, thần sắc không giấu nổi sự hâm mộ.

Nàng này là đạt được kỳ ngộ. Mặc kệ cho tới cuối cùng, nàng gần như không có đóng góp gì đáng kể, so sánh với Thiên Vân còn muốn nhỏ bé. Thế nhưng nàng mới là người đạt được kì ngộ, chứ không phải hắn hoặc hai lão quái Nguyên Anh kỳ.

Thiên Vân hiện tại chỉ có thể dùng hai từ ghen ghét để hình dung. Thế nhưng cuối cùng hắn cũng kìm lòng mình xuống, dù sao nàng đã đưa cho hắn vạn năm linh dịch. Hắn không thể vì nàng đạt được cơ duyên, đem nàng chém giết được.

Thiên Vân hiểu, chỉ cần nàng này đạt được truyền thừa thành công, rất nhanh gian phòng này sẽ mở ra, cả hai sẽ lần nữa được tự do. Chỉ không biết là, liệu mê cung này đã đi tới đoạn cuối cùng chưa, hay hắn và nàng này lại phải một lần nữa cùng đồng hành.

Thiên Vân không có việc gì để làm, lần nữa vùi đầu vào trong những luồng kí ức vừa mới dung hợp. Hai lão già Nguyên Anh kỳ này dù sao cũng là đại cường giả, hiển nhiên thân thông thuật pháp mạnh mẽ không phải ít. Thiên Vân sớm đã muốn tu tập một môn công kích thần hồn bí thuật. Nay nhân cơ hội tìm hiểu môn Diệt Thần Thức của Dạ lão quái, chẳng phải là tiện cả đôi đường hay sao?

Rất nhanh Thiên Vân đã tìm được tin tức về môn công pháp này. Môn thần hồn bí thuật này được chia làm bốn tầng, xem ra truyền thừa cũng đã lâu. Dạ lão quái chỉ bắt được hai tầng đầu của cuốn bí thuật, hai phần phía sau đã sớm thất lạc từ lâu.

Môn bí thuật thần hồn này muốn luyện, bắt buộc tu sĩ phải sở hữu thần thức cực mạnh. Muốn luyện được tầng đầu tiên, bắt buộc phải có tinh thần lực ngang ngửa với Nguyên Anh kỳ tu sĩ trở lên. Muốn luyện tầng thứ hai, phải có tinh thần lực sánh ngang bán thần cấp độ.

Loại điều kiện ngặt nghèo thế này, có thể nói ISQier là bài toán vô cùng hóc búa.

Thêm nữa nếu không phải người có ngộ tính cao, muốn hiểu thấu triệt công pháp này là điều cực kỳ nan giải. Ngay chính Dạ lão quái, đạt được công pháp này hơn sáu trăm năm thời gian, đến hơn mười năm trước mới luyện được tầng thứ nhất. Chỉ điều này đã có thể thấy, bí thuật này khủng bố cũng như khó luyện như thế nào.

Tất nhiên có khó khăn cũng sẽ có lợi ích. Ngoài việc cung cấp cho người luyện một môn thần hồn công kích, nó còn giúp người luyện mài giũa tinh thần lực, theo đó cô đọng cùng tăng lên.

Thiên Vân bởi vì dung hợp với thần thức của Dạ lão quái, hắn chỉ cần hơi chỉnh lý lại bản thân trí nhớ, lập tức đã nắm giữ hoàn toàn ảo diệu tầng thứ nhất. Hiện tại thần thức của hắn đã vượt xa Nguyên Anh sơ kỳ, đối với hắn luyện tầng đầu tiên quá đơn giản.

Thiên Vân cứ thế khoanh chân mà ngồi, hai tay đặt lên gối, tinh thần chìm vào thức hải.

Muốn luyện ra môn bí thuật này, bắt buộc thần hồn phải tu luyện ra một đạo Diệt Thần Lôi. Cũng chính là tia sét Dạ lão quái dùng để công kích Nhân Hình Ngưu Đầu. Một khi đem tia sét này công kích địch nhân, nếu không thu hồi, vậy bản thân tu sĩ cũng sẽ mất đi một phần thần hồn. Nói thế nào đi chăng nữa, tia sét này cũng chính là thần hồn ngưng tụ mà thành.

Tia sét này phải luôn được thần hồn ôn dưỡng, nếu không sẽ chậm rãi tiêu tán. Tu sĩ mới luyện tầng thứ nhất, nếu không ở trong tình huống bắt buộc, tốt nhất không nên sử dụng. Bởi lẽ tia chớp này nằm sâu trong thần hồn, một khi đem nó gọi ra sẽ tốn rất nhiều thời gian. Hơn nữa tia chớp này cùng thần hồn liên hệ chưa phải quá sâu, rất dễ bị đối phương bắt lấy, thôn phệ. Nếu bị đối thủ bắt được, lại dùng chú sát thuật, vậy ngươi cầm chắc cái chết.

Bố cục thế giới rộng, các nhân vật đều cơ trí không não tàn. Mời các bạn đón đọc truyện Việt thể loại Huyền Huyễn Thiên Địa Đại Đạo