Công pháp, bí pháp, hay bất kì loại thần thông, đạo thuật nào từng được sáng tạo, có ưu điểm sẽ có khuyết điểm, cái khác biệt chỉ là nhiều ít mà thôi.
Diệt Thần Thức này có thể nói là một trong số rất ít bí thuật tiếp cận hoàn mĩ. Lấy ví dụ như Phệ Hồn Ma Kinh của Thiên Vân, đồng ý là nó có thể giúp hắn tăng trưởng thần hồn. Thế nhưng, nếu không phải vì bản thân hắn có Hạ Thi Phệ Linh Kinh phụ trợ, có lẽ luyện tới đại thành liền bị vô số ý niệm của những tu luyện giả khác quấy nhiễu, từ đó lạc mất chính mình, biến thành nửa điên nửa dại.
Hay nói về Huyết Độn Thuật, Hóa Huyết Đại Pháp, chúng rất mạnh mẽ, trong nhiều trường hợp, nó chính lá bài tẩy cứu mạng tu sĩ. Hơn nữa những môn bí thuật này luyện tập không quá khó, thế nhưng một khi thi triển đi ra, bắt buộc phải đem máu huyết thiêu đốt, thậm chí thần hồn thiêu đốt. Chúng có lợi, lại cũng có hại, bất kể ngươi có luyện tới viên mãn cũng không tránh được.
Thế nhưng Diệt Thần Thức lại khác, mặc dù thời điểm đầu rất gian nan, thế nhưng càng luyện tới cảnh giới cao, hạn chế về mặt thời gian thi triển, cũng như tiêu hao thần hồn sẽ được cải thiện. Bí thuật này ghi rất rõ, chỉ cần luyện tới tầng thứ tư, không những nó có thể giúp thần thức lớn mạnh gấp đôi, thậm chí còn giúp người luyện có thể tùy ý thu phát tia chớp tự nhiên như cánh tay. Chỉ cần luyện tới tầng thứ này, ở trong cùng cảnh giới có thể tự tin đi ngang. Chính bởi vì nó quá bá đạo, bởi vậy nó mới được xếp vào hàng cấm thuật. Nghe đồn vào thời cổ đại, Diệt Thần Thức đã tạo thành một trận hỗn chiến. Cổ tu sĩ bởi vì tranh đoạt bí thuật này, không tiếc đem sinh linh vô tội huyết tế. Dùng huyết tế tính toán nơi hạ lạc của công pháp này.
Cũng không biết công pháp này lai lịch cụ thể ra sao, người sáng tạo ra nó là ai vẫn còn là một dấu hỏi lớn. Chỉ biết, những tu sĩ đã luyện bí thuật này tới tầng thứ ba, không ai là người yếu.
Thời kì cổ đại thế giới này vững chắc vô cùng, lại thêm linh khí sung túc. Các cổ tu sĩ gần như không chịu hạn chế, rất nhiều tu luyện giả vượt qua cảnh giới Tứ Tiết, thậm chí Nguyệt Mệnh chi cảnh mà không phải rời đi. Những đại tu sĩ này có Diệt Thần Thức phụ trợ, trong cùng cảnh giới gần như vô địch. Cuối cùng bọn họ bị cả tu chân giới chán ghét, đồng lòng chống lại.
Nghe đồn cũng bởi vì thế mà tạo ra một trận "Tiên Chiến". Trận chiến qua đi, thiên địa sụp đổ, linh khí tán loạn, cũng chính vì thế sau khi tu tới Hóa Thần, Tứ Tiết thiên địa liền đem các tu luyện giả khu trục, tránh gây ảnh hưởng tới những sinh linh khác.
Thiên Vân lần đầu tiên biết được việc này, có chút nửa tin nửa ngờ. Hắn không biết ở nơi hắn sống, có hay không môn bí thuật tên Diệt Thần Thức. Nhưng hắn hz9S2 biếc một việc, ở nơi hắn sinh ra cũng xuất hiện không ít trận chiến quy mô lớn. Trận chiến giữa mười hai cổ thần cùng mười tà thần chính là một trong số đó.
Thiên Vân không biết trận chiến giữa Long Quân cùng bàn tay to lớn có được tính chung vào hay không. Trận chiến đó quá mức mơ hồ, lại không ai biết tu vi Long Quân lúc đó ra sao, thế nên hắn không muốn đem nó xếp chung vào.
Thông tin về môn bí thuật Diệt Thần Thức này sớm đã bị người quên lãng, nếu không phải phần mở đầu còn có giới thiệu, Thiên Vân cũng thật không biết việc này.
Hắn thở ra một hơi, cố gắng đè nén tâm tình kích động, tinh thần lực cố gắng tập trung, cẩn thận từng li từng tí ngưng tụ Diệt Thần Lôi.
Diệt Thần Lôi là đại diện cho thần hồn mạnh yếu, cũng đại diện cho cảnh giới cao thấp cùng sự am hiểu của tu sĩ đối với cảnh giới bản thân. Làm sao có thể vô địch cùng cảnh, nếu bản thân còn chưa hiểu rõ cảnh giới của mình.
Đối với Thiên Vân mà nói, hắn không những hiểu rõ cảnh giới của mình, ngay cả những con đường khác hắn cũng có nắm chắc. Dung hợp nhiều kí ức như vậy, lại vẫn còn là gà mờ, vậy hắn tìm một miếng đậu hũ đập vào đầu tự sát tốt rồi.
Thần hồn Thiên Vân cứ như vậy khoanh chân mà ngồi, ngũ quan thả lỏng, mỗi một lần hít vào thở ra, sâu trong thần hồn liền truyền ra từng tiếng nổ vang. Tất nhiên những tiếng nổ vang này, ngoại trừ Thiên Vân, không ai có thể nghe thấy.
Bên trong khí hải, hai gốc đạo thụ cũng theo đó run lên, thân cây bắt đầu lập lòe ánh sáng. Vô số linh căn mọc ra từ thân cây, thẳng hướng thức hải đâm tới. Linh căn chẳng khác gì dây leo, vừa tiến vào tiểu viện, lập tức quấn lên hai cánh tay Thiên Vân, pháp lực chậm rãi rót vào.
Đúng như vậy, Diệt Thần Thức không chỉ có riêng thần hồn chi lực, mà pháp lực cũng là một phần trong đó. Cũng bởi vì có sự góp mặt của pháp lực, nó mới trở thành một môn được thừa nhận là khủng bố nhất, hoàn mĩ nhất thần hồn công kích.
Pháp lực làm phôi, thần hồn làm năng lượng, một khi tiến hành công kích, chính là một kích diệt sát. Tất nhiên nếu gặp đối thủ mạnh mẽ hơn mình rất nhiều, khả năng cao người bị diệt sát chính là bản thân.
Đối với việc khống chế pháp lực cùng thần hồn chi lực, Thiên Vân có thể dùng bốn chữ lô hỏa thuần thanh để hình dung về bản thân. Hắn cứ như vậy yên lặng làm theo những gì Dạ lão quái từng làm, rất nhanh hắn đã đem pháp lực hình thành một cái phôi. Phôi này hình dạng giống với tia sét, so với tia sét Diệt Thần Thức của Dạ lão quái lúc trước, cũng không sai biệt lắm.
Tất nhiên đây chỉ là phôi thai mà thôi, muốn để Diệt Thần Lôi có tính thực chất sức mạnh, phải đem nó ôn dưỡng trong thần hồn. Công đoạn ôn dưỡng này mới thực sự khó khăn. Dù sao thần hồn chi lực cùng pháp lực là hai loại năng lượng khác biệt, để hai loại lực lương dung hợp, cần phải tốn rất nhiều thời gian.
Thiên Vân đem Diệt Thần Lôi nuốt vào, thần hồn khép mắt lại, chậm rãi ôn dưỡng. Linh căn quấn trên hai đầu cánh tay vẫn không thu lại, chúng cần giữ nguyên vị trí, nếu pháp lực duy trì Diệt Thần Lôi phôi thai suy yếu, chúng sẽ đảm nhiệm việc bổ sung.
Thiên Vân luyện môn bí thuật này, so sánh với Dạ lão quái còn phải dễ dàng nhiều. Dạ lão quái dù sao cũng tu luyện con đường Nghịch Tu, không thể tùy ý thao khống linh căn như Thuận Tu. Lão ta luyện môn bí pháp này, chính là dùng Nguyên Anh thần hồn không ngừng ma luyện. Làm như vậy cũng rất tốt, chỉ có điều một khi tia chớp bị phá hủy, lão ta khó tránh được Nguyên Anh tổn thương nặng.
Thiên Vân cũng không khác hai người bọn họ bao nhiêu, chính hắn cũng đã nổi lên ý nghĩ cướp đoạt cơ duyên. Chỉ là hắn đã từng nhận được từ nàng vạn năm linh dịch, không lỡ xuống tay mà thôi.
"Đạo hữu không cần phải nói như vậy, tại hạ đã nhận được từ đạo hữu vạn năm linh dịch, một chút chuyện nhỏ như vậy không đáng là gì. Một khi đã gọi hai tiếng đạo hữu, vậy trông chừng nhau là việc nên làm. Tất nhiên nếu có tình huống bất trắc xảy ra. Nhất là những trường hợp mà ta cũng không có khả năng tự bảo vệ. Diệu Linh đạo hữu tốt nhất phải đưa ra kế hoạch tự bảo vệ mình. Tốt rồi, nếu đạo đã lấy được cơ duyên, phải chăng có cách giúp chúng ta rời đi căn phòng này?" Thiên Vân vẫn một bộ vân đạm phong khinh, không hề có suy nghĩ muốn hỏi thăm cơ duyên của Diệu Linh. Phất tay một cái, hỏi sang việc khác.
Diệu Linh thấy Thiên Vân nói như vậy, thần sắc không khỏi ngẩn ngơ. Nàng từ lúc bước vào con đường tu hành đến nay trải qua biết bao sóng gió, vốn nghĩ trong tu chân giới người tranh ta đoạt, thật không ngờ vẫn còn một người giống như Thiên Vân. Nàng cũng không cho rằng Thiên Vân đang diễn, từ lời nói tới hành động, hắn luôn cho nàng cảm giác chính trực, không hề cảm nhận được một chút giả tạo nào.