Đang tính tìm biện pháp nào đó công kích con vật, lại thấy toàn thân nó không biết từ bao giờ xuất hiện một ít sợi tơ. Những sợi tơ này trắng muốt, dùng mắt thường căn bản là không nhìn được gì. Thiên Vân lúc này mới giật mình, nhớ ra nãy giờ hắn đã quên rằng nơi đây còn có một người, không sai chính là Diệu Linh tiên tử.
Hắn quét mắt một vòng, vậy mà không thấy nàng ta đâu. Thế nhưng sau khi nhìn tới con mèo đang bị không ít sợi tơ quấn quanh, hắn lần nữa sốc lên tinh thần.
"Con Cửu Mệnh Yêu Miêu đến hiện tại vẫn chưa phát giác ra điểm kì lạ trên người, hiển nhiên thủ đoạn của Diệu Linh tiên tử không đơn giản. Khả năng cao nàng không muốn che mắt ta, muốn ta cùng nàng phối hợp đây này". Thiên Vân nghĩ như vậy, tinh thần cũng thả lỏng một ít, tay phải nắm chặt chuôi đao, phi thân phóng tới.
Hiện tại đã có phương pháp đối địch, Thiên Vân cũng không muốn đánh đến lưỡng bại câu thương. Hắn chỉ muốn kéo dài thời gian, giúp Diệu Linh tiên tử tranh thủ bố trí bẫy rập mà thôi.
Con mèo thấy Thiên Vân xách đao tới, lập tức làm ra phản ứng. Vuốt mèo hướng về phía Thiên Vân đánh ra một trảo, theo đó một hư ảo vuốt mèo vụt bắn mà ra, tốc độ rất nhanh.
Thiên Vân nào dám ngạnh kháng với nó, nhân cơ hội khoảng cách còn xa, lập tức xoay người tránh đi. Hắn đã nhận ra, động tác của con Cửu Mệnh Miêu đã chậm đi rất nhiều, xem ra những sợi tơ quấn trên người nó đã phát huy tác dụng.
Một người một miêu cứ thế đánh tới đánh lui, thời gian trôi qua càng lúc càng lâu.