Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 312: Thuần phục Cửu Mệnh Yêu Miêu




Lúc này, tại một vùng không gian lượn lờ sương khói, thân ảnh Thiên Vân cùng đầu Cửu Mệnh Yêu Miêu chậm rãi ngưng tụ đi ra. Cả hai vẫn giữ tư thế lúc trước, Thiên Vân cầm đao hướng đầu lâu đối phương mà đâm. Cửu Mệnh Yêu Miêu hiện tại chỉ còn ba cái đuôi, đôi đồng tử tràn ngập sự oán độc nhìn thẳng vào hắn.

Có điều đúng lúc này, Thiên Vân vậy mà thu đao lại, trên người bắn ra ngập trời Long uy, mở miệng hỏi. "Mạng của ngươi hiện tại đã thuộc về ta. Ta cho ngươi hai sự lựa chọn, một là thuần phục, hai là chết"

Thân ảnh Thiên Vân lúc này bỗng dưng trở lên cao lớn vĩ ngạn, khí cơ phát ra cũng mạnh mẽ không giống với Phong Thân cảnh tu sĩ bình thường. Đây là do hắn đã sử dụng Thiên Diễn thuật qua mắt, chỉ cần bên trong vùng sương xám này, hắn chính là chúa tể, hắn có thể tùy ý thay đổi khí cơ theo ý mình muốn.

Cửu mệnh yêu miêu nhìn một màn này, sắc mặt không khỏi kinh hãi, nhất là khi nó gRT40 cảm nhận được Long khí trên thân Thiên Vân ngày một nồng, suy nghĩ muốn phục tùng chậm rãi sinh ra.

Tất nhiên con vật này không thể cứ như vậy dễ dàng khuất phục. Nó cấp độ rất cao, tu vi cũng không phải hạng yếu kém, nếu là bình thường Thiên Vân căn bản không thể đem nó chế trụ. Nếu không phải sáu cái mạng của nó đã bị Thiên Vân trảm, hiện tại đã sinh ra sợ hãi, muốn thi triển Thiên Diễn thuật với nó là điều không thể.

Thế nhưng cho dù nó có sợ hãi, nhưng muốn nó khuất phục, ắt phải tốn không ít công sức.

Cửu Mệnh Yêu Miêu hiểu toàn bộ những gì Thiên Vân nói, thế nhưng nó vẫn giữ thái độ thù địch. Đôi mắt mèo trợn trừng nhìn Thiên Vân, miêu trảo không ngừng cào vào khoảng không. Ở nơi này, nó bị hạn chế quá nhiều, cho dù muốn làm phản kháng cũng là vô ích. Nói thế nào đi chăng nữa, nơi đây cũng chỉ là ảo cảnh mà thôi.

Thấy con thú không chịu nghe lời, Thiên Vân hừ lạnh một tiếng, Long uy bộc phát, đem linh áp đè xuống.

Thân thể con thú cứ như vậy trực tiếp bị đè sập, liên tục phát ra những tiếng ngao ngao, không ngừng rên rỉ?

"Phục hay không phục?" Thiên Vân lần nữa hét lớn, trộn lẫn vào đó là tiếng long ngâm khiến con vật không ngừng run lẩy bẩy.

Tuy rằng chật vật, có điều con vật vẫn không chịu phục, cái đầu vẫn như cũ bất khuất nhìn thẳng vào hắn.

Thiên Vân biết nếu cứ kéo dài, chỉ sợ cuối cùng nó sẽ thoát khỏi trạng thái này. Thiên Diễn Thuật sử dụng đi ra, Thiên Vân cũng phải gánh chịu không ít thương tổn, nhất là tuổi thọ.

Thiên Vân mặc dù không muốn đem thần hồn con vật xóa đi, nhưng nếu nó đã nhất quyết không chịu cúi đầu, vậy hắn cũng hết cách.

Nghĩ là làm, Thiên Vân trực tiếp vươn tay ra, làm động tác chụp. Động tác chụp nhìn thì rất bình thường, có điều ẩn sâu trong đó là vô tận ảo diệu. Nếu bị nó chụp trúng, thần hồn sẽ vĩnh viễn tan biến, từ nay trở đi Cửu Mệnh Yêu Miêu cũng chỉ là một cái xác mà thôi.

Thiên Vân xuất thủ có thể nói cực nhanh, chỉ chớp mắt bàn tay đã chụp tới, thêm một vài tấc nữa thôi con thú sẽ trực tiếp tan thành mây khói.

Như hiểu chuyện gì sắp xảy ra với mình, Cửu Mệnh Yêu Miêu lúc này đã không thể nào giữ thái độ kiêu ngạo được nữa. Nó vội vã cúi đầu, phát ra một tiếng meo. Ngoan ngoãn không dám làm gì khiến Thiên Vân phản cảm. Thân thể con vật không ngừng run rẩy, hiển nhiên nó là thực sự sợ, quyết không phải loại giả tạo.

Thiên Vân hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng không nhẫn tâm đem thần hồn của nó phá hủy. Chẳng qua không phá hủy, không có nghĩa là hắn không làm gì. Trong kí ức của Thiên Vận Tử có một môn thuật pháp tên "Tỏa Hồn Liên". Loại thuật pháp này thiên hướng phụ trợ, nó có thể đem khí tức của người luyện trói chặt vào tu sĩ, hoặc bất kỳ sinh linh nào khác. Một khi bị sợi xích này quấn lấy thần hồn, người luyện có thể tùy ý đem linh hồn đối phương ma diệt.

Công pháp này tính ứng dụng rất lớn, nếu lợi dụng tốt, thậm chí có thể nô dịch cả một thế giới. Thiên Vận Tử vì sao dám buông lời ngông cuồng, coi mình là sinh linh cao quý nhất thế gian, chính bởi vì hắn luyện môn công pháp này.

Thời điểm hắn còn tung hoành, rất nhiều tộc đàn tôn hắn làm chủ, đi tới bất kỳ nơi đâu, sinh linh ở đó đều phải hướng hắn quỳ bái. Thiên Vân cũng lợi dụng khí thế đó, lừa gạt đám người Sơn Hoang. Nếu không phải vậy, một tu sĩ Phong Thân cảnh trung kỳ như hắn, lấy đâu ra tư cách xưng cao quý.

Cửu Mệnh Yêu Miêu bị Thiên Vân điểm lên trán một cái, biết rằng bản thân từ nay về sau sẽ không còn tự do tự tại, nó chỉ có thể ủ rũ cúi đầu.

Thiên Vân cùng Thiên Vận Tử tuy hai mà một, kí ức của lão hắn đã sớm xem thấu triệt. Lại nói môn thuật pháp tên Tỏa Hồn Liên này cũng không có gì khó học, hắn vừa nhìn liền hiểu ngay.

Môn thuật pháp này Thiên Vận Tử sáng tạo dành riêng cho mình, ảo diệu là có. Nhưng bởi vì Thiên Vân đã nắm giữ kí ức của lão, cho nên hắn hoàn toàn có thể đem nó vận chuyển tới viên mãn tình trạng.

Ngón trỏ Thiên Vân bắn ra một sợi ánh sáng vàng. Ánh sáng lấy tốc độ cực nhanh, chui thẳng vào thần hồn con Cửu Mệnh Miêu, một chút cản trở cũng không thấy.

Thiên Vân hiểu, con vật hiện tại đã chấp nhận thuần phục, bởi vậy nó mới không làm ngăn cản. Hắn cũng không cho rằng con vật đã hoàn toàn phục tùng bản thân. Cửu Mệnh Miêu chỉ là không muốn chết mà thôi, nếu cho nó lựa chọn, đương nhiên nó sẽ lựa chọn phản kháng. Làm một sinh linh tự do, dù sao vẫn tốt hơn làm một con vật bị kẻ khác cầm tù, nô dịch.

Tỏa Hồn Liên rất nhanh đã quấn chặt lấy thần hồn con Cửu Mệnh Miêu, tuy không làm nó bị thương tổn gì, thế nhưng hiện tại sinh mệnh của nó đã bị Thiên Vân nắm trong tay. Một khi con Cửu Mệnh Yêu Miêu này dám nảy sinh ý đồ xấu, Thiên Vân tùy thời có thể đem nó diệt sát.

Tỏa Hồn Liên không những có thể đem thần hồn đối phương trói chặt, hơn nữa nó sẽ giúp chủ nhân cùng linh thú hoặc kẻ bị nô dịch hình thành một mối liên kết. Nếu Thiên Vân muốn, có thể đem suy nghĩ của mình truyền vào đầu con Cửu Mệnh Miêu, ngược lại hắn có thể đem suy nghĩ của nó lật mở.

Thiên Vân hoàn toàn nắm quyền chủ động, nếu con vật nảy sinh suy nghĩ hai lòng, hắn không ngại đem nó giết chết.

Thiên Vân từ trước tới nay vốn không thích mang theo sủng vật, nguyên do phần lớn chính là sợ đối phương sinh ra ý nghĩ hai lòng. Có điều hiện tại đã thu con Cửu Mệnh Miêu này làm linh sủng, vậy hắn cũng sẽ không bạc đãi nó.

Thiên Vân thu tay lại, mở miệng nói với con vật. "Tốt rồi! Hiện tại ngươi là của ta đầu thứ nhất linh sủng, cũng có lẽ là duy nhất. Từ nay ta sẽ gọi người là "Tiểu Hắc". Đợi sau này ngươi hóa hình, lại sửa tên cũng không muộn"

Nói xong Thiên Vân liền vung tay, không gian theo đó vặn vẹo, lần nữa nhìn lại, cả hai đang đứng trên một vùng đồng cỏ. Chẳng phải là không gian bên trong trận bàn đây sao?

Cửu Mệnh Yêu Miêu lúc này tuy rằng khí tức uể oải, có điều trên thân cũng không bị thương gì. Nó ngoan ngoãn nằm phục dưới chân Thiên Vân, tâm tình vẫn như cũ hơi có chút phiền muộn.

Thiên Vân cũng không cho rằng nó sẽ lập tức tiếp nhận sự thật, hướng mình mừng rỡ vẫy đuôi cái gì. Hắn đã đem sáu cái mạng của nó trảm, nếu lúc này nó làm như vậy, hắn mới coi là sự lạ đây.

Bất mãn quy bất mãn, thế nhưng nó sẽ không thể nảy sinh ý nghĩ hai lòng. Nếu nó làm như vậy, chẳng khác nào tự tìm đường chết. Chỉ cần cả hai ở chung lâu ngày, lại chậm rãi tìm cách khôi phục thực lực, Thiên Vân tin cả hai quan hệ sẽ tốt hơn.

Hắn hướng Tiểu Hắc gật đầu một cái, mở miệng nói. "Diệu Linh tiên tử, con mèo này đã bị ta hàng phục, hiện tại ngươi có thể thu hồi pháp bảo được rồi"

Nghe Thiên Vân nói như vậy, không gian trước mặt liền hơi vặn vẹo một chút. Diệu Linh tiên tử lảo đảo từ bên trong đi ra, sắc mặt tái nhợt, khí cơ đã rơi xuống đáy. Xem ra vận dụng mặt trận bàn này, cũng khiến nàng bị tổn thương không nhẹ.

Thiên Vân lập tức đỡ lấy nàng, miệng nói. "Đạo hữu không sao chứ, có thể đem chúng ta thả ra hay không?"

Diệu Linh tiên tử vịn lấy tay Thiên Vân, miệng nói. "Ta không sao, đạo hữu không cần để ý"

Nghe nàng nói như vậy, Thiên Vân mới thở ra một hơi. Nói thế nào, lần này tất cả là nhờ vào nàng, nếu không có mặt trận bàn cùng nàng trợ giúp, chỉ sợ cả hai đã sớm bị Tiểu Hắc giết chết.

"Ta thấy đạo hữu khí cơ không thuận, hay là nghỉ ngơi khôi phục một chút. Đợi khi nào tốt hơn lại đi ra cũng không muộn. Hiện tại hai người đều đã bị thương nặng, nếu không tĩnh dưỡng một chút mà ra ngoài ngay, chỉ sợ sẽ gặp phiền phức"
Mê cung này quá mức quỷ dị, nguy cơ tứ phía. Hiện tại ra ngoài, nếu đã vượt qua còn tốt. Thế nhưng nếu chưa vượt qua đây? Gặp một đầu Cửu Mệnh Yêu Miêu cả hai đã chật vật như vậy, nếu gặp một tồn tại nào càng kinh khủng hơn, vậy phải làm thế nào?

Diệu Linh cũng hiểu Thiên Vân nói là đúng, lập tức gật đầu nói. "Tốt! Trận bàn này nếu không xảy ra xung đột, ta có thể duy trì nó thêm hai canh giờ. Đạo hữu hãy cố gắng tranh thủ thời gian, nếu thiếu đan dược khôi phục cứ nói với ta là được"

Nói xong nàng liền xuất ra một ít bình ngọc, tất cả đều là chữa thương đan dược, tuy nắp bình đã bị phong kín, nhưng mùi thơm vẫn thoang thoảng truyền ra.

Tiểu Hắc tuy rằng trên người không hề thấy vết thương, nhưng so sánh với hai người Thiên Vân, tổn thương của nó có thể nói gấp trăm lần cũng không ngoa. Thấy đan dược được đặt dưới đất, nó lập tức sáng mắt, cái đầu hướng Thiên Vân cọ xát, ý thức nói cho hắn biết, nó muốn những đan dược này.

Giới thiệu truyện Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh , truyện khá hay theo thiên hướng nhẹ nhàng .