Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 316: Nguyên Thần Hợp Hoan thuật




Tất nhiên mọi thứ vẫn chỉ là dự đoán của Thiên Vân mà thôi, hắn không tiện hỏi nàng. Về phần dùng Thiên Diễn Thuật tính toán quá khứ tương lai của nàng, Thiên Vân nhất định không làm. Nếu nàng là tu sĩ bình thường còn đỡ, nhưng một khi nàng là đại lão nào đó đoạt xá trọng sinh, vậy cái giá phải trả sẽ vô cùng kinh khủng.

Đối với Thiên Vân, thọ nguyên chính là thứ quan trọng nhất. Thiên Diễn thuật, hay chú sát thuật đều tiêu hao tuổi thọ, nếu gặp ai cũng muốn tính toán, vậy ngày chết cách hắn đã không xa. Ngoài tìm kiếm cho mình một đường sinh lộ, hắn sẽ không ngu ngốc tới mức gặp ai cũng muốn tìm hiểu tường tận.

"Đạo hữu đã nhìn ra nơi này cổ quái, phải chăng có biện pháp giúp chúng ta thoát khỏi vòng lặp này?" Thiên Vân hướng Diệu Linh hỏi thăm. Lời nói cùng cử chỉ của hắn lúc này khiêm tốn vô cùng, tư thế hạ thấp hơn trước rất nhiều. Nếu nàng này là người bình thường cũng tốt, làm như vậy nói rõ hắn khiêm tốn hữu lễ, không có tự cao tự đại. Nhưng nếu nàng là đại lão nào đó đoạt xá chuyển sinh, vậy trong mắt nàng, hắn là người biết điều. Cũng nói cho nàng biết một sự thật, thân phận của nàng có lẽ đã bị phát giác.

Diệu Linh tiên tử thấy Thiên Vân làm ra động tác như vậy, cũng là có chút bất ngờ. Nàng híp mắt nhìn hắn một chút, không biết là vô tình hay hữu ý nhẹ gật đầu, miệng nói. "Nếu ta đoán không lầm, nơi này khả năng cao sẽ còn một cơ quan nào đó được giấu đi. Hoặc cũng có thể, nơi đây chính là sát cục vây hãm chúng ta. Nếu không đủ thực lực làm mê cung này phát sinh cải biến, vậy chúng ta chỉ còn nước cùng chết tại nơi này"

Thiên Vân nghe lời đầu, âm thầm thở ra một hơi. Thế nhưng vừa nghe tới nơi đây là sát cục, phải tìm cách khiến mê cung phát sinh sai lầm mới có thể thoát ly, sắc mặt hắn không khỏi phát chìm.

Diệu Linh tiên tử thấy sắc mặt Thiên Vân thay đổi, cũng không nói thêm cái gì, lặng lẽ buông ra thần thức, cẩn thận quan sát thật tỉ mỉ một lượt.

Thiên Vân thấy nàng không để ý tới mình, cũng đánh yên lặng tìm kiếm xung quanh một chút. Hắn vẫn ôn hi vọng, nơi này còn ẩn giấu một cơ quan nào đó, chỉ cần mở ra cơ quan, hắn cũng Diệu Linh có thể rời đi. Nhưng nếu không thể tìm ra cơ quan, hoặc giả dụ nơi này vốn chẳng có loại cơ quan đó. Hai người chỉ còn cách đem toàn bộ áp rương thủ đoạn lấy ra, lúc này mọi thứ hai người muốn che giấu sẽ lộ ra hết. Rơi vào tình cảnh như vậy, khả năng cao hai người sẽ không thể làm bạn. Bí mật một khi bị người biết, vậy nó không còn là bí mật nữa.

Suy đoán cho dù tốt, nếu chưa được chứng thực vẫn chỉ là suy đoán. Thế nhưng một khi suy đoán được chứng thực, vậy hai người chỉ có thể trở mặt mà thôi. Thiên Vân không muốn bí mật của mình bị người biết, ngay cả đạo lữ của hắn Tố Ngưng cũng chưa từng nhắc qua, đừng nói là một người xa lạ. Có những bí mật nói ra cũng không phải việc gì quá quan trọng. Thế nhưng có những bí mật, nói ra chính là một trận huyết vũ tinh phong.

Thiên Vân có quá nhiều bí mật. Hai gốc đạo thụ, người bị thánh nhân tính toán, từng từ bên trong bàn cờ thoát ly, ngay cả ký ức của Thiên Vận Tử cùng vô số đứt đoạn ký ức cũng vậy. Tất cả chúng đều rất quan trọng, nếu bị người biết, hắn chỉ còn cách đem người đó thủ tiêu.

Thiên Vân cùng Diệu Linh tiên tử bất tri bất giác sinh ra rào cản. Cả hai rơi vào trầm mặc, không ai nói với ai câu nào.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, càng lúc càng nhanh hơn. Cả hai từ lúc đầu còn ôm hi vọng, hiện tại đã thay bằng đắng chát cùng thở dài.

Cả hai đã hướng về hai phương hướng khác nhau mà đi, ôm hi vọng tìm ra con đường khác. Thế nhưng lúc này đây, khi một lần nữa chạm mặt nhau, cả hai hiểu được họ không còn đường thoát. Ngoài đem tất cả nội tình lấy ra, mưu cầu một đường sinh lộ, đã không còn phương pháp nào khác.

"Đạo hữu có gì đó muốn nói hay không?" Thiên Vân thở dài một hơi, mở miệng hỏi Diệu Linh.

"Ta và đạo hữu vừa quen đã thân, thực sự ta không muốn cùng đạo hữu đối địch". Diệu Linh đắng chát mở miệng, hiển nhiên nàng cũng không muốn hai người trở mặt.

"Ta cũng là như thế, nhưng hiện tại chúng ta còn cách nào để thoát ly nơi này hay sao?" Thiên Vân lần nữa mở miệng hỏi.

Diệu Linh nhìn Thiên Vân, lại nhìn về túi linh thú hắn đeo bên hông hắn, thần sắc cực kỳ ngưng trọng.

"Ta và đạo hữu làm một giao ước. Thế nào?" Diệu Linh ngẫm nghĩ một hồi, mở miệng hỏi.

Thiên Vân mí mắt hơi nhảy, như hiểu được điều gì đó, mở miệng nói ngay. "Đạo hữu muốn làm giao ước gì đây? Ràng buộc của giao ước, thực sự có thể chi phối chúng ta được sao? Ta biết đạo hữu có điều ẩn giấu, ta cũng như vậy. Đạo hữu thừa hiểu một điều, bí mật nếu không thể mãi giữ kín, vậy nó sẽ không còn là bí mật nữa. Lòng người có thiếu, ta không tin vào cái gọi là giao ước. Ngay cả khi dùng tâm ma lập thệ, cũng chỉ là tương đối mà thôi"

Diệu Linh tiên tử nghe ra ý trong từng lời nói của Thiên Vân, nàng không phủ nhận tất cả lời hắn nói xDjJe đều đúng. Nếu chữ tín có năng lượng lớn đến thế, vậy nhân loại đã không phải cảnh giác lẫn nhau, cũng không vì đó mà người tranh ta đoạt.

Nàng không nói gì cả, chỉ yên lặng lấy ra một miếng ngọc giản đưa về phía hắn.

Thiên Vân không hiểu nàng đang suy nghĩ cái gì, thấy ngọc giản được đưa tới, hắn yên lặng tiếp nhận, không chút do dự rót thần thức vào xem.

Hai người hiện tại đang đứng chung một chiếc thuyền, nếu muốn mạng rời khỏi đây, chỉ có cách hợp sức cùng nhau. Nàng nếu muốn ra tay với hắn, vậy chờ đợi nàng cũng là mục xương tại nơi này.

Thiên Vân tuy không thể giống với Thiên Vận Tử, am hiểu tính toán, đem lòng người nắm trong lòng bàn tay. Thế nhưng dung hợp kí ức của lão, trí tuệ của hắn cũng không kém bao nhiêu. Hắn hiểu lúc nào nên cẩn trọng, lúc nào nên tạo niềm tin.

Thấy Thiên Vân không chút do dự đem ngọc giản đặt lên trán, Diệu Linh tiên tử lông mi cũng là nhảy lên, khóe miệng hơi vểnh. Nàng đúng là không công kích Thiên Vân, ngược lại điểm lên người vài chỉ.

Thiên Vân không biết nàng đang làm cái gì, lúc này hắn đang ngưng thần quan sát một môn khủng bố bí thuật.

Bí thuật này có tên Nguyên Thần Hợp Hoan thuật. Không sai, đây là một môn song tu bí thuật. Chỉ khác với những môn song tu bí thuật khác là, bí thuật này song tu chính là thần hồn song tu, không phải thể xác.

Sở dĩ nói nó khủng bố, bởi vì một khi hai người tiến hành song tu, thần hồn cả hai sẽ hình thành liên kết. Loại liên kết này sẽ vĩnh viễn tồn tại, bất kỳ người nào có ý nghĩ chặt đứt liền lập tức chết. Người kia tuy rằng không chết, thế nhưng thần hồn cũng bị diệt một nửa. Tệ đoan có thể nói vô cùng lớn, một khi luyện bí thuật này, cả hai xem như vĩnh viễn buộc chung vào nhau, ngay cả suy nghĩ hai lòng cũng không dám.

Người sáng tạo ra môn bí thuật này là ai, không ai hay biết. Chỉ biết một điều, từ xưa tới nay, chưa một ai luyện môn công pháp này có thể đem nhân duyên chặt đứt. Một khi có suy nghĩ này, chắc chắn sẽ hôi phi yên diệt.

Thiên Vân cẩn trọng nhìn từng dòng chữ được ghi lại, sắc mặt càng ngày càng kinh hãi. Môn bí thuật này một khi luyện thành, hai người có thể tùy ý tâm linh tương thông. Khiếp sợ hơn nữa chính là, môn công pháp này sẽ đẩy nhanh tốc độ tu luyện, củng cố thần hồn càng thêm vững chắc. Một tác dụng khác chính là, nó có thể đẩy cao khả năng sinh ra hậu đại của tu sĩ. Thậm chí hậu đại còn có năm phần khả năng đản sinh linh căn.

Loại công dụng này, nghĩ cũng không dám nghĩ. Bí thuật tệ đoan lớn như vậy, thế nhưng vì sao vẫn rất nhiều người luyện, chẳng phải chính là muốn vớt những chỗ tốt kia hay sao?

Thiên Vân tiếp xúc với rất nhiều loại công pháp, bí pháp thế nhưng cũng chưa từng tiếp xúc với loại bí thuật dạng này. Nó vượt qua cái gọi là thuật pháp, hay đạo pháp, chỉ sợ đã nhòm ngó quy tắc thiên địa.

Hắn đọc hết một lượt, sắc mặt cũng lộ vẻ kinh hãi, vội vàng buông xuống ngọc giản, bật thốt một câu. "Pháp tắc loại bí thuật"

Người tu tiên thường sẽ không chia công pháp thành phẩm cấp, bởi vì tất cả đều phải bắt đầu từ cơ sở nhất. Khi tu vi tăng cao, lại lần nữa bổ sung cho mình những môn công pháp phù hợp với cảnh giới của bản thân.

Tỉ dụ như một môn công pháp bình thường có thể giúp tu sĩ luyện tới Phân Chi, Trúc Cơ. Nhưng đó đã là cực hạn của môn công pháp đó. Nếu muốn đột phá tới Phong Thân, Kết Đan, vậy họ phải bồi đắp thiếu hụt bằng cách tự thôi diễn cảnh giới tiếp theo. Hoặc cũng có thể tìm một môn công pháp có phương hướng hành công tương tự để luyện. Tệ đoan là có, nhưng thời gian dài tu luyện, những tệ đoan kia sẽ từ từ biến mất.

Đây là lý do, những môn công pháp trực chỉ Nguyên Anh, Sinh Hoa cảnh giới lại luôn luôn được coi là trân bảo. Mặc kệ những môn công pháp này tổng lượng pháp lực tạo nhiều ít, chỉ cần có thể tu tới cảnh giới càng cao là được. Nói cho cùng, nhân loại tu luyện, chẳng phải vì trường sinh hay sao?

Truyện sắp end Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư