Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 317: Vực thẳm cùng dương quang




Trường sinh cửu thị, nguyện vọng này không chỉ có nhân loại có, ngay cả những sinh linh đản sinh trí tuệ cũng vậy. Đây là bản năng của mọi sinh vật sống, không ai có thể chối bỏ. Rất nhiều người nói bản thân tu luyện vì báo thù, vì muốn có thực lực tuyệt cường, vì muốn đứng tại đỉnh cao nhất, hoặc cũng có thể vì phục sinh người mình yêu thương. Lý do của họ rất không tệ, nhưng đó cũng chỉ là lý do mà thôi, đến cuối cùng thứ họ muốn truy đuổi vẫn là trường sinh.

Chỉ có trường sinh mới tìm được cho mình sức mạnh, chỉ có trường sinh mới đủ sức phá vỡ quy tắc. Đại đạo ba ngàn, tu tới cuối cùng, chính là trường sinh.

Bởi vậy mới nói, đường cho dù ngàn loại vạn loại, nói cho cùng vẫn được gọi chung là tu luyện giả. Khác biệt là con đường nào đi xa hơn, cũng như bước tới trường sinh ngắn hơn mà thôi.

Lại nói về môn bí thuật có tên Thần Hồn Hợp Hoan này. Vì sao Thiên Vân lại gọi nó là pháp tắc loại bí thuật? Bởi lẽ nó đã phá vỡ thiên địa quy chuẩn, tự ý định đoạt sinh tử, cũng như sửa đồi tân sinh mệnh tu hành đường lối.

Thiên địa quy tắc đã định sẵn, tỉ lệ sinh ra linh căn chỉ có một phần ngàn, nhiều nhất chính là một phần trăm cơ hội. Chính vì tỉ lệ quá thấp, tiên nhân mới khó tìm, con đường thành tiên mới trắc trở. Nếu thế gian ai cũng có thể tu tiên, vậy cần gì phải sống một kiếp con người? Tại sao không tu tiên? Phi thiên độn địa, trường sinh bất tử chẳng phải tốt hơn sao?

Tu tiên phải trải qua biết bao cay đắng, việc này Thiên Vân hiểu hơn ai hết. Bị người tính toán, luân hồi biết bao nhiêu lần, cuối cùng một chút kí ức cũng không có. Để rồi tu tới đỉnh phong, chắc gì đã thoát được thân phận quân cờ?

Thế nhưng vì sao Thiên Vân vẫn tu luyện? Chỉ vì hắn muốn biết, bản thân mình rốt cuộc là ai. Vì cớ gì lại bị người tính toán.

Thần Hồn Hợp Hoan thuật phá bỏ rào cản tu hành, một khi sinh ra liền có năm phần xác xuất có được linh căn. Loại xác xuất này quá lớn, ngay cả Thiên Vận Tử cũng chưa từng nghe qua loại bí thuật kì dị bậc này. Chỉ sợ người tạo ra Thần Hồn Hợp Hoan này, còn muốn khủng bố hơn Thiên Vận Tử.

Tất nhiên Thiên Vân nói ra năm chữ "pháp tắc loại bí thuật" là có cơ sở hẳn hoi. Tuy rằng hắn chưa từng biết về loại bí thuật, hay thần thông dạng này, nhưng Thiên Vận Tử đã từng. Bất kỳ một môn thuật pháp, hay bí thuật nào có thể cải biến thiên địa quy tắc, đều xếp chung vào hàng ngũ pháp tắc loại.

Thần thông thuật pháp dạng này, đừng nói là Thiên Vận Tử, ngay cả người được gọi Đạo Thánh gặp được cũng phải đỏ mắt. Nó chính là chìa khóa giúp họ thoát khỏi ràng buộc của thiên địa. Một khi nắm giữ cũng như hiểu được thế nào là quy tắc, thế nào là pháp tắc, họ sẽ bước vào một cảnh giới khác.

Cảnh giới đó là gì, Thiên Vân không rõ. Tuy rằng Thiên Vận Tử biết, nhưng hắn lại không thể lật mở những kí ức này. Nó vượt quá xa cấp độ của hắn, có biết cũng là vô ích, trăm điểm hại không có một điểm lợi.

Diệu Linh có thể lấy ra một môn bí thuật nhòm ngó pháp tắc cánh cửa, nếu nói nàng là người bình thường, đánh chết Thiên Vân cũng không tin.

Thiên Vân đang muốn hướng Diệu Linh tiên tử hỏi thăm lai lịch môn bí thuật. Lại kinh hãi phát hiện, nơi này làm gì còn Diệu Linh tiên tử nữa. Không, nói chính xác, nơi đây vẫn còn một nữ nhân đang khoanh chân mà ngồi. Thế nhưng nàng này cùng Diệu Linh tiên tử hoàn toàn không giống. Diệu Linh tiên tử không tính là mĩ nhân, nhưng cũng không tính xấu. Nhất là mỗi khi nàng nở nụ cười, cảm giác giống như bị nàng bỏ bùa. Rõ ràng không thi triển mị thuật, với định lực của Thiên Vân lại không tự chủ được ngẩn ngơ.

Thế nhưng người xuất hiện trước mắt Thiên Vân lúc này hoàn toàn khác. Hắn không biết dùng ngôn từ gì để hình dung về nàng này. Đẹp? Hoàn mĩ? Hoa nhường nguyệt thẹn? Phong tình vạn chúng? Cảm giác giống như, tất cả mĩ từ nếu dùng trên người nàng vẫn còn chưa đủ để diễn tả. Nàng đẹp tới mức phi lí, nếu để so sánh với những nữ nhân Thiên Vân từng gặp qua, nàng đủ tự tin nghiền ép toàn bộ. Ngay cả Lý Tuyết Kỳ hay Keva Susan gặp nàng cũng phải ảm đạm thất sắc.

Nàng nghe Thiên Vân thốt lên năm chữ "pháp tắc loại hình bí thuật", miệng liền treo một nụ cười, gật đầu đáp. "Vân huynh có thể nhìn ra lai lịch của nó, vậy thân phận thực sự cũng không đơn giản đi"

Thiên Vân hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn tâm tình trập trùng, hắn nghiêm mặt nhìn nàng. Tuy rằng nàng rất đẹp, thế nhưng lúc này đây, hắn lại cảm thấy nàng quá đáng sợ. Hắn không biết nếu cùng người như vậy giao thủ, phần thắng của mình được mấy thành. Đoán chừng sẽ không quá cao đi.

Thiên Vân đem tâm tình trập trùng đè xuống, mở miệng nói. "Đạo hữu làm như vậy đáng sao? Thay vì đem ta chém giết, lại muốn cả hai buộc chung một chỗ, đạo hữu không sợ gặp cảnh vạn kiếp bất phục hay sao?"

Diệu Linh tiên tử nhìn hắn, không hề bất ngờ về câu hỏi, chỉ cười nhẹ đáp. "Ta không chắc chắn"

Nghe được câu trả lời quá đỗi thẳng thắn như vậy, Thiên Vân không tự chủ được nhíu chặt lông mày. Nàng lúc này đã cởi bỏ lớp vỏ bọc bên ngoài, lời ăn tiếng nói thể hiện rõ sự tự tin.

Nàng không chắc chắn, Thiên Vân cũng không khác gì. Hắn không tin rằng tồn tại có thể tùy ý lấy ra bí thuật trực chỉ pháp tắc lại yếu hơn mình. Nói thế nào nàng cũng có kí ức kiếp trước, còn hắn thì không.

"Chúng ta còn lựa chọn nào tốt hơn sao? Không dối gạt đạo hữu, ta đã có đạo lữ. Còn một vấn đề quan trọng khác, nơi ta ở cùng nơi đây không giống. Ta rất muốn trở lại quê hương, ta không thể cứ như vậy phó thác tính mạng mình vào tay đạo hữu được". Thiên Vân thở dài một hơi, thành thật kể rõ mọi việc. Cả hai đã ngả bài, hắn cũng không muốn làm nhiều giấu giếm.

Diệu Linh tiên tử chằm chằm nhìn vào Thiên Vân, được một lúc nàng hỏi. "Đạo hữu là chê ta không xinh đẹp hay sao?"

Thiên Vân nhìn thẳng vào mắt nàng, thành thật đáp. "Đạo hữu rất xinh đẹp, có thể nói là người đẹp nhất ta từng gặp"

Thiên Vân nhớ rõ, mình đã từng nói lời này một lần. Lần đầu chính là khi đối mặt với U Mộng. Mỗi lần hắn trả lời, đều là lời thật lòng. Thế nhưng hoàn cảnh lại có chút vi diệu. U Mộng hiện tại đã không còn là xinh đẹp nhất, nàng so sánh với Diệu Linh tiên tử, còn kém xa lắm.

Hắn chỉ có thể thầm xin lỗi U Mộng tiên tử một phen. Hắn rất muốn nói rằng Diệu Linh cũng chỉ xếp thứ hai, thế nhưng người thứ nhất là ai? Không có, cho dù hắn dùng hết trí tưởng tượng để nặn ra một người, chưa chắc đã nghĩ ra được một người nào đẹp hơn Diệu Linh.

"So sánh với đạo lữ của Vân huynh, ta còn đẹp hơn sao?" Diệu Linh cười khanh khách, đôi mắt đẹp cong thành hình trăng khuyết, mị hoặc hỏi.

"Ài!" Thiên Vân thở dài, lắc đầu nói. "Nàng chưa bao giờ là đẹp nhất, nhưng với ta nàng ấy là tốt nhất". Thiên Vân không phản bác, mở miệng thành thật đáp.

Diệu Linh nghe vậy không khỏi chau mày, hỏi lại. "Tốt nhất? Nàng ấy rất mạnh sao?"

Thiên Vân gật đầu, lại lắc đầu. "Đúng thế, nàng ấy rất tốt. Tuy không tính rất mạnh, nhưng tiềm lực của nàng rất lớn, nếu cho nàng đủ thời gian, nàng so với bất kỳ ai còn mạnh"

"So với đạo hữu càng mạnh?" Diệu Linh có chút không tin, lại hỏi.

Thiên Vân không do dự gật đầu. Ở chung với Tố Ngưng lâu như vậy, hắn biết nàng tư chất cực kỳ yêu nghiệt. Tuy khí vận của nàng không mạnh như Merlin Edwards, thế nhưng nàng có một thứ mà Merlin không có, đó chính là tư chất. Merlin là dựa vào bàn cờ mới tu hành tới cảnh giới thứ ba, so sánh với yêu nghiệt như Tố Ngưng, hắn không đủ tư cách đánh đồng.

Về phần nàng có thể vượt xa hắn, Thiên Vân trước nay chưa từng nghi ngờ. Tiềm lực của hắn có bao nhiêu, hắn hiểu rõ hơn ai hết. Hiện tại con đường hắn đi, in đậm dấu chân của người khác, nói đúng ra hắn chỉ là kẻ bước sau mà thôi.

Chưa tới hai năm Hóa Cảnh? Cũng chỉ là linh chủng bị chiết ghép mà thôi, dấu vết Dương Thanh Long để lại vẫn còn chưa phai nhạt. Hạ Thi Phệ Linh Kinh cho dù đã bị chỉnh sửa, nhưng Thiên Vân vẫn rất bất an. Nó quá quỷ dị, cũng quá mức kinh khủng. Dương Thanh Long dùng phàm nhân thân phận, sáng tạo ra công pháp này. Nói thế nào cũng quá phi lý, chỉ sợ phía sau vẫn còn có một bàn tay nào đó đang thao túng tất cả.

Bách Luyện Bảo Thể có lẽ không quá nổi bật. Thiên Vân chọn nó trong vô vàn những môn ngoại công từ mảnh vỡ trí nhớ. Nếu người có thể tính toán chi li tới từng chi tiết nhỏ đến thế, vậy Thiên Vân giãy giụa cũng là vô ích mà thôi.

Vạn Tướng Pháp Điển luôn là một dấu hỏi to lớn với Thiên Vân. Tuy nó chỉ là một phụ trợ công pháp, thế nhưng cho tới thời điểm hiện tại, nó mới là môn công pháp làm Thiên Vân chú ý nhiều nhất. Quá hữu dụng, quá mạnh.

Với môn công pháp này, Thiên Vân có thể tùy ý thi triển fO3qK thần thông thuật pháp bất kỳ mà không lo kinh mạch nghịch hành. Hơn nữa nó còn có thể làm trung gian, giúp Hạ Thi Phệ Linh Kinh cùng Bách Luyện Bảo Thể cùng lúc vận chuyển.

Vì sao trên người hắn lại xuất hiện hai gốc đạo thụ? Có phải bởi vi Hạ Thi Phệ Linh Kinh giúp sức, hay Vạn Tướng Pháp Điển làm phụ trợ mới phát sinh biến dị này?

Trước đây Thiên Vân không rõ ràng, nhưng từ khi chạm mặt nam tử áo trắng thần bí, hắn liền có manh mối. Khả năng cao một trong hai môn công pháp này có trá. Thậm chí rất có khả năng, cả hai đều cất chứa đại âm mưu.

Muốn kiểm chứng sự thật đằng sau, vậy chỉ có thể chờ đợi. Hắn cần phải mạnh hơn nữa, cần phải tự mình sáng tạo ra những thần thông của bản thân. Chỉ có tự mình sáng tạo ra thứ thuộc về mình, hắn mới có thể đối đầu với nguy hiểm trong tương lai.

Đường hắn đi vốn dĩ không ôm hi vọng có ngày trở về, kẻ địch của hắn quá khủng bố, bởi vậy hắn đã làm tốt việc mình có thể chết bất cứ lúc nào.

Một người đối mặt với vực thẳm, một người phía trước là dương quang. Rõ ràng không cần nói cũng biết, tương lai của Tố Ngưng rộng mở hơn hắn rất nhiều.

Hắc ám lưu, main kiêu hùng sát phạt quyết đoán, âm mưu tầng tầng lớp lớp, NVP IQ cao bố cục vạn cổ! Thời Không Hỗn Loạn