Nghe Thiên Vân xác nhận như vậy, Diệu Linh tiên tử không khỏi giật mình. Lúc đầu nàng nghĩ hắn tỏ ra khiêm tốn như vậy, là vì muốn che giấu con người thật bên trong. Hắn có đại bí mật, nàng cũng là như thế. Nàng hiểu một điều, người càng có đại bí mật, càng phải tỏ ra khiêm nhường. Nếu không đủ thực lực để thủ vững bí mật, cách tốt nhất là khiêm tốn một chút.
Nàng cũng lựa chọn như vậy, thực lực của nàng vượt xa cảnh giới Kết Đan, nhưng toàn bộ chuyến hành trình, nàng chỉ biểu hiện giống như một tu sĩ bình thường. Có chăng chỉ nhỉnh hơn một chút mà thôi, quyết không khiến người hoài nghi.
Thế nhưng sau khi Thiên Vân khám phá ra nàng không phải Kết Đan tu sĩ bình thường, nàng đã tháo bỏ lớp mặt nạ đang mang. Vốn tưởng hắn cũng giống nàng, sẽ biểu hiện mặt tự tin, chưởng khống toàn cục trong lòng bàn tay. Nhưng không, hắn vẫn như trước, khiêm tốn hòa nhã., một chút tự cao tự đại cũng không mang.
Nàng hơi nhíu mày, trong lòng không khỏi lẩm bẩm. "Người nắm giữ sức mạnh lớn, tri thức tu hành vượt trội, lại vẫn cứ như vậy khiêm nhường. Người có tư duy như vậy, phải trải qua những biến cố gì mới có thể rèn luyện đi ra? Nếu là một nam tử hán bình thường, hiển nhiên sẽ không tự nhận mình thua kém đạo lữ mới phải. Đa số thường giữ suy nghĩ muốn có tu vi cường đại, làm tấm khiên che mưa che gió cho đạo lữ. Nào ai có suy nghĩ, vì đạo lữ mạnh mới kết thành lương duyên. Loại người có suy nghĩ như vậy, khả năng cao bản thân bị phụ mẫu dạy hư, hoặc cũng có thể bản thân người đó gặp nguy hiểm. Bởi vì người đó biết bản thân không thể tự lo cho mình, thế nên mới muốn đạo lữ càng mạnh. Ít nhất không làm gánh nặng cho bản thân, hoặc sau này hắn chết đi, đạo lữ vẫn có thể kiên cường sống. Xem ra người này lai lịch còn muốn cường đại hơn ta nghĩ rất nhiều, không biết kẻ địch của hắn là ai đây?"
Diệu Linh tiên tử nghĩ đến đây, nhịn không được mở miệng hỏi. "Vân huynh có thể bật mí cho ta biết, kẻ địch của ngươi là ai sao?'
Thiên Vân thấy nàng trầm mặc, còn tưởng rằng nàng đang tìm một phương pháp tốt hơn, nào ngờ nàng lại đề cập tới vấn đề này. Thiên Vân híp mắt nhìn nàng một chút, tuy rằng không biểu hiện vui buồn trên mặt, nhưng trong lòng hắn lúc này chính là khiếp sợ. Hắn biết nàng này rất thông minh, dù sao cũng từng là đại lão chuyển thế. Có điều chỉ qua một ít thông tin nhỏ bé liền có thể suy đoán ra mấy phần sự thật, vậy loại trí tuệ này khó mà dùng hai từ thông minh để hình dung nữa.
Thiên Vân đã lựa chọn ngả bài, cũng không có làm nhiều giấu giếm, mở miệng nói. "Địch nhân của ta rất mạnh, mạnh tới mức làm người tuyệt vọng"
Diệu Linh tiên tử nghe vậy, lông mày hơi nhíu lai, truy vấn. "Mạnh đến mức làm người tuyệt vọng? Không nhẽ là thánh nhân?"
Thiên Vân không trả lời nàng, hắn lấy ra một viên trống rỗng ngọc giản, đem trí nhớ về trận chiến với nam tử áo trắng tái diễn lại. Hắn không sợ nàng trở mặt, đến nước này cả hai đã rơi vào tình thế rất vi diệu. Nếu bất kì một ai trong cả hai gây bất lợi cho đối phương, vậy người đó cũng sẽ không thể sống. Về phần sau khi rời khỏi đây, nếu một trong hai người chết, vậy bí mật có tiết lộ ra hay không đã chẳng quan trong nữa.
Sau khi tái diễn lại trận chiến năm đó, Thiên Vân liền đưa tới trước mặt nàng, miệng nói. "Nếu tiên tử muốn biết, vậy thử nhìn một chút không phải sẽ tốt hơn sao? Có điều người này rất mạnh, khả năng cao sẽ từ đó tìm ra nhân quả khí tức, đạo hữu nên suy nghĩ thật kĩ trước khi muốn xem nó"
Diệu Linh tiên tử nghe Thiên Vân nói như vậy, đúng là có chút do dự, thế nhưng sự tò mò đã bán đứng nàng. Cuối cùng nàng vẫn tiếp nhận ngọc giản, đem thần thức rót vào bên trong.
Thiên Vân lặng yên nhìn nàng một chút, trong lòng dấy lên không ít suy nghĩ. Hắn cùng Diệu Linh vốn không thù không oán, thậm chí còn coi nhau như đạo hữu, cũng từng chiếu cố cho nhau. Tuy rằng đoạn đường rất ngắn, nhưng trải qua hai lần khó khăn, cũng đã hình thành bằng hữu chi giao. Hắn không muốn cùng nàng phân định sinh tử, nhưng hắn cũng không muốn bí mật bị bại lộ. Nàng đã là đại năng giả chuyển sinh, khả năng cao đã từng tiếp xúc với con đường Thuận tu. Một khi Thiên Vân cùng nàng hợp sức, chỉ sợ trên người có bao nhiêu bí mật đều phải thi triển ra hết. Nhất là việc hắn có hai gốc đạo thụ, nếu đem cả hai hình chiếu xuất ra, khả năng cao nàng sẽ phát giác bất thường. Nàng quá mức thông minh, hắn thật không biết phải làm cách gì qua mặt được nàng.
Lựa chọn cho nàng xem trận chiến năm đó, chính là ván bài cuối cùng hắn cược. Nếu nàng cùng nam tử áo trắng thần bí bởi vì vậy mà sinh ra nhân quả, vậy hắn cùng nàng v5Lvl có lẽ sẽ còn cơ hội cứu vãn. Người giống như tên nam tử áo trắng, hiển nhiên sẽ không đem một tu sĩ Kết Đan kỳ để vào mắt. Nhòm ngó quá khứ của y, y nói thế nào cũng không thể để nàng yên ổn mới phải.
Chỉ cần nam tử áo trắng cùng Diệu Linh sinh ra địch ý, vậy hắn cùng nàng coi như buộc chung một thuyền. Khả năng bị nàng bán sẽ giảm đi một chút. Có thể nói hành động của hắn bỉ ổi, nhưng như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai.
Diệu Linh vừa rót thần thức vào ngọc giản, vẻ mặt theo đó đặc sắc hẳn lên. Lúc thì tràn đầy sự kinh hãi, lúc lại khó chịu, cũng có lúc lại là bi thương. Thiên Vân toàn bộ đều nhìn vào mắt, thế nhưng thứ hắn muốn nhìn thấy lại không xuất hiện. Khí tức của nàng vô cùng bình ổn, hiển nhiên không hề bị nhân quả quấn thân.
Thiên Vân thật ra cũng không ôm hi vọng quá nhiều. Dù sao nam tử áo trắng thần bí cũng không phải cái gì cũng biết, nếu y có bản lãnh như vậy, đã không bị người áo đen phá hư kế hoạch.
Diệu Linh rất nhanh đã đem ngọc giản lấy xuống, nàng nhìn thẳng vào mắt Thiên Vân mà hỏi. "Đạo hữu biết người này thân phận gì sao?"
Thiên Vân gật đầu, đáp. "Nghe y nói, hình như là thánh nhân"
"Đạo hữu bị y tính toán lâu như vậy, có nắm chắc thoát khỏi vận mệnh của mình sao?" Trái với suy nghĩ của Thiên Vân chính là, Diệu Linh nghe được hai từ thánh nhân, vậy mà không hề có chút sợ hãi, vẫn mở miệng bình tĩnh hỏi.
"Ta chỉ có thể từng bước cố gắng mà thôi, chưa từng giám nghĩ mình sẽ chắc chắn thoát khỏi vận mệnh". Thiên Vân thành thật trả lời, không hề nói mấy câu ngông cuồng kiểu như. "Vận mệnh của ta do ta quyết định, bất kỳ người nào muốn sắp đặt, đều sẽ phải trả một cái giá lớn"
Lời sáo rỗng hắn sẽ không nói, chỉ khi thực lực đủ mạnh, nói ra những lời như vậy mới có trọng lượng. Một tu sĩ Phong Thân cảnh trung kì thả hoang ngôn, muốn cùng thánh nhân đọ sức, làm như vậy chỉ khiến người khác phản cảm mà thôi. Tự tin là tốt, nhưng tự tin vẫn cần phải có cơ sở, nếu thực lực không ra làm sao, nói lời bốc đồng chỉ tổn thiệt thân.
Diệu Linh gật đầu, lại tiếp tục hỏi. "Đạo hữu muốn ta cùng y sinh ra nhân quả, từ đó buộc ta vào chung một thuyền phải không?"
Thiên Vân đã dự liệu nàng sẽ hỏi như vậy, sắc mặt không hề đổi, gật đầu đáp. "Không sai"
Nghe Thiên Vân không hề cố kị trả lời, ngay cả Diệu Linh cũng có chút bất ngờ. Nàng nghiêm giọng hỏi lại. "Đạo hữu vì sao lại làm như thế? Ta cùng ngươi vốn không thù không oán nha"
"Đạo hữu đã hiểu, vì sao còn cố hỏi ta đây? Ta không muốn cùng đạo hữu trở mặt thành thù, lại không muốn nửa cái mạng của mình đặt vào tay người khác. Thế nên ngoài lựa chọn đó, ta không nghĩ ra biện pháp nào ổn thỏa hơn. Lại nói, ta chẳng phải đã cảnh báo trước rồi sao? Hơn nữa đạo hữu vẫn bình yên vô sự, không phải sao?" Thiên Vân vẫn như cũ bình thản đáp.
Diệu Linh nghe tới đây, lại không biết phải nói thêm cái gì, thở dài trầm mặc.
Thiên Vân nhìn nàng, cũng là lắc đầu. Hiện tại cả hai đã rơi vào tình thế rất khó xử, không biết phải làm gì gỡ rối. Chẳng thả giống như lần trước, Thiên Vân cùng Tố Ngưng bị trúng thôi tình dược dịch. Cả hai cứ như vậy làm ra chuyện hoang đường, sau khi rào cản phá vỡ, lại tu luyện cái gì cũng không muộn.
Thế nhưng hiện tại Thiên Vân cùng Diệu Linh lại không thể như vậy. Cả hai rất tỉnh táo, hơn nữa cảm xúc cả hai dành cho nhau cũng chỉ là bằng hữu mà thôi. Lúc này phải tiến hành thần hồn song tu, nói thế nào cũng khiến người cảm giác khó khăn.
Thiên Vân bỏ lại Diệu Linh tiên tử, một mình bước về phía trước, cố gắng tìm ra điểm bất thường. Hiện tại ngoài trông chờ vào kì tích, hắn không biết phải làm gì hơn. Thực ra Diệu Linh rất tốt, nhưng đối với nàng, hắn đề không nổi một tia ý niệm nào. Nàng quá thần bí, cũng quá khó đoán, nếu không phải trường hợp bắt buộc, hắn vẫn muốn giữ khoảng cách với nàng.
Thiên Vân cứ như vậy bước đi hơn một canh giờ, một chút dấu vết bất thường hắn cũng không muốn bỏ qua. Chẳng qua kì tích đã không tới, mê cung này hiện tại đã biến thành vòng tròn, khóa chặt hai người lại. Ngay cả một chút dấu vết sinh lộ cũng không có, ngoài việc hướng vách mê cung làm ra công kích, đã không còn lối thoát khác.
Đi hết một vòng tròn, Thiên Vân lần nữa trở lại chỗ Diệu Linh, lắc đầu thở dài, không biết phải nói cái gì.
Diệu Linh có lẽ đang nhập định, nàng cứ thế khoanh chân mà ngồi, ngay cả khi Thiên Vân trở lại vẫn như vậy nhắm mắt.
Thiên Vân không muốn làm phiền nàng, lặng lẽ ngồi tại một góc khác, nhàm chán không có việc gì làm, hắn cũng tiến vào nhập định trạng thái. Không biết có phải cơ thể đã quá mệt mỏi hay chăng. Hắn thay vì nhập định, lại biến thành ngủ say. Cứ như vậy khoanh chân nhắm mắt lại, hơi thở đều đều truyền ra.
Được hơn nửa giờ trôi qua, lúc này trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một đạo vô hình bóng trắng. Bóng trắng hướng về phía Diệu Linh bay đi, tốc độ không tính quá nhanh.
Diệu Linh tiên tử cũng tương tự, đỉnh đầu cũng có một đạo bóng trắng mờ mờ bay ra. Bóng trắng này cùng nàng rất tương tự, miệng mang theo một nụ cười duyên, thẳng hưởng bóng trắng của Thiên Vân bay đi.
Chính giữa nơi hai người ngồi xếp bằng, thình lình có một trận bàn hiện lên. Trận bàn tản ra ánh sáng mờ mờ, cuối cùng đem hai bóng trắng thu lại, không thấy gì nữa.