Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 319: Một lần nhân duyên (2)




Thiên Vân hoàn toàn không biết những gì vừa xảy ra với mình, hắn vẫn như cũ ngủ say. Giấc ngủ lần này, Thiên Vân lại một lần nữa nằm mộng.

Giấc mộng này rất kì lạ, cũng rất chân thật.

Hắn thấy mình một lần nữa được sinh ra, giống như ai đó đã đem hắn ném vào luân hồi, chỉ khác một điểm, hắn có trí nhớ kiếp trước.

Hắn sinh ra tại một xóm nghèo, cha mẹ đều là người làm nông, có điều một nhà rất vui vẻ, không giống kiếp trước phải sống một cuộc đời li tán. Người dân nơi đây ít học, lại thích đặt tên khó nghe, hi vọng con cái sẽ không đau ốm. Thiên Vân cũng chẳng khác gì, cha mẹ hắn gọi hắn là Tiểu Hùng, dụng ý muốn hắn sau này sức lực vượt trội như loài gấu. Vậy là hắn đã có cái tên, về phần họ của hắn là gì cũng không biết. Nghe nói thôn xóm nhỏ được một vị quan họ Trần lập lên, người dân ở đây phần lớn đều theo cái họ này.

Bên trong xóm nghèo, phần lớn các phòng ốc được xây dựng từ bùn đất và gỗ ván. Chỉ một số ít địa chủ mới dựng nhà bằng gỗ, sơn son thiếp vàng mà thôi.

Có lẽ chỉ là một giấc mộng, thế nên thời gian trôi qua rất nhanh. Thấm thoát đã hơn hai mươi năm qua đi, Thiên Vân hiện tại đã lớn, không tính đẹp đẽ gì, có điều cũng khá ưa nhìn, thân hình cũng cao lớn vạm vỡ. Nói cho cùng hắn cũng là người làm nông, lại cũng không tu tiên.

Thiên Vân nhớ hết kí ức kiếp trước, thế nhưng làm cách nào cũng không thể tu hành, bởi vậy hắn chỉ có thể sống một kiếp phàm nhân mà thôi.

Thiên Vân không tính đẹp đẽ gì, thế nhưng so sánh với đám nông phu xung quanh, dung mạo hắn vẫn là đứng đầu. Cha mẹ hắn cũng vì thế mà tự hào không thôi. Ở nông thôn, cái tuổi của Thiên Vân đã phải lập gia đình, cha mẹ hắn rất nhiều lần hỏi ý muốn hay không cưới một nàng dâu.

Nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mộng, Thiên Vân bèn gật đầu, tuy ý để cha mẹ sắp xếp.

Thời gian trôi qua cũng thật nhanh, Thiên Vân mơ mơ hồ hồ, nhoáng cái đã tới ngày cử hành hôn lễ. Đến dung mạo nàng dâu ra làm sao, Thiên Vân cũng chưa từng được nhìn thấy dù chỉ một lần.

Mãi tới khi tổ chức hôn lễ, hắn mới ngỡ ngàng nhận ra, nàng dâu vậy mà lại là một người hắn từng quen biết. Không sai, đúng là Diệu Linh tiên tử. Tuy nàng không ăn mặc diêm dúa, thế nhưng dung mạo ấy, khí chất ấy hắn không thể nào quên được.

"Một giấc mộng mà thôi, có lẽ bởi vì ta và nàng nảy sinh khúc mắc, khi nằm mộng mới phát sinh chuyện như vậy". Thiên Vân tặc lưỡi cho qua, không hề nghĩ rằng đây là sự thật.

Cả hai cuối cùng cũng tổ chức xong hôn lễ. Diệu Linh tiên tử ở thế giới này, tên đầy đủ là Trần Nghiên. Không biết tên này là do cha mẹ nàng đặt, hay là đi tới huyện thành xin tên.

Cả hai cứ như vậy sống với nhau, được hai năm thời gian, vợ chồng hắn sinh được một bé trai. Thiên Vân không muốn đặt tên con như người ở nơi này, thế là lấy tên đứa bé Trần Quỳnh.

Không biết có phải vì hắn đặt tên trái với quy củ hay chăng. Trần Quỳnh lên một tuổi liên tiếp gặp bệnh nặng, hai vợ chồng phải dốc hết của cải chạy chữa mới có thể cứu đứa con.

Trần Quỳnh lên bốn, huyện thành có quan lại tiến về Trần gia thôn, còn mang theo một tờ thông cáo.

Thông cáo này đại loại nói rằng. Đất nước lâm nguy, triều đình muốn chiêu binh mãi mã, lệnh các tráng đinh tuổi không quá bốn mươi lên đường tòng quân.

Cả làng nghe được tin này, sắc mặt không khỏi tái nhợt. Thiên Vân cũng là như thế, hắn rất muốn phản kháng lệnh chiêu binh. Thế nhưng hắn không có thực lực, ở nơi này Hạ Thi Phệ Linh Kinh không thể luyện, linh căn hắn cũng không có, làm cách gì tu tiên?

Nửa năm thời gian qua đi, Thiên Vân cùng rất nhiều tráng đinh trong làng bị bắt đi lính. Bỏ lại Trần Nghiên cùng đứa con nhỏ ở lại. Vẫn biết đây chỉ là một giấc mộng, thế nhưng nó vẫn khiến Thiên Vân có chút không lỡ.

Nơi chiến trường đầy khói lửa, Thiên Vân cùng những thanh niên Trần gia thôn dục huyết phấn chiến. Có điều cả bọn cũng chi người bình thường mà thôi, lại chưa từng được đào tạo qua, cứ như vậy chết dần chết mòn. Thiên Vân có lẽ là người nổi bật nhất trong cả bọn, dù sao trong đầu hắn chứa rất nhiều tri thức.

Mười năm qua đi, chiến tranh về tới hồi cuối, Thiên Vân đã làm tới phó tướng kiêm quân sư cho chủ tướng. Vốn còn nghĩ có thể áo gấm về làng, không ngờ trong quân sinh phản đồ, Thiên Vân không đề phòng, cuối cùng bị người ám sát giết chết.

Vốn tưởng mọi chuyện đến đây là kết thúc, mình sẽ tỉnh lại, thế nhưng không phải. Lần nữa mở mắt, Thiên Vân phát hiện mình là một hồn thể. nhìn xung quanh mới biết, thân xác hắn đã được người đưa về Trần gia thôn. Trần Nghiên quỳ dưới quan tài của hắn, nước mắt rơi như mưa. Trần Quỳnh ở một bên an ủi mẫu thân, thần sắc cũng là bi ai vô cùng.

Bởi vì Thiên Vân trước khi chết đã làm tới chức phó tướng, triều đình cũng không bạc đãi hai mẹ con Trần Nghiên. Cả hai được ban đất ban ruộng, cai quản nửa cái huyện thành.

Thiên Vân thấy cảnh này, thần sắc cũng là vui vẻ. Hai người có thể sống một cuộc sống sung túc, vậy đã không còn gì để tiếc nuối.

Nhưng sóng gió lúc này đây mới chỉ bắt đầu mà thôi.

Hoạn quan do triều đính cử tới ban chiếu, thấy Trần Nghiên xinh đẹp quá sức tưởng tượng, thế là âm thầm lưu tâm. Về tới hoàng cung, y liền hướng hoàng đế bẩm báo.

Hoàng đế vốn dĩ là một hôn quân vô đạo, nếu không đất nước đã chẳng xuất hiện chiến loạn. Vừa nghe Trần Nghiên xinh đẹp như tiên, trong cung ba ngàn mĩ nhân cũng không bằng nàng một góc. Hoàng đế liền truyền chỉ, muốn mang Trần Nghiên vào cung làm phi.

Thánh chỉ rất nhanh đã đưa tới cửa, Trần Nghiên nghe xong sắc mặt trực tiếp tái đi, nhất quyết không chịu nghe theo. Trần Quỳnh càng là nổi điên, thế mà đem thánh chỉ đốt.

Quan binh thấy hai mẹ con Trần Nghiên không tuân lệnh vua. Thế là đem cả hai bắt giam, áp giải về kinh thành.

Thiên Vân nhìn tới đây, trong lòng cũng là giận sôi. Hắn càng giận mình tại sao ngu ngốc, chiến đấu vì triều đình, để rồi chết đi lại bị chính kẻ mình muốn bảo vệ nhòm ngó thê tử.

Càng làm cho hắn bi ai chính là, Trần Nghiên bởi vì không muốn bản thân bị vấy bẩn. Nhân lúc binh lính mang cơm đến, tháo ra giẻ bịt miệng, nàng không chút do dự cắn lưỡi tự vẫn.

Hoàng đế sở dĩ muốn mang hai mẹ con về kinh, chính là muốn dùng Trần Quỳnh uy hiếp Trần Nghiên. Nay Trần Nghiên đã chết, y cũng chẳng quan tâm tới Trần Quỳnh, thế là thẳng tay xử tử.

Càng đáng giận chính là, hoàng đế cố ý bôi nhọ gia đình hắn. Truyền xuống tin nói Thiên Vân chính là phản đồ, Trần thị cố ý câu dẫn y, cũng may y tỉnh táo, sớm nhận ra mưu đồ đem cả nhà Thiên Vân xử tử.

Thiên Vân thấy được cảnh này, sắc mặt không khỏi trắng bệch. Vẫn biết chỉ là một giấc mơ, nhưng tâm trạng của hắn không sao bình tĩnh được. Có lẽ phải sống trong thân xác phàm tục, hắn tránh không được những suy nghĩ phàm nhân.


Giấc mộng tới đây liền kết thúc, Thiên Vân giật mình tỉnh lại, ngó nghiêng một vòng, thỉnh thoảng còn vỗ vỗ cái đầu đang đau như búa bổ. Đôi mắt hắn ngập tràn sự mê man, không biết đây là đâu.

Cơn đau rất nhanh qua đi, Thiên Vân lúc này mới bình thường trở lại. Hắn tự hỏi một câu. "Ta là ai?"

Đúng lúc hắn còn đang mê man, bỗng dưng bên ngoài truyền tới tiếng đập cửa. Thiên Vân nhíu mày, tầm mắt theo đó vụt sáng, cảnh vật lúc này mW7ta sáng tỏ hơn rất nhiều. Thì ra hắn đang ngồi trên một chiếc giường, ga gối đều rất quý, hiển nhiên chỉ có đại hộ nhân gia mới có.

Một số kí ức tựa như dòng lũ cứ thế ập tới, Thiên Vân lông mày hơi nhíu lại. Lúc này mới lẩm bẩm một câu, ta là "Vương Nghiệp"

Thiên Vân không còn nhớ ra bản thân mình là ai, mọi kí ức dường như đều đã bị phong ấn. Lúc này đây hắn như biến thành một người khác, chân chính sống một cuộc sống khác.

"Vào đi". Thiên Vân mở miệng nói một câu.

Cửa phòng lập tức bị đẩy ra, một thị nữ rón rén đi tới, trên tay còn mang theo một chậu rửa mặt, khăn cùng nước ấm.

"Thiếu gia, đã sắp tới giờ lên lớp, ngài mau chóng rửa mặt mũi ăn điểm tâm". Thiên Vân gật đầu, rời giường làm vệ sinh thân thể.

Thân phận của Thiên Vân hiện tại là Vương Nghiệp. Công tử của một phú thương tên Vương Nghị, mẫu thân hắn mất sớm, bỏ lại hắn cho Vương Nghị nuôi nấng.

Vương Nghiệp năm nay mười ba tuổi, đang theo học tú tài tại một thư viện có tiếng trong thành Hoài An. Có điều Vương Nghiệp tử bé đến lớn không ưa thích đọc sách, cả ngày chỉ hứng thú với luyện đao múa kiếm. Thế nên thành tích học tập của hắn rất tệ, đến lớp học thường xuyên ngủ gà ngủ gật.

Tiên sinh dạy học rất nhiều lần muốn đuối học Vương Nghiệp, có điều lại ngại mặt mũi của Vương Nghị, đành phải mắt nhắm mắt mở cho qua.

Vương Nghị cũng biết con trai không thích đọc sách, thế nhưng ông cũng không muốn nhi tử bảo bối suốt ngày giao du với phường giang hồ. Bởi vậy Vương Nghiệp có năn nỉ thế nào, ông ta cũng quyết tâm bắt hắn đọc sách bằng được.

Vương Nghiệp tuy rất bất bình, thế nhưng lại không dám phản kháng. Dù sao Vương Nghị cũng một mình nuôi hắn khôn lớn, hắn có phản nghịch tới đâu, cũng không dám cãi lại lời cha.

Tuy không dám cãi lời, nhưng Vương Nghiệp vẫn thường xuyên trốn đi, tìm một nơi hẻo lánh bắt đầu luyện đao luyện kiếm.

Là con trai của một phú thương giàu có bậc nhất, Vương Nghiệp không thiếu gì ngoài tiền. Hắn dùng tiền sưu tập đủ loại giang hồ võ công, ước muốn sau này có thể làm một tuyệt thế kiếm khách danh chấn giang hồ.

Chỉ là muốn thành tài mà không có sư phụ, nói thế nào cũng rất khó tin.

Vương Nghiệp tự mình luyện đao luyện kiếm, làm sao có thể thành tài cho nổi. Nhất là những môn võ công hắn lấy được, đa phần đều chỉ là tạp toái giang hồ kỹ nghệ mà thôi.

Hắc ám lưu, main kiêu hùng sát phạt quyết đoán, âm mưu tầng tầng lớp lớp, NVP IQ cao bố cục vạn cổ! Thời Không Hỗn Loạn