Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 320: Một lần nhân duyên (3)




Vệ sinh xong xuôi, Vương Nghiệp lúc này mới đi tới sảnh chính. Bởi vì phải lo chuyện làm ăn, Vương Nghị thường không có nhà. Bình thường cha con hắn chỉ gặp mặt nhau một lần trong ngày, đúng là bữa sáng.

Vương Nghị là một người đàn ông trung niên, tuổi khoảng bốn mươi. Kỳ thực ông mới ngoài ba 2UoMh mươi mà thôi, chẳng qua do tuổi trẻ chiu nhiều vất vả, vừa lo cho con trai, vừa lo việc làm ăn, khí sắc ông mới không tốt, già đi trước tuổi.

Những năm này thương nghiệp ổn định, ông mới có thời gian chiếu cố bản thân nhiều hơn. Tuy rằng hiên tại khí sắc Vương Nghị rất không sai, thế nhưng muốn vãn hồi lại thanh xuân, vẫn phải trải qua thời gian dài.

Vương Nghiệp biết phụ thân vì tương lai của mình nên mới chịu nhiều vất vả, cũng chính vì lẽ đó, hắn mới không làm trái lời ông, mặc dù sở thích của hắn là luyện võ chứ không phải đọc sách.

Vương Nghị hôm nay thần sắc có chút mệt mỏi, đầu lông mày nhíu chặt, xem ra chuyện làm ăn xảy ra vấn đề gì đó.

Vương Nghiệp thấy vậy, lập tức đi tới, mở miệng hỏi ngay. "Phụ thân, công việc của ngài phát sinh chuyện gì sao? Trước nay ta chưa từng thấy ngài làm vẻ mặt này nha"

Vương Nghị đang cầm đũa suy tư, không để ý Vương Nghiệp đi tới, nghe được giọng nhi tử hỏi thăm, lúc này mới ngẩng đầu, cố ý gạt bỏ tâm tình phiền muộn, đáp. "Không có gì, chỉ là việc nhỏ mà thôi, mau ngồi ăn cơm"

Vương Nghiệp thấy phụ thân trở lại bình thường, cũng không hỏi thêm. Dù sao hắn cũng chỉ là thiếu niên 13 tuổi, không hiểu được người lớn suy nghĩ cái gì.

Hai cha con ngồi ăn điểm tâm hồi lâu, đến cuối bữa Vương Nghị mới buông đũa, mở miệng hỏi. "Tiểu tử, con thật sự có hứng thú với võ công sao?"

Vương Nghiệp nghe phụ thân hỏi như vậy, hai mắt bỗng dưng vụt sáng, lập tức buông bát đũa, gật đầu nói. "Đúng thế, có điều nếu ngài muốn ta đọc sách, ta cũng không phản đối"

"Tiểu tử ngươi cũng đã lớn, ta sẽ không ép ngươi. Ta dự định tìm cho ngươi một vị sư phụ, nhưng việc đọc sách quyết không thể bỏ. Đọc sách là để hiểu cách đối nhân xử thế, luyện võ là để phòng thân. Sau này nếu ta xảy ra chuyện bất trắc, ngươi còn có thể gánh vác gia nghiệp". Vương Nghị nhìn thẳng vào mặt con trai mà nói.

Vương Nghiệp nghe vậy không khỏi nghi hoặc, hôm nay phụ thân hắn rất kì lạ, thế nhưng rất nhanh hắn đã vứt mối nghi hoặc qua một bên. Dù sao cha hắn cũng đã cho phép hắn luyện võ, chỉ cần có thể đường đường chính chính tu luyện, việc đọc sách hắn sẽ chủ động một chút là được.

Điểm tâm qua đi, Vương Nghiệp liền tiến về thư viện. Tiên sinh dạy học là một lão đầu tên Dương Đạo. Nghe nói lão tiên sinh này đã từng thi đậu cử nhân, học vấn có thể nói vô cùng uyên thâm. Chỉ là học tài thi phận, lão tiên sinh tuy tài năng ngút trời, nhưng mỗi lần thi đình lại không hiểu thấu bị loại. Ông ta nhiều lần đề ra nghi vấn quan trên cố ý loại tên của mình, bởi lẽ đề mục ông làm đều rất tốt, so sánh với những người đề danh bảng vàng còn muốn tốt.

Có điều Dương tiên sinh chỉ là một thư sinh nghèo mà thôi, nghi vấn cũng chẳng thể đến được tai vua. Tuổi hơn bốn mươi, cuối cùng nản lòng thoái chí, trở về quê quán làm một tiên sinh dạy học.

Bởi vì hôm nay nhận được tin vui từ phụ thân, Vương Nghiệp đến thư viện tương đối sớm. Làm cho đám bạn học nghi hoặc không thôi. Ngay cả Dương tiên sinh cũng kinh ngạc cực kỳ.

Càng làm cho bọn họ nghi hoặc chính là, Vương Nghiệp hôm nay không có ngủ gật, ngược lại chăm chú lắng nghe Dương tiên sinh giảng bài. Tình hình này khiến lớp học nhỏ xôn xao bàn tán không thôi.

Dương tiên sinh thấy tên học trò bất trị này hôm nay đổi tính, tuy rằng kinh ngạc, nhưng cũng rất vui mừng. Cuối giờ học còn cố ý gọi hắn lại, nói lời động viên đây này.

Vương Nghiệp được tiên sinh động viên, cũng là xấu hổ cực kỳ. Dù sao hắn chăm chỉ cũng không phải bản thân hắn muốn, mà là vì phụ thân đáp ứng cho hắn luyện võ công nha. Vẫn biết nói dối là không tốt, có điều hắn cũng không thể phụ tấm lòng lão tiên sinh, vội vàng nói. "Tiên sinh xin an tâm, học trò nhất định sẽ không phụ công ngài dạy bảo".

Nói thì nói như vậy, thế nhưng hắn đã sớm mất gốc từ lâu, hiện tại muốn theo kịp chúng bạn, phải bỏ ra rất nhiều công sức. Mà thời gian của hắn hầu như đều bỏ vào việc luyện võ, lấy đâu ra thời gian đọc sách đây?

Về tới đại trạch viện, Vương Nghiệp lập tức đem những điển tịch võ công, đao kiếm binh khí mang trở lại phủ. Dù sao cha hắn cũng đã chấp nhận cho hắn luyện võ, không thể để những món đồ này ở bên ngoài được.

Vừa bước vào cửa lớn, hai gã gia đinh gác cổng đã tươi cười hớn hở, miệng cười toe toét hướng hắn thỉnh an, ánh mắt lấm la lấm lét nói. "Thiếu gia, có tin vui, có tin vui a"

Vương Nghiệp nghe hai tên gác cổng nói như vậy, lông mày không khỏi nhảy lên, lập tức hỏi. "Có gì vui? Mau nói ta nghe"

Một gã gia đinh cười hề hề, hướng về phía tai hắn nói nhỏ. "Thiếu gia! Lão gia vừa mới mang về một cô gái"

Vương Nghiệp nghe vậy thì giật mình, nghĩ rằng phụ thân là muốn lập phòng tiểu thiếp. Có điều mấy chuyện này hắn cũng không quan tâm, dù sao cha hắn vẫn còn trẻ, lấy thêm một người vợ là chuyện rất bình thường. Hắn cũng đã nhiều lần nhắc tới chuyện này với phụ thân, dù sao có một nữ nhân chăm sóc cho ông vẫn tốt hơn để ông một mình. Ở cái thời đại này, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường. Cha hắn lại ưu tú như thế, nếu cứ như vậy sống tới già, người làm con như Vương Nghiệp cũng rất có lỗi.

Vương Nghiệp cười cười, lập tức vỗ vai hai tên gia đinh, lại cho hai gã một ít tiền lẻ, sau đó nhanh chân tiến về đại sảnh.

Vừa tiến về đại sảnh, Vương Nghiệp đã thấy phụ thân ngồi cạnh bàn trà, một bên xem sách, một bên làm tính toán.

Vương Nghiệp vội vàng thỉnh an phụ thân, hề hề cười nói. "Cha! Ta nghe nói ngài chuẩn bị lập phòng tiểu thiếp, không biết nàng là ai nha? Ngài có thể để nàng ra gặp mặt con trai một chút sao?"

Vương Nghị vừa nhấp một ngụm trà, lại nghe Vương Nghiệp nói như vậy, trực tiếp phun ra hết, miệng lớn liên tục ho khan.

Vương Nghiệp có chút không hiểu ra sao, vội vàng chạy lại vỗ lưng cho phụ thân. Vương Nghị ho khan hồi lâu, lúc này mới hừ lạnh, miệng nói. "Ai nói cho ngươi ta muốn lập phòng tiểu thiếp?"

Vương Nghiệp có chút ngẩn ra, tính nói chính hai gã canh cửa báo cáo. Thế nhưng hắn lại nhớ ra, hai gã cũng không nói rằng lão gia muốn lập tiểu thiếp, chỉ nói là mang về một nữ tử mà thôi. Hắn khổ sở gãi đầu, lại không thể đổ oan cho hai gã gia đinh, chỉ có thể lảng sang chuyện khác.
"Cái này! Cha, việc tìm sư phụ dạy võ công cho ta, ngài làm đến đâu rồi? Có cần ta nhờ người đi tới các danh môn đại phái, mời một vị võ lâm cao thủ tới hay không?"

Biết nhi tử đang đánh trống lảng, có điều Vương Nghị cũng không vạch trần, mà nói ngay. "Ta đã tìm được, không cần phải đi mời cao thủ khác"

Vương Nghiệp nghe vậy, thần sắc không khỏi nghi hoặc, lập tức hỏi. "Phụ thân, người ngài lựa chọn là ai? Có đáng tin hay không? Thanh danh trên giang hồ thế nào?"

"Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Chẳng phải gặp mặt liền biết hay sao? Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp mặt vị cao thủ này". Vương Nghị nói xong liền chắp tay sau lưng, thẳng hướng khu khách phòng mà đi.

Vương Nghiệp thấy thế, không khỏi lẩm bẩm. "Lẽ nào nữ nhân cha mang về, chính là sư phụ tương lai của ta?"

Hai cha con rất nhanh đã đi tới khu khách phòng, Vương Nghị mang theo Vương Nghiệp tới một trạch viện nằm ở cuối dãy nhà, chắp tay hướng vào bên trong nói. "Diêu tiểu thư, ta là Vương Nghị, con trai ta đã trở lại, không biết tiểu thư có thể gặp mặt hắn một chút được hay chăng?"

Vương Nghiệp thấy phụ thân khách khí như vậy, sắc mặt không khỏi khẩn trương. Dù sao gia đình hắn cũng là phú hào một phương, phụ thân hắn gặp qua không ít giang hồ nghĩa sĩ, trong phủ lại không thiếu võ giả tới làm khách. Dù sao thương nghiệp đều là người tranh ta đoạt, không thể không có cao thủ bên cạnh bảo vệ.

Chính vì lẽ đó, Vương Nghị gặp được võ lâm cao thủ cũng chỉ hơi khiêm nhường một chút mà thôi, chưa từng thấy ông kính cẩn tới mức này. Để có thể khiến ông làm ra loại tư thái này, hiển nhiên người đó phải rất mạnh, hoặc địa vị cực cao.

Cửa phòng lập tức bị đẩy ra, Vương Nghiệp vốn tưởng sẽ có người đi ra, nào ngờ không thấy một ai, chỉ là bên trong truyền tới tiếng nói. "Vương lão gia, ngài có thể trở về rồi, tiểu tử kia cứ tiến vào là được"

Vương Nghị nghe vậy lập tức mỉm cười gật đầu, hướng về con trai nháy mắt, sau đó rời bước trở về.

Vương Nghiệp thấy cảnh này, thần sắc không khỏi ngẩn ngơ. Hắn chưa từng thấy loại chuyện này bao giờ, dù sao đây cũng là vương phủ trạch viện nha. Lí nào chủ nhân lại bị khách nhân đuổi đi.

Vương Nghiệp biết người sư phụ này chắc chắn không phải cao thủ bình thường, lập tức thả thấp tư thái, rón rén tiến vào bên trong.

Khách phòng Vương gia đều xây theo kiểu trạch viện, tất cả có bảy tòa. Bài trí cùng phong cách cũng không giống nhau. Viện tử này bên ngoài trải đá xanh, hai bên đường đi trồng đầy hoa cỏ. Phù hợp cho nữ nhân hoặc người có sở thích trồng hoa lưu lại.

Vương Nghiệp không quan tâm tới mấy thứ này, cứ thẳng tiến đến nhà nhỏ. Hắn vừa tới, cửa phòng cũng theo đó đẩy ra. Đập vào mắt hắn là một nữ tử trẻ tuổi. Nàng này chỉ tầm mười bốn, mười năm mà thôi, có thể nói rất trẻ. Nàng mặc một bộ váy xanh, vẻ đẹp có thể nói nghiêng nước nghiêng thành. Không, nếu nói nghiêng nước nghiêng thành có lẽ là vũ nhục nàng. Phải nói đẹp như tiên nhân mới phù hợp.

Nếu Vương Nghiệp còn giữ kí ức kiếp trước, sẽ lập tức nhận ra, nàng này chính là Diệu Linh, cũng là Trần Nghiên. Người đã từng cùng hắn kết bái phu thê, cũng đã sinh cho hắn một đứa con trai.

Truyện sắp end Thế Giới Duy Nhất Pháp Sư