Nhìn bộ dáng non nớt lại còn đòi học theo võ lâm giang hồ của Vương Nghiệp, nữ tử không khỏi phì cười. Nàng không thèm khách khí nhéo tai hắn một cái, nghiêm giọng răn dạy. "Từ nay ta sẽ là sư phụ của ngươi. Gặp mặt phải hành lễ sư đồ, nghe rõ rồi chứ?"
Vương Nghiệp bị nhéo lỗ tai, đau tới mức liên tục xin tha. Vốn còn muốn hỏi cao danh quý tánh, xuất thân môn phái nào. Thế nhưng gặp nàng ác liệt như vậy. hắn cũng không có can đảm đi hỏi chi tiết.
Thấy Vương Nghiệp hoảng sợ đứng nghiêm chỉnh, lúc này nữ tử mới mở miệng. "Vi sư tên Lý Tố Mai, không xuất thân từ danh môn đại phái nào. Có điều võ công của ta tuyệt không phải cao thủ bình thường có thể so sánh"
Vương Nghiệp nghe Lý Tố Mai nói như vậy, trong lòng âm thầm cười lạnh. Hắn cho rằng nàng là đang nói khoác. Một người không môn không phái, lại trẻ tuổi như vậy, nói rằng giang hồ cao thủ không phải đối thủ, ai mà tin đây?
Thấy Vương Nghiệp không nói cái gì, khóe miệng hơi nhếch lên, Lý Tố Mai làm sao không đoán ra tâm tư của hắn. Nàng không nói một lời, hướng trong phòng khẽ vẫy một cái.
Chỉ nghe một tiếng "ông" vang lên, từ trong phòng bắn ra một thanh tiểu kiếm. Tiểu kiếm rơi vào tay Lý Tố Mai liền bị nàng nắm chặt. Nàng không chút do dự, thẳng hướng trời cao chém ra một kiếm.
Một màn làm cho Vương Nghiệp hãi hùng xuất hiện. Chỉ thấy đầu mũi kiếm bắn ra một dải kiếm quang. Kiếm quang phóng lên không trung, tuy không có nổ vang, cũng không có kẻ địch nào để nàng chém. Nhưng loại tràng cảnh này, hắn cho dù đọc đủ loại bí tịch võ công cũng chưa từng thấy qua.
"Cách không ngự vật, vung tay liền chém ra kiếm quang. Loại tràng cảnh này, e là chỉ có tiên nhân mới làm được đi". Vương Nghiệp trong lòng không khỏi lẩm bẩm. Biết vị sư phụ này không phải hang đơn giản, Vương Nghiệp lập tức làm động tác quỳ, muốn dập đầu bái sư.
Thế nhưng làm cho Vương Nghiệp không hiểu thấu là, Lý Tố Mai lại ngăn hắn hành lễ, lắc đầu nói. "Trước khi bái sư, ta còn phải kiểm tra tư chất của ngươi. Nếu tư chất ngươi thực sự tốt, ta có thể thu ngươi làm chân truyền đệ tử. Thế nhưng nếu tư chất ngươi không được, vậy ta chỉ có thể thu ngươi làm ký danh mà thôi. Ký danh đệ tử, không cần phải qùy"
Vương Nghiệp nghe vậy vẻ mặt không khỏi uể oải, buồn bã không vui.
Lý Tố Mai chứng kiến vẻ mặt thất lạc của Vương nghiệp, không khỏi bật cười, mở miệng khuyên. "Cũng không cần buồn, sau này nếu ngươi tu hành tiến nhanh, ta có thể suy nghĩ lại, nhận ngươi làm chân truyền cũng không phải không được. Chỉ sợ tới lúc đó, ngươi lại thấy mình đã đủ lông đủ cánh, không cần ta dạy bảo đây này"
"Lời người nói là thật? Chỉ cần ta võ công tiến nhanh, liền có thể bái làm chân truyền?" Vương Nghiệp lập tức vứt bỏ phiền muộn ra sau đầu, xoa tay cười hỏi.
"Không sai! Chỉ cần lúc đó ngươi còn muốn bái ta làm thầy, ta sẽ không từ chối. Có điều tu hành là việc gian nan, ngươi nên chuẩn bị thật kĩ, tránh tới lúc tu vi chậm tiến, sinh ra chán nản". Lý Tố Mai gật đầu khẳng định, có điều vẫn không quên hướng hắn dặn trước.
Thu qua đông đến, xuân sang hạ về, thấm thoát đã trôi qua sáu năm. Vương Nghiệp năm nay đã mười chín tuổi, thân hình cao lớn rắn chắc, tuy nhiên lại không hề thô kệch, có một loại thong dong tiêu sái. Sáu năm thời gian tu luyện võ công với Lý Tố Mai, Vương Nghiệp có cảm giác đầu óc thông minh hơn hẳn, học một biết mười quyết không nói ngoa. Hắn cũng đã thi đậu tú tài, vốn còn muốn tiếp tục khoa khảo cử nhân, tiến sĩ hàng ngũ. Thế nhưng Vương Nghị lại ngăn hắn lại, nói hắn có thiên phú luyện võ, không cần tiếp tục đọc sách. Chỉ cần sau này noi theo sách đã đọc, hành thiện tích đức liền tốt.
Vương Nghiệp có chút không hiểu lão cha trong bụng bán thuốc gì. Chẳng qua nếu không cần phải tiếp tục đọc sách, hắn càng có nhiều thời gian cho việc luyện võ, không phải sao?
Mấy năm này Vương Nghiệp đã rất nhiều lần hỏi Lý Tố Mai, muốn biết môn phái của mình tên gọi là gì. Tu luyện lâu như vậy, hắn phát hiện ra võ công Lý Tố Mai dạy hắn rất cổ quái. Nói là võ công cũng không phải, nói là tu tiên chi pháp có lẽ hợp lý hơn một chút.
Lý Tố Mai không có trả lời hắn, chỉ nhàn nhạt nói một câu. "Đợi sau này ngươi đủ mạnh, ta sẽ cho ngươi biết"
Vương Nghiệp không biết đủ mạnh là thế nào, hắn đã từng hướng các cao thủ trong nhà thỉnh giáo qua. Bọn họ ngay cả một chiêu kiếm của hắn cũng đỡ không nổi, như vậy còn chưa đủ mạnh, vậy thế nào mới là mạnh.
Ôm trong mình nghi vấn mà không thể tìm ra đáp án, Vương Nghiệp càng là dốc sức liều mạng, ngày đêm không ngừng khổ tu.
Lý Tố Mai rời khỏi Vương gia bảy ngày, vậy mà không một ai hay biết. Lúc nàng trở về, thần sắc mang theo vẻ hoảng hốt, lúc Vương Nghiệp tới bái phỏng, nàng còn lộ vẻ xấu hổ, không muốn gặp mặt hắn đây.
Vương Nghiệp bị sư tôn đuổi ra khỏi cửa, có chút không hiểu ra sao. Nghĩ rằng bản thân tu vi kém cỏi, sư tôn bởi vậy mới khó chịu, thế là hắn lại sốc lên tinh thần, tiếp tục khổ tu.
Từ ngày Vương Nghiệp luyện võ, Vương gia sản nghiệp tiêu hao cực kỳ nhanh. Chủ yếu là do Lý Tố Mai yêu cầu đủ loại dược liệu để tôi thể cho Vương Nghiệp.
Cũng may có Vương Nghị chống đỡ, Vương gia mới không bị Vương Nghiệp hao sạch.
Ba tháng nữa qua đi, Vương Nghiệp cuối cùng cũng bước vào cảnh giới thứ hai. Khi hắn cảm nhận được thân thể nhẹ bẫng, tùy ý liền có thể bước đi trên tầng không, lúc này hắn mới thực sự vững tin rằng. Bản thân hắn không phải võ giả, mà là người tu tiên.
Vương Nghiệp sau khi củng cố cảnh giới thật tốt, hôm đó mới tiến về tiểu viện của Lý Tố Mai, ngỏ lời muốn bái phỏng.
Có điều Lý Tố Mai không chịu gặp hắn, dường như nàng cũng có chuyện khó nói.
Vương Nghiệp bởi vì quyết tâm muốn gặp bằng được, cứ như vậy đứng trong sân một tháng. Hắn hiện tại đã là chân chính người tu tiên, có thể hấp thu thiên địa linh khí làm năng lượng, cũng không thấy đói khát gì.
Gia đinh, nữ hầu trong phủ thấy thiếu gia không ăn không ngủ đứng trước cửa tiểu viện của Lý Tố Mai một tháng trời, cả đám kinh hãi không thôi. Cũng có người hướng Vương Nghị bẩm báo, chỉ là ông ta cũng không tới khuyên can, còn lệnh tất cả không nên quấy nhiễu hai thầy trò.