Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 325: Thoát khỏi mê cung.



Chương 325: Thoát khỏi mê cung.

Thiên Vân còn tính nói gì đó, đúng lúc này mí mắt hắn nhảy lên, cẩn thận nhìn về bốn phía mê cung một chút. Chỉ thấy đường hành lang đang chậm rãi xích lại, tốc độ không tính rất nhanh. Thế nhưng nếu hai người không hành động ngay, chỉ sợ sớm muộn cũng sẽ bị ép thành bánh thịt.

Diệu Linh cũng đã nhận ra sự biến đổi này, lập tức đứng người lên, nhẫn trữ vật lóe hào quang, một thanh tuyết trắng trường kiếm liền rơi vào tay. Nàng ánh mắt mang theo sự ngưng trọng, hướng về Thiên Vân nói. "Phu quân, hiện tại chúng ta không còn thời gian để nói mấy chuyện này nữa. Trước hết phải đánh mở bức tường này, nếu không chúng ta chỉ có chết"

Thiên Vân ngưng trọng gật đầu, không nói thêm gì, nhẫn trữ vật lóe lên, trên tay lập tức xuất hiện một thanh màu đen trường đao. Đao vừa rơi vào tay, khí thế trên thân Thiên Vân ầm ầm bộc phát. Pháp lực, khí huyết, cùng với đó là vô cùng vô tận ảo diệu tụ tập lại. Cùng lúc đó, sau lưng hắn xuất hiện hai gốc đạo thụ hình chiếu. Tuy bị mắc kẹt trong mê cung, nhưng khí thể trên thân hai gốc đạo thụ cũng làm cho tòa mê cung này có chút nghiêng ngả. Sau lưng hắn lần nữa xuất hiện một đạo khổng lồ hư ảnh, hư ảnh này nhìn mặt mũi, cùng Thiên Vân không chút khác biệt. Trên thân hắn khí thế mỗi lúc một tăng, đột phá Phong Thân, siêu việt Sinh Hoa, pháp lực cuồn cuộn như sóng biển, toàn thân kết đầy vảy rồng. Hiện tại hắn cùng Diệu Linh tuy hai mà một, đã không cần thiết phải giấu giếm.

Diệu Linh thấy Thiên Vân làm ra loại trạng thái này, sắc mặt cũng không khỏi kinh hãi. Nàng biết hắn rất mạnh, thế nhưng chưa từng nghĩ một tu sĩ cảnh giới thứ ba, khi xuất ra áp đáy hòm thủ đoạn, lại khủng bố tới mức này. Nhất là khi nhìn thấy hai gốc đạo thụ sau lưng Thiên Vân, nàng càng có cảm giác hãi hùng khiếp vía. Thầm hô may mắn, may mắn vì mình đã lựa chọn đúng. Hiện tại hai người đã là phu thê, tuy hai mà một. Nếu lúc trước nàng lựa chọn sai lầm, vậy chỉ sợ sau khi phá giải mê cung này, nàng cũng sẽ không thoát được.

Diệu Linh cũng không chậm chút nào, khí thế trên thân lúc này bắt đầu bùng nổ. Nàng há miệng phun ra một viên màu vàng Kim Đan. Đôi bàn tay đan vào nhau, liên tiếp đánh ra vô số thủ ấn. Thân thể nàng không hề cao thêm, nhưng cho người nhìn một cảm giác, nàng lúc này so với bất kì tôn cự nhân nào còn muốn cao lớn, còn muốn vĩ ngạn.

Diệu Linh vốn đã rất đẹp, thế nhưng lúc này nàng càng muốn chói mắt. Giữa hai hàng lông mày xuất hiện một đồ án hình hoa bỉ ngạn. Đối con ngươi vốn đen láy, lúc này bỗng dưng hóa thành màu lục, mái tóc dài xõa vai trong nháy mắt đã buông tới quá thắt lưng. Kim Đan vốn có cửu khiếu, vào lúc này thế mà ầm ầm nổ vang, cửu khiếu hóa thành mười tám khiếu. Uy áp trên thân nàng lúc này, so sánh với Thiên Vân không hề kém cạnh.

Thiên Vân nhìn tới viên Kim Đan từ cửu khiếu biến thành mười tám khiếu, miệng không khỏi bật thốt. "Siêu việt cực hạn"

Không sai, Diệu Linh tuy không có hai viên Kim Đan, thế nhưng nàng cũng giống hắn, siêu việt cực hạn. Không phải là chín, mà là mười tám. Tuy không biết nàng dùng cách gì làm được, cũng không biết trạng thái này là vĩnh viễn, hay tất cả chỉ xảy ra khi nàng kích phát bí thuật. Thế nhưng Thiên Vân hiểu một điều, nàng rất mạnh. Kiếp trước của nàng là ai hắn chưa được biết, thế nhưng chắc chắn sẽ rất mạnh. Khả năng cao nàng so với thánh nhân cũng không yếu. Rất có thể, bởi vì nàng tìm ra phương hướng đột phá cực hạn con đường, mới lựa chọn chuyển thế.

Thiên Vân không có đi hỏi, nếu muốn nàng sẽ tự nói, hiện tại khí thế cả hai đã lên tới đỉnh, không hợp lực phát động công kích, còn chờ tới khi nào?

Thiên Vân cùng Diệu Linh thần hồn song tu, tâm linh đã hình thành loại tương thông, hướng về phía người đối diện gật đầu một cái, cùng lúc phát động công kích về phía vách tường bên phải.

Đối phó với loại cơ quan tự đản sinh trí tuệ này, Thiên Vân không chút do dự phát động ra Ảo Mộng Nhất Đao. Chỉ thấy Thiên Vân cùng đạo hình chiếu giơ cao trường đao, gầm lên một tiếng rồi chém ra. Theo cú vung đao này, một nửa vầng trăng màu đen từ lưỡi đao bay ra, khí thế hủy thiên diệt địa khiến nhưng nơi nó đi qua, không gian cũng theo đó đổ sụp. Từng tiếng xoạt xoạt tựa như người ta xé một trang giấy liên tiếp vang lên, nhưng nơi vầng tàn nguyệt đi qua, hắc động do không gian bị xé rách liên tiếp xuất hiện. Đại địa phía dưới chân cũng theo đó rung lắc dữ dội. giống như không thể thừa nhận nổi một đao khủng bố này.

Phía bên kia Diệu Linh cũng không kém nhiều, tay cầm kiếm thả ra. Trường kiếm ông ông réo rắt một tiếng. Một hóa hai, hai hóa bốn. Chớp mắt này, trường kiếm vậy mà hóa thành hàng vạn thanh. Kim Đan theo đó xoay tròn, phát tán từng điểm sáng màu vàng. Những điểm sáng này rơi vào kiếm ảnh, lập tức nhuộm chúng thành màu vàng. Nàng nghiệm nghị nhìn về vách tường, ngón tay điểm về trước một điểm.

Theo một chỉ này, rậm rạp chằng chịt kiếm quang cứ thế phóng đi, uy thế tuy không to lớn như Thiên Vân. Thế nhưng xét về độ phá hoại theo thời gian, chỉ có hơn chứ không kém.

Cả tòa mê cung vào lúc này rung lắc dữ dội. Bức tường vốn rắn chắc không thể phá hủy, hiện tại cũng đã xuất hiện dấu vết cắt chém. Nhất là khi Ảo Mộng Nhất đao chém vào, vách tường trực tiếp bị chém ra một đạo khe hở, thậm chí Thiên Vân còn nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài tòa mê cung. Chỉ là tốc độ chữa trị của tòa mê cung này quá nhanh, khe hở vừa mới bị chém ra, đã lập tức khép lại, không để lộ mảy may.

Rậm rạp chằng chịt kiếm ảnh theo sau đâm tới, muốn một lần nữa đem khe hở kia mở ra.

Thiên Vân có thể cảm nhận rõ ràng, loại bí bách tòa mê cung này mang lại đang chậm rãi biến yếu, hiển nhiên nó cũng đã tổn thương.

Hắn nở một nụ cười lạnh lùng, không có dừng lại, linh căn trên thân hai gốc đạo thụ trực tiếp đâm về 365 khiếu huyệt trên thân Thiên Vân. Lúc này hắn có cảm giác mình đã là thế gian đỉnh phong nhất tồn tại, ẩn ẩn so với cảnh giới Tứ Tiết bên trong bàn cờ không sai biệt bao nhiêu.

Hắn không có say mê trong trạng thái này quá lâu, vẻ mặt mang theo loại tàn khốc, thân hình vụt bắn mà ra, hướng về vách tường đâm một đao. Đầu mũi đao mang theo vô tận ảo diệu, lực lương liên miên bất tuyệt không ngừng không nghỉ. Khí thế trên thân hắn tuy rằng ngày càng hạ xuống, nhưng một đao kia chưa từng yếu đi, chỉ có ngày càng mạnh.

Diệu Linh cũng cảm nhận được một đao của Thiên Vân khủng bố, biết hắn muốn một kích đem vách tường này đánh thủng. Nàng không chậm trễ, cũng nắm lấy trường kiếm, lại xuất ra một hạt đan dược ăn vào. Đan dược vừa bỏ vào miệng, lập tức tan ra, khí thế trên thân nàng cũng theo đó tăng lên một mảng lớn. Tóc dài phần phật bay múa, Kim Đan màu vàng lần nữa tỏa ra hào quang chói mắt. Nàng há miệng đem Kim Đan nuốt xuống, nghiêm nghị hướng vách tường nơi Thiên Vân xuất đao mà đâm tới.

Cả hai có một loại ăn ý đến lạ, tuy rằng một mình Thiên Vân khó lòng đem vách tường này đánh ra vết tích đủ lớn, thế nhưng có Diệu Linh cùng phối hợp, việc này cũng không quá khó.

Đầu mũi đao của Thiên Vân liên tục bắn ra vô cùng vô tận lực lượng, khí thế khiếp người khiến vách tường khó lòng hoàn toàn chữa trị. Lại thêm Diệu Linh đánh tới, tốc độ chưa trị của nó càng ngày càng U66Aa chậm, đến cuối cùng gần như không thể tiếp tục chữa trị.

Hai người đang dốc sức liều mạng tìm cách thoát thân, đúng lúc này vách tường bên kia lại lần nữa chuyển động. Khác với lần trước, lần này tốc độ di chuyển của nó rất nhanh, hiển nhiên mê cung này đang cố gắng làm ra phản kháng cuối cùng.

Thiên Vân cùng Diệu Linh đồng loạt biến sắc, cả hai đã thi triển ra toàn bộ thủ đoạn, hiện tại muốn ngăn cản vách tường bên kia là chuyện không thể.

Thiên Vân nghiến răng nghiến lợi, hiện tại pháp lực của hắn đã đến điểm cuối, không thể tiếp tục làm công kích khác. Hắn không chút dự, đem khí huyết trên thân thiêu đốt, gầm lên một tiếng, đâm mạnh trường đao về vách tường, miệng quát. "Mở ra cho ta"

Vách tường không thể chịu được nữa, trực tiếp bị Tinh Vẫn đao đâm xuyên. Thiên Vân vận sức, đem vách tường chém ra một đạo khe hở. Khe hở này vừa đủ một người chui qua, hắn quay sang Diệu Linh quát. "Đi mau"

Diệu Linh có chút bất ngờ, nhưng nàng cũng nói nhiều, gật đầu một cái, lao ra ngoài.

Thân ảnh Diệu Linh vừa lao ra, khe hở cũng theo đó khép kín, Thiên Vân chỉ kịp đem Tinh Vẫn đao thu lại mà thôi.

Thiên Vân đương nhiên sẽ không an phận chịu chết, hắn để Diệu Linh đi trước, bởi vì hắn có đủ sức lần nữa xé mở bức tường này. Hắn cong ngón bắn ra ba bốn kiện bảo vật, những bảo vật này phù văn rất ít, thế nhưng khí tức tỏa ra trên thân chúng căn bản không phải pháp bảo bình thường có thể so sánh.

Nhìn kĩ sẽ nhận ra ngay, mấy kiện bảo vật này đều là thần binh phỏng chế. Hắn đem một kiện áo giáp màu bạc mặc lên người, vẻ mặt quyết tuyệt, miệng phun ra mấy chữ. "Bạo... Bạo... Bạo..."

Mật cung liên tiếp vang lên những tiếng ầm vang nổ mạnh.

Sợ rằng nếu tránh đi sẽ không kịp thoát ly, Thiên Vân chỉ có thể cắn răng ngạnh kháng từng tràng tiếng nổ. Tuy rằng trên thân mang phỏng chế thần binh bảo giáp, có điều hắn vẫn phải chịu thương tổn không hề nhỏ. Ngay cả bảo giáp mặc trên thân cũng có chút chịu không nổi, Năm đạo phù văn ảm đạm phai mờ. Cũng may sức công phá của đám phỏng chế thần binh này rất lớn, vách tường vừa mới khép lại không bao lâu, lần nữa bị đánh thủng. Hơn nữa khe hở lần này rất lớn, tốc độ khôi phục cũng thực chậm.

Thiên Vân thấy thế, lập tức nhảy ra ngoài, đầu óc quay cuồng một trận, tầm mắt tối sầm mất đi ý thức.

Chưởng Môn Sư Thúc Không Thể Nào Là Phàm Nhân truyện khá hay , hệ thống tốt với những pha tấu hài , không não tàn , gái gú luôn nhiều !!!!