Trong một động đá nhỏ, từng tràng tiếng ho khan không ngừng vang lên. Men theo tiếng ho khan liền thấy được, Thiên Vân hiện đang dựa lưng vào thành động, hơi thở khó khăn, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc. Trên người hắn vết thương chồng chất, tuy đã băng bó qua, có điều máu tươi vẫn chưa ngừng chảy.
Đan điền hắn pháp lực đã gần như rỗng tuếch, khí huyết bạc nhược tới mức ngay cả vết thương trên người cũng khó lòng cấp tốc khép lại. Hắn cũng không ngờ mình lại rơi vào tình huống như này. Mấy món thần binh hắn ném ra, vốn tưởng dẫn bạo liền thôi. Không ngờ bên trong chúng lại ẩn chứa một loại lực lượng không biết tên. Loại lực lượng này một khi xâm nhập cơ thể, liền đem khí huyết cùng sức khôi phục của tu luyện giả ăn mòn.
Thiên Vân nhớ tới đây đều là những đồ vật mà quỷ giới nghiên cứu, muốn đối phó với tu luyện giả con đường thành Thần, lúc này mới vỡ lẽ mọi chuyện. Con đường tu thần, một khi bước vào bán thần cảnh giới, sức khôi phục cũng như khí huyết gần như vô cùng vô tận. Muốn cùng bọn họ đấu, bắt buộc phải tìm ra cách khắc chế loại khả năng khôi phục này. Đám thần binh phỏng chế này mạnh mẽ tuy không thể bằng chân chính thần binh, thế nhưng nó lại đánh thẳng vào yếu điểm của bán thần cảnh giới.
Chỉ là Thiên Vân không biết việc này, đến khi bị bị cỗ lực lượng quỷ dị đó nhập thể, hắn mới kinh hãi phát hiện, khí huyết cùng sức khôi phục điên cuồng xói mòn, trực tiếp bất tỉnh nhân sự.
Thiên Vân dựa lưng vào vách đá không bao lâu, bên ngoài liền truyền tới từng tiếng bước chân gấp rút. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cửa động có ba bốn đạo nhân ảnh tiến tới. Dẫn đầu không ai khác, đúng là Diệu Linh, có điều nàng hiện tại đã lần nữa dịch dung, hóa thành một nữ tử thường thường. Đi sau nàng còn có một nữ tử tóc vàng, đẹp tựa thiên thần, lại chẳng phải Keva Susan còn ai. Ngoài ra còn có một nam tử dáng dấp cao lớn, tướng mạo rất không sai, tu vi Kết Đan hậu kỳ viên mãn. Trên thân người này cũng xuất hiện không ít vết thương, nhìn thì dọa người, có điều không phải loại chí mạng thương tổn.
"Phu quân, ngươi không sao chứ? Vết thương vẫn tiếp tục chảy máu sao? Thân thể chàng mạnh như vậy, tại sao lại biến thành cái dạng này?" Diệu Linh nghe tiếng Thiên Vân ho khan, lập tức chạy tới, lo lắng hỏi thăm.
Nam tử kia vừa nghe Diệu Linh gọi hai tiếng phu quân, vẻ mặt không khỏi cứng đơ. Hắn ngưng thần quan sát Thiên Vân một chút, âm thầm hít một ngụm khí lạnh. Hắn đã gặp rất nhiều nam tử tuấn mĩ, thế nhưng chưa từng gặp loại người giống Thiên Vân, thầm nghĩ. "Nam tử tuấn mĩ bực này, vậy mà vừa ý với Diệu Linh sư muội, chuyện này cũng quá quái dị một chút đi. Không lẽ sư muội cho hắn ăn bùa mê thuốc lú gì? Tuy trong cung nàng địa vị không sai, thế nhưng cũng chưa từng có người hướng nàng theo đuổi a"
Không chỉ có nam tử kia kinh hãi, ngay cả Keva Susan cũng là như thế, nàng nghi hoặc nhìn Thiên Vân, lại nhìn Diệu Linh, có chút không thể tưởng tượng. Diệu Linh thấy hai người nhìn mình chằm chằm, hai má nhất thời đỏ ửng. Có điều nàng cũng không giải thích cái gì, bí mật của nàng càng ít người biết càng tốt. Biết càng nhiều, sẽ chết càng nhanh.
Thiên Vân lắc đầu cười khổ, mở miệng đáp. "Ta không sao. Keva, giúp ta xem xét vết thương một chút. Còn nữa, các ngươi làm cách nào thoát khỏi đường hành lang bên kia? Nếu không phải Diệu Linh nhận được truyền tin của Huyền Thanh đạo hữu, ta còn tưởng bên đó đã sớm toàn quân bị diệt đây này"
Keva Susan lườm Thiên Vân một cái, có chút không tình nguyện đi tới, vận chuyển ma pháp, tìm hiểu vết thương trên người hắn một phen, miệng nói. "Mấy người chúng ta gặp một đàn Sa Vân Phong, đại chiến hơn ba ngày đêm, cuối cùng mới thoát được truy đuổi của chúng. Vốn tưởng sẽ không xảy ra vấn đề gì quá lớn, ai ngờ hai bên vách hành lang không ngừng thu hẹp, bọn ta chỉ có thể đồng lòng hướng về một vách tường công kích. Chỉ là vách tường quá mức rắn chắc, chúng ta làm cách nào cũng không thể đột phá mảy may. Có điều bọn ta nhận ra, vách tường dường như càng ngày càng yếu ớt, đoán rằng bên phía các ngươi cũng đang tiến hành công kích. Quả nhiên được một lúc, chúng ta cuối cùng cũng phá ra được một khe hở, đáng tiếc chỉ có ta cùng Huyền Thanh đạo hữu thoát được"
Thiên Vân nghe vậy thì nhíu mày, hắn nhớ rõ bên phía hành lang bên trái cũng có Nguyên Anh tu sĩ nha. Tất cả cùng đồng lòng xuất thủ, lý nào lại không bằng hắn cùng Diệu Linh?
Thấy Thiên Vân lộ vẻ nghi ngờ, Huyền Thanh sư huynh lúc này mới đắng chát kể lại. "Cực Âm lão tổ thực lực cường đại là không giả, thế nhưng lòng tham vô đáy. Ông ta bị Sa Vân Phong làm mất một cánh tay, vậy mà nuôi ý định đem ong chúa thu lấy, cuối cùng lại chết trên tay nó"
Thiên Vân mắt hơi sáng, nhớ tới gì đó lúc này mới nói. "Sa Vân Phong là thượng cổ yêu trùng, vốn dĩ rất khó thu phục, không biết lão ta làm cách nào bắt được ong chúa?"
"Đây cũng là vấn đề làm ta thắc mắc mãi không có lời giải. Sa Vân Phong là sinh linh thời kì thượng cổ, tuyệt tích cả trăm ngàn năm nay, vốn dĩ đã không còn phương pháp thu phục nó. Chỉ là không biết vì lý do gì, bọn chúng dường như rất ưa thích mùi hương trên người Susan tiểu thư, bằng mọi giá muốn tấn công nàng. Cực Âm lão tổ thấy vậy, liền đem Susan tiểu thư ném ra ngoài, ý định muốn bắt nàng làm dê thế tội. Thế nhưng ngoài ý liệu của ông ta chính là, Susan tiểu thư không những không bị chúng làm hại, ngược lại còn được chúng bảo vệ. Ong chúa dường như rất ưa thích nàng, muốn đem nàng mang đi. Cực Âm lão tổ vừa thấy ong chúa hiện thân, liền lấy ra một chiếc hồ lô. Hồ lô này vô cùng kì quái, vậy mà có thể đem ong chúa hút vào bên trong, chậm rãi mài mòn thần trí của nó. Bầy ong mất đi ong chúa chỉ huy, tán loạn rời đi. Cực Âm lão tổ đem ong chúa luyện hóa ba ngày thời gian, thấy hồ lô không có động tĩnh, lúc này mới đem nắp hồ lô mở ra. Con ong chúa đúng là ngoan ngoãn hơn một chút, thế nhưng nó lại không nghe theo chỉ huy của lão. So sánh với lão, nó càng thích Susan tiểu thư nhiều hơn. Thế là lão bắt lấy nó ném lại trong hồ lô, sau đó đem máu của Susan nuôi dưỡng. Tiếp tục như vậy hai ngày, ong chúa tính tình ngoan ngoãn hơn không ít. Thế nhưng vừa mới thả ra, nó không chút ngần ngại phóng ra gai độc, thẳng vào đầu não Cực Âm lão tổ mà đâm. Đầu não là nơi ẩn chứa thần hồn, Cực Âm lão tổ ngay cả Nguyên Anh cũng không thể trốn, chết bất đắc kì tử". Huyền Thanh sư huynh một hơi kể ra toàn bộ những gì hắn biết, trong lòng hiển nhiên cũng có nghi vấn.
Thiên Vân nghe hết chuyện, khóe miệng không khỏi hiện lên một vẻ cười lạnh, thầm nghĩ. "Dám dùng máu của khí vận chi tử nuôi dưỡng linh trùng, khác nào đem bảo vật tặng người. Quả đúng không biết chữ chết viết như thế nào mà"
Thiên Vân đoán chắc, Sa Vân Phong hiện tại đang nằm trong tay Keva Susan, chỉ là nàng không muốn đem nó lấy ra mà thôi. Thiên Vân cũng không hỏi gì thêm, yên lặng chờ đợi Keva chữa trị.
"Kì quái, trong thân thể ngươi có một loại lực lượng rất lạ. Vậy mà có thể đem khí huyết cũng như khả năng khôi phục ăn mòn. Nếu không phải thể chất của ngươi vốn cường đại, chỉ sợ đã sớm khí tuyệt bỏ mình rồi". Keva Susan kiểm tra một hồi, lúc này mới mở miệng nói.
Thiên Vân nghe nàng nói như vậy, mí mắt không khỏi nhảy lên, cười nói. "Ngươi đã nhìn ra loại lực lượng cổ quái này, hiển nhiên là đã có cách phá giải nó đúng chứ?"
Keva Susan không trả lời, chỉ chằm chằm nhìn vào hắn, truyền âm hỏi. "Ngươi cùng nàng là quan hệ kia thật sao?"
Thiên Vân nghe vậy, khóe miệng không khỏi giật giật, biết nàng có lẽ đang ghen, thế nhưng hắn lại chẳng thể nói dối, thành thật đáp. "Không sai, nàng là ta mười tám thế nương tử"
Keva Susan nghe tới mười tám thế nương tử, sắc mặt lúc này mới dễ nhìn hơn một chút.
Thiên Vân thấy vẻ mặt nàng thay đổi, biết rằng nàng có lẽ đã hiểu lầm thứ gì. Có điều hắn cũng không tính vạch trần, chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
Mười tám thế nha, sao mà dài, sao mà sâu đậm. Thế nhưng Keva nào biết, mười tám thế chẳng qua chỉ là một hồi mộng mị mà thôi.
Keva Susan thở ra một hơi, từ trong vòng tay trữ vật xuất ra một sợi dây chuyền hình thù cổ quái, miệng bắt đầu niệm động không ngừng.
Được một lúc, nàng mới hướng về phía Diệu Linh cùng Huyền Thanh sư huynh nói. "Hai người tạm thời lui ra ngoài động một chút, ta muốn thi thuật. Đây là một môn ma thuật cấp cao, không thể hướng người bên ngoài thi triển, mong hai vị thông cảm"
Diệu Linh hiện tại rất lo lắng cho an nguy của Thiên Vân, nghe Keva Susan nói vậy, có chút không tình nguyện lắm.
"Yên tâm, nàng là bằng hữu của ta, sẽ không có vấn đề gì". Thiên Vân mở miệng trấn an.
Diệu Linh nghe vậy thì gật đầu, truyền âm nói. "Nếu có vấn đề gì, chàng lập tức truyền tin cho ta". Nói xong liền hướng bên ngoài động đá mà đi.
Huyền Thanh không có nhiều tâm tư như Diệu Linh, hướng Keva cùng Thiên Vân gật đầu một cái, bước chân rất nhanh đã rời khỏi.
"Tốt rồi! Hiện tại chỉ còn hai chúng ta, ngươi có thể tùy ý thi pháp". Thiên Vân cười nói.
Keva Susan không nói không rằng, đem áo bào của Thiên Vân cởi ra, sau đó vòng ra sau lưng, đôi bàn tay trắng như tuyết đặt lên hai bờ vai trần. Nàng hít sâu một hơi, lúc này mới mở miệng nói. "Cố gắng chịu đựng một chút, loại lực lượng kia rất cổ quái, không thể đơn giản mà khu trục. Trong quá trình này có lẽ sẽ rất thống khổ, ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng"
Thiên Vân nghe vậy thì cười nhạt, lập tức đáp. "Cứ việc thi triển thủ đoạn, ta không yếu đuối như ngươi nghĩ đâu"
Keva Susan phì cười, lại lắc đầu nói. "Ta chưa từng nghĩ ngươi là người yếu đuối, thậm chí ta còn nghĩ ngươi đã cùng cấp độ với bán thần đây"
Thiên Vân có tvrUY chút ngẩn ra, lúc này sắc mặt cũng nghiêm lại. Hắn hiểu nàng muốn nói cái gì. Nàng đánh giá hắn cao như vậy, thế mà vẫn phải cảnh báo trước với hắn, hiển nhiên ma pháp nàng sắp thi triển vô cùng khủng bố, thống khổ sẽ không thể nào tưởng tượng.
Vô địch lưu , truyện đã full , gái nhiều còn chần chờ gì nữa mà không nhảy Vô Thượng Sát Thần