Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 327: Khổ sở



Chương 327: Khổ sở

Thiên Vân hít một hơi thật sâu, gật đầu với Keva Susan, miệng nói. "Nhờ cả vào ngươi, đừng lo lắng, cứ việc thi triển thủ đoạn là được"

Keva Susan chỉ "ừm" một cái, hai mắt nhắm lại, ma lực trong người vào lúc này không ngừng cuộn trào.

Thiên Vân từng trải qua quá nhiều thống khổ, hắn không tin chỉ là một ma pháp trị liệu có thể khiến bản thân phải thất thố.

Thế nhưng Thiên Vân đã nhầm, ma lực vừa mới xâm nhập vào kinh mạch, hắn liền cảm nhận được một loại lạnh lẽo thấu tim gan. Đầu óc hắn vang lên từng tràng tiếng "lách tách", tựa như từng tế bào đang bị đóng băng. Càng làm cho hắn kinh hãi chính là, ngay cả pháp lực trong cơ thể vào lúc này cũng đình trệ, không thể tiếp tục vận chuyển.

Thiên Vân còn có thể duy trì đến hiện tại không ngã, chính là vì trong người ẩn chứa một chút pháp lực gia trì. Thế nhưng vào lúc này pháp lực đã bị đông kết, hắn chỉ cảm thấy một trận khó nói nên lời đau nhức đột ngột đánh tới. Loại đau đớn này khác xa những đau đớn hắn từng gặp phải. Từng tấc, từng tấc cơ thịt cứ như vậy đột ngột mất đi liên hệ với bản thân, chỉ hơi nhúc nhích một chút thôi, liền khiến những nơi bị kết băng vỡ ra. Loại đau đớn này so với lần Thiên Vân dung hợp công pháp, chỉ hơi yếu hơn một chút mà thôi. Thế nhưng kinh hãi nhất chính là, suy nghĩ cũng như phản ứng của hắn lúc này cũng theo cơ thể kết băng mà trì độn không ít.

"Buông lỏng hết sức có thể, không cần nghĩ ngợi gì cả, nếu ngươi nghĩ ngợi quá nhiều, chỉ sợ thần hồn ngươi cũng sẽ theo đó ngưng băng, tới lúc đó ông trời cũng khó mà cứu". Keva Susan thấy Thiên Vân nhăn mặt, lập tức cảnh báo.

Thiên Vân đã hiểu lần chữa trị này không thể xem thường, lập tức thả lỏng thân thể, tiến vào trạng thái nhập định. Đối với một người bình thường, chịu thống khổ cấp độ này, muốn nhập định là điều không thể. Thế nhưng Thiên Vân thì khác, hắn đã trải qua quá nhiều lần chịu đau đớn thống khổ, thân thể dù bị kết băng, nhưng không đủ để gây sợ. Chỉ cần thần hồn không ngưng băng, hắn vẫn có thể chịu đựng.

Keva Susan thấy Thiên Vân tiến vào nhập định trạng thái, cũng là trấn kinh cực kỳ. Nàng biết Thiên Vân không đơn giản, thế nhưng một người chịu đau đớn dày vò mức độ này, vẫn có thể tiến hành nhập định bỏ mặc tất cả, vậy con đường tu hành phải trải qua bao nhiêu gian nan đây?

Hai người không ai nói với ai câu nào, cứ như vậy yên tĩnh làm việc của mình.

Thiên Vân tiến vào nhập định trạng thái, không có việc gì làm, bèn đem toàn bộ kí ức của Vô Cực lão quỷ cùng Dạ lão quái lật mở một lượt. Lần này hắn muốn xem chi tiết, thử tìm hiểu con đường tu hành của cả hai có gì đặc biệt.

Có điều làm hắn thất vọng chính là, hai lão này ngoài việc tu luyện, còn lại đều dành thời gian cho việc sưu tầm bảo vật, dùng bảo vật đổi đan dược tu luyện. Toàn bộ quá trình khô khan tới nhàm chán, ngoài việc thường xuyên giết người đoạt bảo, kí ức của hai lão cũng chẳng có gì đặc sắc. Ngay cả thần thông thuật pháp cũng vậy, bước theo con đường tiền nhân, chưa từng tự mình sáng tạo ra thuật pháp cho riêng mình.

Chữa trị thân thể mất bảy ngày bảy đêm, lúc này máu trên người Thiên Vân mới thôi không còn chảy, pháp lực cũng theo đó bắt đầu tích lũy. Keva Susan hao phí ma lực quá nhiều, sắc mặt tái nhợt, uể oải ngồi bên cạnh, lại ném ra một ít thượng phẩm linh thạch, bắt đầu bù đắp ma lực hao tổn.

Thiên Vân hướng nàng gật đầu một cái, miệng nói. "Cám ơn ngươi Keva"

Nghe hắn nói như vậy, Keva Susan cũng chỉ thở dài, không nói thêm lời nào. Nàng là người thông minh, tiếp xúc với Thiên Vân lâu như vậy, lúc này nếu không đoán ra được hắn cũng không phải Amory, vậy nàng quả thực là kẻ ngốc rồi. Nàng nở một nụ cười tự giễu, cũng không muốn nghĩ về vấn đề này nữa, chỉ nói. "Chúng ta là bằng hữu không phải sao? Đây là việc ta nên làm"

Thiên Vân biết trong lòng nàng có chứa phiền muộn, hắn cũng hiểu lý do bên trong, thế nhưng hắn không thể vì nàng giải ưu. Nàng và hắn không cùng một thế giới, làm bạn thì được, thế nhưng dây dưa vấn đề tình cảm, chỉ sợ cả hai sẽ gặp nguy hiểm.

"Keva! Ta chỉ muốn nói với ngươi một điều, ngươi thực sự rất tốt, đừng nghĩ về chuyện của Merlin Edwards nữa. Hắn quá xảo trá, lỗi không phải do ngươi. Bất kỳ ai đặt trong hoàn cảnh đó, cũng sẽ bị hắn lừa dối mà thôi". Thiên Vân thở dài, hướng Keva Susan nghiêm túc khuyên nhủ. Hắn biết Keva Susan vẫn luôn tự trách bản thân. Bị Merlin Edwards lừa thảm như vậy, là ai cũng sẽ bị ám ảnh mà thôi. Nhất là khi đối mặt với Thiên Vân, người tự nhận là Amory Stephen nàng lại càng có cảm giác khó chịu.

"Ta biết! Ngươi không cần lo lắng, tự điều dưỡng cho tốt đi". Keva Susan đem linh thạch đã sớm chỉ còn là bột phấn ném sang một bên, gật đầu trả lời. Nói xong nàng liền đứng dậy đi ra ngoài.

Thiên Vân có ảo giác nàng dường như đã thay đổi, hình như vừa quyết định làm một điều gì đó. Nàng hiện tại giống như biến thành một người khác, trưởng thành hơn, cũng quyết đoán hơn.

Thiên Vân không biết nàng đang nghĩ gì, hắn sẽ không đi hỏi. Nàng là khí vận chi tử, cho dù thời điểm đầu có vấp ngã, nhưng hắn tin nàng sẽ ngày một trưởng thành. Chỉ cần cho nàng đủ nhiều thời gian, nàng sẽ càng mạnh mẽ hơn.

Keva Susan ra ngoài, Diệu Linh ngay lập tức liền tiến vào, thần tình vô cùng lo lắng. Có điều sau khi thấy Thiên Vân bình an vô sự, lúc này nàng không khỏi thở ra một hơi.

"Chàng thấy trong người thế nào? Sẽ không để lại di chứng gì chứ?" Diệu Linh đi tới, quan tâm hỏi.

Thiên Vân thấy nàng đi tới, chỉ mỉm cười lắc đầu, tay phải vỗ vào vị trí bên cạnh, ý bảo nàng ngồi xuống.

Mười tám thế phu thê, cả hai đã không còn loại ngượng ngùng như trước. Đợi nàng ngồi xuống, lúc này hắn mới hỏi. "Trải qua nhiều chuyện như vậy, ta và nàng cũng nên thành thật với nhau. Tất nhiên những việc tuyệt mật, nếu nàng không tiện nói ta sẽ không truy hỏi. Tất nhiên nàng cũng có thể hỏi ta những gì nàng muốn biết, chỉ cần không phải việc cực kỳ quan trọng, ta sẽ không giấu"

"Vậy chàng có thể cho ta biết một việc được hay chăng?" Diệu Linh mỉm cười, không hề do dự muốn hỏi trước.

"Được! Nàng có thể hỏi trước". Thiên Vân lập tức gật đầu, không hề tỏ vẻ gì. Hai người ai hỏi trước thật ra không quan trọng, điều quan trọng là cả hai có thể thật lòng với nhau hay không mà thôi.

"Chàng và Susan tiểu thư quan hệ cụ thể là gì? Ta thấy nàng rất quan tâm chàng, loại quan tâm này không giống loại bằng hữu thông thường a". Diệu Linh tủm tỉm cười hỏi.

Thiên Vân vốn cho rằng nàng sẽ hỏi mình những vấn đề liên quan tới tu luyện, không thì cũng là việc liên quan tới xuất thân của hắn. Lại không ngờ câu đầu tiên Diệu Linh muốn hỏi lại là về quan hệ của hắn cùng Keva Susan. Thiên Vân nheo mắt quan sát nàng một chút, thấy hai má nàng có chút đỏ lên, làm sao không biết nàng đang nghĩ cái gì, miệng đáp. "Ta cùng Keva quả thực có một chút khúc mắc, có điều hiện tại đã giải, nàng cũng không cần quá suy diễn"

Diệu Linh nghe vậy âm thầm thở ra một hơi, tuy rằng tiếng thở ra này rất nhỏ, thế nhưng Thiên Vân vẫn có thể nghe rõ rõ ràng ràng.

Thiên Vân làm sao không hiểu nàng đang ghen, chỉ là hắn không muốn vạch trần mà thôi.

"Tốt rồi! Chuyện ta muốn hỏi nàng có lẽ sẽ rất khó để trả lời. Nàng có thể lựa chọn giải đáp, cũng có thể từ chối, ta sẽ không bắt buộc". Thiên Vân nói tới đây, hơi ngừng một chút để Diệu Linh chuẩn bị tâm lý trước, lúc này mới nói. "Ta muốn biết thân phận kiếp trước của nàng là gì, trong quá khứ có lây dính nhân quả với nam tu khác hay không?"

Thiên Vân hỏi xong, cánh tay trái vòng 6uIxK ra sau lưng, mỉm cười nhìn nàng.

Diệu Linh nghe được câu hỏi thứ nhất, lông mày có chút hơi nhăn, nhưng nghe tới câu hỏi phía sau, lại ma mãnh hướng hắn cười cười, tủm tỉm hỏi. "Chàng ghen sao?"

Thiên Vân không trả lời, cũng không có làm biểu thị gì, hắn không phải thánh nhân, đương nhiên cũng sẽ ghen. Có điều kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này, hắn sẽ không đánh đồng làm một. Hắn muốn là tìm hiểu xem, nàng có thực lòng trả lời hắn hay không mà thôi.

"Việc thứ nhất, kiếp trước ta tên Diệu Vô Âm, đạo hiệu Bỉ Ngạn Nữ Đế, tu vi trước khi chuyển thế là Đế Tôn chi cảnh. Vấn đề thứ hai, kiếp trước ta từng bị nam nhân bội bạc, bởi vậy đã từng lập thệ, thề không dính líu tới nam nhân, cho nên chưa từng có song tu đạo lữ". Diệu Linh không nhanh không chậm trả lời, ngữ khí tự nhiên, rất khó từ bên trong biết được nàng nói thật hay nói dối.

Thiên Vân nghe thế, âm thầm thở ra một hơi, hướng nàng nói một câu. "Xin lỗi"

Diệu Linh nghe hắn nói như vậy, có chút không hiểu ra sao.

Thiên Vân cũng không giải đáp thắc mắc của nàng, chỉ đem cánh tay trái từ sau lưng thu lại, gãi gãi cái mũi. Hắn đã dùng Thiên Diễn Thuật tính toán lời hư thật, dù biết làm như vậy là không tốt, thế nhưng hắn đã làm. Đáng lý ra khi hắn xác định lời nàng nói là thật, hắn phải vui mừng mới phải. Thế nhưng trong lòng hắn lúc này, chỉ có sự xấu hổ. Hắn biết mình làm không sai, sống ở một nơi ngươi lừa ta gạt như tu chân giới, đề phòng là không thừa. Thế nhưng đề phòng cả với người từng cùng mình vượt qua mười tám thế phu thê, nói như nào cùng có chút khổ sở. Nếu như nàng chủ đích nói dối hắn, có lẽ hắn sẽ không phải khổ sở đến thế. Chỉ có điều những lời nàng nói đều là thật, nàng không đề phòng hắn, ngược lại hắn lại đề phòng nàng.

"Lòng người vốn thiếu, ngay cả bản thân ta cũng là như vậy". Thiên Vân trong lòng tự lẩm bẩm, hắn chỉ có thể tự nhủ, sau này sẽ chậm rãi bù đắp cho nàng mà thôi.

"Tốt rồi! Nàng có gì muốn hỏi ta nữa không, không cần với nghĩ ngợi, cứ việc nói ra liền được". Thiên Vân thở ra một hơi, lần nữa mỉm cười hỏi.

"Chàng đã biết thân phận của ta, vậy thân phận của chàng là gì?" Diệu Linh lập tức hỏi.

Vô địch lưu , truyện đã full , gái nhiều còn chần chờ gì nữa mà không nhảy Vô Thượng Sát Thần