Thiên Vân đối với cảnh giới phía sau Tứ Tiết gần như dốt đặc cán mai, nghe nàng nói thế cũng chỉ ù ù cạc cạc, chẳng khác gì vịt nghe sấm. Hắn rất muốn hỏi lý do vì sao nàng lại nói như vậy, lại sợ chuyện này rất trọng yếu, đành phải nhịn xuống.
Diệu Linh biết Thiên Vân đang rất tò mò, thấy cũng không phải việc gì quá tuyệt mật, lúc này mới hướng hắn giải thích. "Con đường tu tiên lúc trời đất vừa tạo lập, vốn được coi là con đường ngắn nhất dẫn tới trường sinh chi đạo. Thế nhưng con đường này quá tàn khốc, cũng quá gian nan. Không những phải cùng tu luyện giả tranh, cùng trời tranh, còn phải tranh với chính những người thân thuộc. Đan dược, linh thạch, tiên thạch... Quá nhiều, quá nhiều tài nguyên cần phải có. Nói không ngoa, mỗi một chân tiên sinh ra, phía sau là xác của vô số tu luyện giả khác. Không những tu luyện giả, mà thiên địa cũng bị họ vơ vét sạch sẽ. Cổ tu sĩ còn đỡ, thời kỳ thượng cổ bảo vật, linh thạch dư giả, bọn họ có thể một đường tu hành không gặp trở ngại. Thế nhưng hiện tại, chín phần mười tu tiên giả đã từ bỏ con đường thành tiên, đa số chọn cách chuyển thế trùng tu. Cũng có một ít người tu vi thông thiên, bỏ không được thành tựu hiện tại, cố gắng giãy giụa tìm cách đột phá. Đa số bọn họ tuổi thọ quá lớn, con đường tu tiên đã thành một loại chấp niệm, trùng tu cũng chưa chắc đã có thể từ bỏ. Ngoài việc đem kí ức xóa đi, gần như không còn cách khác. Đem kí ức xóa bỏ nha, ai có thể làm được? Nếu không phải vì tuổi thọ của thiếp mới qua một vạn, chưa biết chừng lúc này cũng giống bọn họ, giãy giụa tại tiên giới tìm kiếm cơ duyên đột phá"
Thiên Vân nghe đến đây cũng là kinh hãi không thôi, hắn thật không ngờ con đường thành tiên hiện tại đã xuống dốc như vậy. Lại nhớ tới tu vi của nàng lúc này là Kết Đan kỳ viên mãn, hắn không khỏi nghi hoặc hỏi. "Nàng đã muốn chuyển thế trùng tu, vi sao không lựa chọn thuận tu con đường, lại vẫn tiếp tục đi theo con đường nghịch tu?"
"Thật ra nghịch tu cùng thuận tu bước thứ nhất cũng không có quá lớn sai biệt. Nếu nói khác biệt, phải tính từ bước thứ hai. Chỉ cần bước thứ hai bắt đầu sửa chữa, liền có thể chuyển từ tu tiên sang tu đạo". Diệu Linh mỉm cười, chậm rãi giải đáp thắc mắc của Thiên Vân.
Thiên Vân nghe đến đây, không khỏi thở ra một hơi. Nói thế nào hai người cũng là phu thê, hắn thực sự không muốn nàng cảnh giới đình trệ. Nếu nàng đã nói không thành vấn đề, vậy xem ra nàng đã có cách khác tiếp tục tu hành, cũng giúp hắn bớt lo đi một chút.
"Chàng có bao giờ từng nghĩ, mình sở dĩ bị người tính toán, chính là vì trên người mang hai gốc đạo thụ hay chưa?" Diệu Linh lần nữa đặt câu hỏi.
"Tất nhiên ta đã từng suy nghĩ qua, dù sao trên thân ta ngoài nó, chắc cũng không còn vật gì khiến thánh nhân phải động tâm nữa". Thiên Vân lập tức gật đầu nói.
"Nếu chàng đã tu luyện con đường cực hạn, chắc cũng đã tìm hiểu qua bí mật về ba con số 3, 6, 9 rồi đúng không?" Diệu Linh lần nữa hỏi.
"Ừm! Ta đã từng tìm hiểu qua, còn biết rằng ngoài ba con số này, còn một con số 18 chưa từng được nhắc tới". Thiên Vân không có tránh né chuyện này, dù sao cả hai đều đã nhìn thấy bí mật của đối phương, nói ra cũng tốt. Hắn cũng muốn tìm hiểu xem, nàng vì sao có thể đem Kim Đan từ cửu khiếu biến thành 18 khiếu.
"Chàng là một người rất đặc biệt, không giống như ta, phải dùng bí thuật mới có thể chạm vào loại vượt xa cực hạn này". Diệu Linh hít một hơi, ngưng trọng nói.
"Ồ! Nói như vậy, Kim Đan của nàng không thể vĩnh viễn duy trì trạng thái 18 khiếu?" Thiên Vân ồ lên, miệng hỏi.
"Không thể! Ngoài chàng ra, ta chưa từng thấy ai làm được như vậy. Tốt rồi, nói cho chàng biết một chuyện, ta sở dĩ lựa chọn trùng tu, cũng là vì tìm thấy phương pháp đột phá cực hạn này. Có điều thật không thể tưởng tượng, đạo lữ của ta vậy mà còn hơn ta một bậc, bước vào hoàn mĩ con đường". Diệu Linh thở hắt ra một hơi, cười nói.
"Hoàn mĩ? Tu luyện giả thực sự có thể hoàn mĩ hay sao?" Thiên Vân vừa nghe tới hai chữ IV7S5y hoàn mĩ, không khỏi nghi hoặc hỏi lại.
"Chỉ là tương đối mà thôi. Tu luyện giả dù sao cũng là từ phàm nhân từng bước tiến lên, sao có thể nói hoàn mĩ cho được. Thế nhưng trong tiên giới lưu truyền một thuyết pháp. Chỉ cần tu sĩ tìm ra bí ẩn của con số mười tám, đem bản thân cơ sở bước vào con đường này, sẽ đột phá một cảnh giới mới. Thoát ly khỏi thiên địa trói buộc, thoát ly thiên đạo khống chế, chân chính bất tử bất diệt". Diệu Linh vung tay, bố trí một đạo cách âm trận pháp, lúc này mới cẩn trọng từng ly từng tí nói.
Thiên Vân cảnh giới còn rất thấp, nghe nàng giải thích cũng chỉ thầm giật mình, không có quá lớn để ý. Nhưng nhìn sắc mặt nàng ngưng trọng như vậy, cũng hiểu được hai gốc đạo thụ của mình hiển nhiên không đơn giản.
"Chàng nên cẩn thận một chút, không nên đem chuyện bản thân có hai gốc đạo thụ hướng người bên ngoài nói. Khả năng cao chuyện chàng có hai gốc đạo thụ là do người nào đó trồng xuống. Đây là bất hạnh, cũng là vạn hạnh. Chỉ cần chàng có thể từ trong tay người đó thoát đi chưởng khống, thành tựu của chàng sẽ không thấp. Tốt rồi, chuyện gì cần hỏi ta đã hỏi, chúng ta cũng nên tìm cách rời khỏi nơi này đi thôi". Diệu Linh cẩn trọng khuyên nhủ Thiên Vân một hồi, lúc này mới xua tay, nói sang chuyện khác.
"Tốt, đợi ta khôi phục thương thế một chút, sau đó liền tìm cách rời đi. Nàng tranh thủ tìm hiểu xung quanh một chút, xem có gì bất thường hay không". Thiên Vân gật đầu. lúc này mới khoanh chân, tiến vào nhập định trạng thái.
Diệu Linh gật đầu một cái, sau đó liền rời đi động khẩu.
Thiên Vân dùng ba ngay thời gian, hao hết đủ loại bảo vật bổ sung linh tính hao hụt, cuối cùng cũng đem thực lực khôi phục bảy thành. Hắn lo lắng đợi ở nơi này quá lâu sẽ phát sinh biến cố, liền cùng ba người Diệu Linh hội hợp, tìm cách thoát ly.
Lúc Thiên Vân hôn mê bất tỉnh, chính Diệu Linh đã đem hắn đưa vào động đá, hắn căn bản không biết tình hình bên ngoài như thế nào. Thêm vào đó trong cơ thể liên tục bị một cỗ quỷ dị lực lương ăn mòn, hắn cũng không dám lơ là chủ quan. Bởi vậy ngay cả thần thức hắn cũng chưa từng phóng xuất một lần, hiện tại ra ngoài hắn mới biết nơi đây tình hình cụ thể.
Nơi bốn người đang đứng là một hạp cốc lớn, xung quanh xuất hiện vô số tự nhiên pháp trận. Trong số đó cũng có cấm không trận pháp. Hướng tầm mắt nhìn lên, bầu trời mờ mờ ảo ảo. Vô số hình ảnh kì lạ không ngừng lướt qua, có phi cầm tẩu thú, có chân long thiên phượng, cũng có kì dị sinh vật. Trong số đó Thiên Vân để ý tới một phiến chiến trường. Chiến trường này thây xác chất đống, trong đó còn có những bộ xương lớn tới mức khó mà hình dung. Chỉ một đốt ngón tay, đã có thể sánh ngang với một ngọn núi rồi.
Bốn người càng nhìn lâu, càng có cảm giác khiếp sợ không thôi. Thiên Vân để ý, ngay cả Diệu Linh cũng là như thế, sắc mặt nàng tái đi, sóng mắt không ngừng lưu chuyển. Hiển nhiên nàng cũng biết một ít gì đó, có điều hắn cũng không tính hỏi. Biết quá nhiều chưa chắc đã là tốt.
"Ba người chúng ta mấy ngày nay đã cẩn thận dạo quanh hạp cốc này, có điều lại chẳng thể tìm được lối ra. Nghe nói Thiên Vân đạo hữu tinh thông chiêm tinh thuật, chi bằng thử một chút xem sao?" Ba người Diệu Linh dù sao cũng đã nhiều lần nhìn thấy tràng cảnh trên bầu trời, rất nhanh liền bình thường trở lại. Lúc này Huyền Thanh mới chắp tay, hướng Thiên Vân hỏi thăm.
Thiên Vân nghe vậy thì hơi nhíu mày, quay qua nhìn Keva Susan một chút. Ở nơi này, ngoại trừ hắn vẫn còn Keva Susan tinh thông toán thuật nha.
Keva bị hắn nhìn tới, lập tức lắc đầu đáp. "Nơi này có quá nhiều trận pháp, ta không thể dùng chiêm tinh thuật tính toán được gì"
Thiên Vân lúc này mới hiểu, cũng không nói cái gì thêm. Hắn nâng cánh tay phải, bấm đốt tính toán một chút.
Thế nhưng làm hắn kinh ngạc chính là, mặc kệ hắn có tính toán thế nào, cũng không thể tìm được phương hướng thoát ly. Nơi này giống như một nấm mồ, bốn phía đã bị vây kín không một khe hở.
"Thật kỳ lạ, tại sao nơi đây lại không có sinh lộ? Khoan đã, cỗ lực lượng này là?" Thiên Vân đang lẩm bẩm, bỗng dưng mí mắt hắn nhảy lên, cẩn thận quan sát xung quanh một vòng.
Ba người Diệu Linh thấy Thiên Vân sắc mặt thay đổi, hiểu được hắn đã phát hiện ra thứ gì đó, lập tức khẩn trương nhìn sang.
Thiên Vân nhíu mày nhìn quanh một vòng, lại tìm không thấy loại lực lượng vừa rồi. Lúc này lông mày không khỏi hơi cau lại, mở miệng hướng ba người còn lại nói. "Mọi người phân tán ra tìm một chút, ta vừa rồi cảm nhận được một cỗ lực lượng kì lạ. Chính nó đã khiến chiêm tinh thuật bị quấy nhiễu, khả năng cao chính vì có loại lực lượng này, mới khiến chúng ta nhầm tưởng rằng nơi đây không có lối thoát"
Nghe Thiên Vân nói như vậy, ba người Diệu Linh liền không chút do dự tản đi. Cả ba đều là trận pháp sư, hiển nhiên có thể từ trong lời nói của Thiên Vân tìm ra manh mối.
Thiên Vân cũng hướng về một phương khác mà đi, thần thức ly thể hơn hai ngàn mét, cẩn thận quan sát từng chút một. Nơi đây ẩn giấu vô số tự nhiên trận pháp, nếu không cẩn thận chỉ sợ một mạng liền ô hô tại chỗ.
Không não tàn, không hậu cung, tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời bạn đọc đến với