Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 330: Quỷ dị Đường Lang



Chương 330: Quỷ dị Đường Lang

Thiên Vân đã từng tiếp xúc với đủ các loại trận pháp, thế nhưng loại tự nhiên chi trận thế này, hắn chưa từng đụng phải bao giờ.

Trong tu tiên giới có một thuyết pháp. Tự nhiên chi đạo, bao quát vạn vật, hiểu được tự nhiên tức là hoàn mĩ. Hai từ hoàn mĩ, nói cho cùng cũng chỉ tương đối mà thôi. Có điều nó cũng thể hiện một việc, chỉ cần tìm hiểu được bản chất tự nhiên, tu sĩ sẽ càng cường đại.

Tu tiên cơ sở, nền móng chính là tìm hiểu bản chất của tự nhiên. Mà trong những môn cơ sở học vấn ấy, trận pháp luôn được xem là con đường gần nhất đi đến thành công. Chỉ là, tự nhiên trận pháp vốn càng ngày càng ít, tu luyện giả muốn tìm hiểu loại trận pháp huyền diệu này, đều phải bỏ rất nhiều công sức. Thiên Vân cũng chưa từng ôm may mắn, mình sẽ có thể nhìn thấy loại trận pháp hoàn mĩ bực này. Hiện tại khi chứng kiến một chuỗi liên hoàn trận, bao bọc cả tòa hạp cốc không một kẽ hở, Thiên Vân trong lòng không khỏi khẩn trương lên.

Hắn biết đây là một trận sát cục, cũng là một lần đại cơ duyên. Nếu có thể tìm hiểu thấu triệt trận pháp nơi này, từ đó tìm ra cách phá giải, tạo nghệ trận pháp của hắn không ít thì nhiều cũng sẽ đột phá. Thế nhưng nếu hắn không phá được, vậy cả bọn sẽ phải chịu chết tại nơi này.

Tuy rằng hạp cốc này chưa từng xuất hiện nguy hiểm gì, thế nhưng không thể đảm bảo sau này vẫn sẽ như vậy. Nói thế nào làm một cái tự do RuRU2 tự tại người tu tiên, vẫn tốt hơn làm một con thú bị nhốt trong một chiếc lồng.

Thiên Vân cũng không tin nơi đây hoàn mĩ tới trình độ một sơ hở cũng không có. Dù sao bọn hắn cũng là phá đi mê cung mà tiến vào hạp cốc này, nói rõ nơi đây còn có lối thoát.

Thiên Vân càng đi về phía trước, lông mày hắn càng nhíu chặt lại. Nửa ngày thời gian qua đi, Thiên Vân lúc này mới dừng bước tại một rừng cây nhỏ. Rừng cây này mọc đầy những loại thực vật kỳ quái. Có loại cao lớn chọc trời, có loại lại chỉ mọc ngang mặt đất, nhìn không khác gì dây leo. Làm Thiên Vân kinh ngạc nhất chính là một ít thực vật có thân giống dương xỉ, thế nhưng lại cao lớn cả trăm mét, dưới sống lá không ngừng phát tán mây bụi. Chính loại thực vật này đã khiến cả khoảng rừng cây phủ một lớp bụi mờ ảo.

Thiên Vân không dám lỗ mãng xông vào, hắn lựa chọn đi vòng sang một hướng khác. Đám thực vật này quá cổ quái, hắn chỉ e bên trong có bẫy rập, hoặc có thể trúng độc cũng chưa biết chừng.

Thiên Vân đi vòng qua rừng cây, thế nhưng lại bị chặn lại bởi một màn sáng màu tím than. Màn sáng này tuy rằng không hề ẩn giấu nguy cơ, thế nhưng nó lại vô cùng kiên cố, Thiên Vân tìm đủ mọi cách cũng không thể xuyên qua.

"Màn sáng này quá huyền diệu, nhất thời nửa khắc muốn tìm hiểu thấu triệt là việc không thể nào. Không biết mấy người Diệu Linh hiện tại ra sao? Có hay chăng tìm được điểm bất thường? Không được! Tình hình hiện tại có chút quỷ dị, phải tìm được điểm bất thường càng nhanh càng tốt, nếu cứ lưu tại chỗ này chỉ e sẽ gặp phiền toái". Thiên Vân lẩm bẩm một hồi, cuối cùng đành phải lựa chọn quay đầu, hướng rừng cây kì lạ kia mà đi.

Thiên Vân rời đi được một lúc, chính giữa màn sáng màu tím bỗng dưng dập dờn không yên. Một cánh tay màu tím bất thình lình từ bên trong màn sáng thò ra, dường như đang cố gắng bắt lấy thứ gì đó.

Bàn tay màu tím rất nhanh đã thu lại, phía sau màn sáng bỗng dưng truyền tới những tiếng cót két chói tai. Một lúc sau, màn sáng lần nữa dao động, từ bên trong xuất hiện một bóng hình mờ ảo. Bóng hình này rất nhanh liền ngưng thực, trong phút chốc đã biến thành một nam tử. Nam tử nhìn không khác gì Thiên Vân, ngay cả thần thái cũng như tu vi đều tương tự, chỉ duy nhất có một điểm khác biệt, chính là quanh thân y không ngừng bốc lên từng đợt khí vụ màu tím. Khí vụ này khiến hắn vốn đã âm nhu, lại phủ thêm một tầng quỷ dị.

"Ta là ai?" Nam tử nhíu mày, tự hỏi một câu, đôi đồng tử lúc này hơi lóe sáng, thẳng hướng rừng cây mà đi. "Ta ngửi được mùi vị đó, người giống ta. Đem hắn hủy diệt, sau đó sưu hồn. Đúng! Chỉ cần đem trí nhớ của hắn nhìn một lượt, ta liền có thể biết bản thân là ai"

Thiên Vân cũng không biết rằng, bản thân hiện tại đang bị một sinh linh kì quái nhìn chằm chằm. Hắn vẫn một mực đi về phía trước, rất nhanh đã quay trở lại rừng cây, đắn đo giây lát liền cắn răng xông vào.

Vừa tiến vào rừng cây, trực giác Thiên Vân liền cảm nhận được một loại vô hình nguy cơ đang bủa vây lấy mình. Loại nguy cơ này rất ít khi gặp, thế nhưng một khi gặp chính là nguy cơ sinh tử.

Thiên Vân thần sắc hơi nghiêm lại, bước chân cực chậm, đem thần thức tản tới cực hạn, các giác quan đều phong bế. Bên ngoài thân thể xuất hiện một tầng màn sáng màu lam, ngăn cản đám bụi phấn từ đám dương xỉ đang không ngừng phát tán xuống dưới.

Vốn tưởng phía trước sẽ có nguy hiểm rình rập, thế nhưng làm Thiên Vân ngạc nhiên chính là, hắn đi được hơn một canh giờ, ngoài việc hao tổn pháp lực xua tan, tránh né đám bụi phấn, một chút nguy hiểm cũng không thấy. Có điều Thiên Vân cũng không dám thả lỏng dù chỉ một chút, trực giác mách bảo cho hắn biết, nguy cơ đang tới ngày một gần.

Đúng lúc này, một bên rừng cây đột ngột lóe lên một vệt đao quang. Đao quang tốc độ cực nhanh, chỉ chợt lóe liền đã đi tới sát người Thiên Vân.

Thiên Vân vốn đã đề phòng từ trước, lập tức vung đao chặn ngang. Một đao này Thiên Vân đã dùng toàn lực, tuy rằng hắn mới chỉ vừa khôi phục bảy thành thực lực, nhưng như vậy cũng đủ để cùng Sinh Hoa cảnh tu sĩ phân cao thấp rồi.

Chỉ nghe một tiếng "bang" chói tai vang lên, Thiên Vân cảm giác được nơi đầu cánh tay truyền tới một trận tê dại, thân hình lảo đảo lùi về sau hai bước. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, âm thầm hít một ngụm khí lạnh.

Trước mặt hắn lúc này là một sinh vật vô cùng to lớn, trước ngực có bốn cái chân cong cong chi chít gai ngược, nhìn chẳng khác nào bốn thanh liêm đao, mắt kép chằm chằm nhìn vào hắn, cái miệng lởm chởm đầy răng nanh không ngừng máy động. Điểm nổi bật nhất của sinh vật này chính là, trước ngực của nó có một mặt quỷ. Mặt quỷ này ngũ quan đủ cả, ánh mắt tham lam nhìn chằm chằm vào Thiên Vân, không ngừng truyền tới từng tràng cười quỷ dị. Sinh linh này quỷ dị ở chỗ, nó có tới hai tầng tu vi. Đường Lang kia tu vi dừng lại ở tứ phẩm sơ kỳ, riêng mặt quỷ đã là tứ phẩm trung kỳ.

Thiên Vân chưa từng gặp phải loại sinh linh như thế này, ngay cả những điển tịch hắn từng đọc cũng chưa từng nhắc tới. Thế nhưng hắn không ngốc, hắn hiểu rằng mặt quỷ kia chín phần mười là sống kí sinh trên người con yêu trùng này. Hiện tại nó chằm chằm nhìn vào hắn, hiển nhiên là muốn đổi kí chủ.

Thiên Vân hừ lạnh một tiếng, không chút do dự đem Long Huyết Luyện Thể vận chuyển tới cực hạn, pháp lực cuộn trào nhập vào Tinh Vẫn đao, đem 40 đạo phù văn toàn bộ thắp sáng. Thân hình hắn nhoáng cái đã đi tới đỉnh đầu đường lang, tốc độ xuất đao nhanh tới mức khó mà hình dung, cứ như vậy ầm ầm trút xuống.

Chỉ thấy cả một khoảng không gian bị bóng tối nuốt chửng, tiếng đao rơi giống như trút nước, ánh đao ngang dọc chẳng khác gì đêm đen sấm chớp. Lại chẳng phải Dạ Vũ Đao Pháp đây sao?

Đầu đường lang tốc độ phản ứng cũng thực nhanh, bốn liêm đao trước ngực hướng lên trời điên cuồng chém, muốn sinh sinh chặn lại đao của Thiên Vân.

Không thể không thừa nhận, đầu đường lang này tốc độ phản ứng cũng thật nhanh, nhất là lực công kích của nó, chỉ có thể dùng hai từ khủng bố để hình dung.

Thiên Vân cũng hiểu chỉ với một chiêu Dạ Vũ Đao Pháp là không thể đem sinh vật này giết chết. Thấy con vật nâng bốn cái chân giống bốn thanh liêm đao chống đỡ, Thiên Vân khóe miệng khẽ nhếch, thân hình vặn vẹo một cái, lấy tốc độ khó mà tưởng tượng đi tới trước ngực nó, không chút do dự đâm ra một đao Tuế Nguyệt.

Mặt quỷ trước ngực cũng không ngờ Thiên Vân chủ đích thực sự lại là mình, nó vội vàng hét lên một tiếng chói tai, miệng lớn há ra, hướng về đầu mũi đao phun ra một đạo quỷ khí.

Đạo quỷ khí này lạnh lẽo thấu xương, lan tới nơi nào liền đem không khí nơi đó đông cứng, tốc độ cũng là nhanh cực kỳ.

Thiên Vân lạnh lùng hừ một tiếng, không hề biến chiêu, mà vẫn một mực đâm tới. Chỉ là một đạo quỷ khí mà thôi, còn chưa đủ để gây sợ.

Đầu quỷ vật thấy Thiên Vân không tránh né, khóe miệng không khỏi hiện lên một nụ cười quỷ dị. Theo nó thấy người này chỉ là một tu sĩ cảnh giới thứ ba trung kỳ mà thôi, đối với nó cùng rác rưới không khác chút nào, tùy ý liền có thể giết chết. Thế nhưng nó còn chưa kịp đắc ý được bao lâu, sắc mặt đã chuyển thành tái mét. Chỉ thấy hàn khí xung quanh bị đầu mũi đao đánh cho thất linh bát lạc, một chút ngăn trở cũng không làm được. Tinh Vẫn đao thế đi không đổi, thẳng cái trán quỷ vật đâm vào .

Con quỷ chỉ cảm thấy đầu óc nổ vang, một loại lực lượng vô biên vô tận ập tới khiến nó thống khổ kêu rên. Nó cảm thấy thần hồn đau nhức không thôi, tựa như bị một đạo thiểm điện đánh trúng, thế nhưng trước mắt nó mũi đao vẫn còn ở rất xa. Nó có cảm giác mình hoàn toàn đủ thời gian làm ngăn cản, thế nhưng từng trận đau đớn ập tới khiến nó không sao đề được một điểm phản kháng.

Mọi việc kể thì lâu, có điều tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt mà thôi.

Lúc này đầu đường lang cuối cùng cũng phản ứng lại, nó hướng cặp mắt kép chằm chằm nhìn Thiên Vân, thần tình có chút quỷ dị.

Thiên Vân không hiểu con yêu trùng này đang nghĩ gì, cũng chẳng buồn quan tâm. Tay trái nâng lên, hướng về đầu não con yêu trùng điểm một cái.

Chỉ thấy một đạo vô hình đao khí trống rỗng sinh ra, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai đâm tới.

Không não tàn, không hậu cung, tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời bạn đọc đến với