Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 336: Chân tướng




Trong tu chân giới, chỉ cần là người không quá ngu dốt, liền sẽ cố gắng tìm hiểu một ít tu tiên thường thức. Trong những môn tu tiên học vấn này, trận pháp đương nhiên là một môn ưu tiên cần phải nghiên cứu. Nói cho cùng rất nhiều bí cảnh, rất nhiều động phủ mà các tiền bối để lại, đều tồn tại đủ loại trận pháp. Nếu không trang bị cho mình một ít kiến thức, vậy con đường tu tiên căn bản một bước khó đi.

Trận pháp thường thức được lưu truyền lại từ rất lâu, cho dù trải qua rất nhiều đại kiếp nạn, thế nhưng một ít điển tịch ghi chép về cổ trận, vẫn còn lưu truyền lại cho tới ngày nay. Trong những cổ tịch còn lưu truyền tới hiện tại, có ghi lại bảy loại kỳ trận, cũng là tinh hoa của cả một thời đại. Trong bảy loại kỳ trận đó, có một môn kỳ trận tên "Độc Tâm Liên Hoàn Trận"

Đương nhiên bảy trận pháp này đã không còn lưu lại phương pháp bố trí, nhưng một ít công dụng của chúng vẫn còn ghi chép. Độc Tâm Liên Hoàn Trận, bao gồm năm loại cổ trận chồng chéo lên nhau mà thành. Những môn cổ trận này có đủ ngũ hành Kim, Mộc, Thổ, Thủy, Hỏa. Trong liên hoàn trận này, sẽ có một loại cổ trận là mê thất, một loại là sinh cơ, một loại là tử cục, một loại là ghi nhớ, loại cuối cùng là phản chiếu.

Vì sao trận pháp này lại có tên Độc Tâm Liên Hoàn trận? Bởi vì tu luyện giả một khi xâm nhập đi vào, sẽ không thể phân biệt được là thật là giả. Họ sẽ gặp vô số nguy cơ, cũng gặp vô số cơ duyên. Họ sẽ dùng hết bản lãnh đi tranh giành, trong quá trình này, họ sẽ để lộ nội tâm của mình, cảm xúc của mình, thậm chí cả trí nhớ của bản thân.

Trong tu tiên giới ngươi lừa ta gạt, một khi bản thân để lộ quá nhiều sơ hở, vậy chẳng khác gì tự tìm cái chết. Mà một khi để lộ sơ hở trong thượng cổ kỳ trận này, tu sĩ sẽ phải đối mặt với những thứ đáng sợ nhất, ám ảnh nhất trong tâm mình. Lúc Thiên Vân đối mặt với tên "Thiên Vân" phỏng chế kia, hắn đã có một ít suy đoán. Hắn đi tới nơi có màn sáng màu tím than, thời gian không tính quá dài, muốn sao chép ra một kẻ giống y như hắn là điều không thể. Thực lực tương đương, thần thông tương đương, thể chất cũng tương đương. Nếu không phải bản thân Thiên Vân còn có Cửu Mệnh Yêu Miêu, còn có vô số tri thức của cường giả, chỉ sợ hiện tại hắn đã vẫn lạc trong tay y.

Tất nhiên lúc đối mặt với tên Thiên Vân phỏng chế kia hắn cũng chỉ hơi nghi ngờ mà thôi. Thế nhưng đến hiện tại, đối mặt với kẻ mà hắn không muốn thấy nhất, Thiên Vân đã hoàn toàn hiểu, thì ra tất cả chỉ là một cái bẫy mà thôi.

Nam tử áo trắng đối diện biểu hiện rất khá, nhưng muốn hóa thân thành thánh nhân, hắn còn chưa đủ tư cách. Cũng bởi vì phát hiện ra sự khác biệt, thế nên lúc này Thiên Vân đã hoàn toàn hiểu ra tất cả.

"Trận trong trận, tạo thành một loại liên hoàn. Trận pháp này bù trừ trận pháp kia, hình thành một loại hoàn mĩ. Đáng tiếc! Mê cung kia đã bị phá, liên hoàn trận nhìn như hoàn mĩ, thực tế đã không phải. Nếu ngươi không nổi sát tâm đem bọn ta giết chết, có lẽ nơi đây vẫn như cũ hoàn mĩ. Thế nhưng ngươi đã phạm sai lầm, ngươi muốn đem một người trong số chúng ta mô phỏng, sau đó sưu hồn, tiến nhập nhân gian bước vào tu hành con đường. Không thể không nói, tính toán của ngươi rất khá, thế nhưng ngươi lại chọn sai đối tượng hạ thủ. Nếu như người FwKtf ngươi lựa chọn là Huyền Thanh, có lẽ còn có cơ hội thành công, nhưng đáng tiếc ngươi lại tìm tới ta. Có lẽ ngươi cho rằng ta thực lực thấp nhất, để lộ sơ hở nhiều nhất. Chọn ta hạ thủ không có gì tốt hơn, thế nhưng ngươi nào biết, những gì ngươi thấy được về ta chỉ là một phần của tảng băng chìm mà thôi. Cho dù ta có bỏ mặc cho ngươi thôn phệ kí ức, chỉ sợ ngươi cũng vì thế mà sụp đổ, bởi vì ký ức của ta đừng nói là một khí linh như ngươi, ngay cả trí tuệ cao cấp hơn cũng không thể dung hợp được". Thiên Vân cười nhạt, hai tay chắp sau lưng, thong dong mà nói. Lời hắn nói đều là thật, kí ức của hắn quá kinh khủng, ngay cả hệ thống cũng không thể dung hợp, nói gì một khí linh chỉ vừa đản sinh linh tính đây.

"Hừ! Chỉ là một tên tu sĩ trung kỳ cảnh giới thứ ba, vậy mà cũng dám mở lời ngông cuồng, ngươi có tư cách gì dám khinh thường ta? Cho dù ta không phải chủ nhân chân chính, nhưng chủ nhân đã chết, ta đã hoàn toàn tự do. Hiện tại ta là sinh linh có trí tuệ, có thể tu hành. Chỉ cần giết ngươi, lại dùng thân xác ngươi nhập nhân gian, ta liền có thể biến thành chân chính nhân loại tu sĩ. Ngươi tự cho rằng mình hơn người, thực ra chỉ là cái loại thùng rỗng kêu to mà thôi". Gã nam tử áo trắng hừ lạnh nói, tay phải nâng lên ngón trỏ điểm về phía Thiên Vân miệng quát. "Diệt Sinh"

Hai chữ diệt sinh vừa phun ra, một chỉ tay bạch ngọc trống rỗng xuất hiện, kéo theo đó là vô tận uy áp khiến cả mảnh không gian vặn vẹo liên hồi, có dấu hiệu muốn sụp đổ đến nơi.

Một lần nữa chứng kiến thần thông của nam tử áo trắng, Thiên Vân vẫn như cũ thái độ thản nhiên như không, miệng quát. "Tán cho ta"

Ba chữ "tán cho ta" vừa truyền ra, cả mảnh không gian tựa như nghịch chuyển, không còn vặn vẹo, không còn sụp đổ. Ngược lại, chỉ tay bạch ngọc kia lại ầm ầm nổ tung, biến mất không một vết tích. Lời Thiên Vân nói lúc này, chẳng khác gì thiên địa quy tắc, ngôn xuất thì pháp tùy.

Nam tử áo trắng chứng kiến một màn này, sắc mặt không khỏi đại biến, đang muốn làm ứng đối, bất chợt phía đối diện vang lên giọng nói đầy bá đạo. "Ngươi thì tính là cái gì?"

Lời nói vừa ra, thân ảnh Thiên Vân đột nhiên cất cao, sau lưng xuất hiện một cự đại hư ảnh. Hư ảnh này không rõ dung mạo, mang theo một loại xa xăm mà cổ lão khí thế. Đúng thế, thân ảnh ấy cổ lão đến mức, có lẽ tuổi thọ của phiến trời đất này cũng chỉ bằng một góc của thân ảnh ấy mà thôi.

"Phàm giới khí linh, vậy mà dám mưu đồ bản tôn thân phận, ngươi là muốn tự tìm cái chết?" Lời nói vừa ra, Thiên Vân liền nâng tay điểm ra một chỉ. Chỉ tay vừa điểm, nam tử áo trắng trực tiếp bay ngược về phía sau, thân thể vốn ngưng thực, lúc này vậy mà vặn vẹo không ngừng. từ từ tản mát ra từng sợi sương khói màu trắng. Lúc này y vẻ mặt trắng bệch, lắp ba lắp bắp, nói không nên lời.

"Ta nâng tay có thể hủy thiên, lật tay có thể diệt địa. Ức vạn giới sinh linh gặp ta đều muốn quỳ, tại sao ngươi lại không quỳ?" Nói vừa hết câu, khí thế trên thân Thiên Vân lần nữa tăng cao, thân ảnh lờ mờ sau lưng lần nữa ngưng thực. Thân ảnh này rất giống Thiên Vân, thế nhưng khí cơ cũng như tu vi quá mức kinh khủng, ngay cả thiên địa xung quanh cũng vì thế mà truyền tới từng tiếng răng rắc, có chút chịu không nổi.

Nam tử áo trắng bị loại khủng bố khí thế này đè sập, sắc mặt tái nhợt, nói không được câu nào, trên người y sương khói không ngừng vặn vẹo, cách bờ vực sụp đổ đã không xa.

"Thiên mà có tình thiên cũng lão. Ngươi chỉ là một khí linh, vậy mà dám chống lại ý chí chủ nhân, mưu đồ chém giết hậu bối, dùng thân phận đó nhập tiên đồ. Tội của ngươi đáng chết, hôm nay ta sẽ thay chủ nhân ngươi đem ngươi thanh lý, tránh năm tháng sau này, có những kẻ khác bị ngươi làm hại". Thiên Vân nói dứt lời, tay phải hơi nâng. Tay phải vừa mơi nâng lên, thân hình hắn vậy mà bay cao, mặc kệ có cấm không trận pháp, cũng không thể ngăn cản. Cái nâng tay này kinh khủng đến mức thiên địa cũng vì thế mà nghiêng ngả, một mảnh không gian vốn đã tăm tối, lúc này càng thêm đen kịt, duy nhất chỉ có Thiên Vân cùng hư ảnh đằng sau còn sáng ngời.

Nam tử áo trắng lúc này đã triệt để kinh sợ, thân ảnh hắn vặn vẹo liên hồi, cuối cùng hóa thành hư ảnh một bảo tháp màu trắng. Có lẽ đây mới là bản thể của nó, biến thành nam tử áo trắng, cũng chỉ vì muốn hù dọa Thiên Vân mà thôi.

"Yên..."

Thiên Vân vừa định nói ra chữ "diệt", đúng lúc này hắn thấy trời đất thay đổi. Không còn rừng cây, không còn đường mòn, cũng không còn cái gì mờ mờ ảo ảo. Hắn quét mắt một vòng, thấy được cách đó ngàn trượng Tiểu Hắc đang cùng một con cự hổ giao chiến. Cự hổ này trên lưng sinh đôi cánh chim, răng nanh to lớn ở hàm trên lộ ra ngoài giống như hai thanh kiếm. Cả hai đánh nhau đến hồi gay cấn, trên thân đều đã xuất hiện thương tích.

Hắn cũng thấy được cách nơi này khoảng hơn năm dặm, Diệu Linh đang cùng một cái khác Diệu Linh giao chiến. Cũng giống như Thiên Vân, Diệu Linh phỏng chế trên thân cũng quấn quanh khí vụ màu tím.

Keva Susan cách Thiên Vân hơn mười dặm về hướng đông, nàng này trên tay cầm một cây đèn bằng đồng. Đèn này rất cổ quái, nhìn như chiếc ấm đựng trà, từ bên trong bay ra một đàn Sa Vân Phong, còn kèm theo bão cát mù trời. Sa Vân Phong đang cùng một đầu Trâu mộng đại chiến. Con trâu này thân trải đầy lân phiến, thần tuấn cực kỳ, có lẽ nó có huyết mạch của kỳ lân.

Huyền Thanh cách Thiên Vân không quá xa, tầm ba bốn dặm về hướng nam. Y hiện tại thương thế đầy người, có điều tu vi của y vậy mà đột phá, lúc này đã là chân chính Nguyên Anh kỳ, hơn nữa không phải Nguyên Anh sơ kỳ, mà đã bước vào trung kỳ hàng ngũ. Loại đột phá kiểu này khiến Thiên Vân có chút líu cả lưỡi, nếu không phải lúc trước hắn đã tính toán qua, còn tưởng người này là ẩn giấu thực lực, muốn giả heo ăn thịt hổ đây này.

Thiên Vân cũng không quan sát mấy người bọn họ nữa, mà quay sang nhìn hư ảnh tòa tháp, cười nhạt hỏi. "Ngươi giải trừ huyễn trận, là muốn làm gì đây?"

Không não tàn, không hậu cung, tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời bạn đọc đến với