Càng tiến vào sâu trong rừng cây, loại cảm giác đè nén càng tăng lên. Thiên Vân vẻ mặt hết sức khẩn trương, thần thức sớm đã phóng xuất tới cực hạn. Mặc dù rất e ngại đám bụi phấn đang rơi, nhưng hắn càng e ngại loại cảm giác nguy hiểm bên trong nhiều hơn.
Đường mòn càng lúc càng hẹp, bóng cây phủ kín khiến không gian ngập một màu đen tối. Thiên Vân cùng Tiểu Hắc một đường không nói câu nào, ánh mắt cẩn thận quét nhìn xung quanh.
Sột soạt... Răng rắc...
Cả hai đang vô cùng căng thẳng, đúng lúc này bên trái rừng cây đột nhiên vang lên từng tiếng sột soạt. Giống như có một thứ gì đó vừa vén bụi gai, hoặc có thể là tiếng chân người giẫm vào cành cây khô.
Tiểu Hắc cái đuôi trực tiếp xù lên, đôi mắt ngập tràn sự cảnh giác, chuyển từ màu hổ phách sang lục sắc, cái miệng nhỏ không ngừng truyền tới từng tiếng meo meo thật dài, móng vuốt nhọn hoắt sớm đã lộ ra ngoài. Nó nhảy xuống dưới đất, hướng về Thiên Vân meo meo hai tiếng, thân ảnh chớp cái đã phi vào rừng cây biến mất vô tung.
Thiên Vân cũng không làm ngăn cản, Tiểu Hắc đã truyền tin cho hắn biết, nó phát giác bên trong rừng cây có một tồn tại vô cùng kinh khủng. Thế nhưng đối với nó lại là cơ duyên, nó muốn cùng đối phương đánh một trận. Con mèo này vốn dĩ có khả năng phát hiện cơ duyên cùng bảo vật, Thiên Vân sớm đã biết thế nên sẽ không làm ngăn cản cái gì. Nếu quả thực nó có thể tìm được cơ duyên trong nguy hiểm, vậy đó là việc tốt.
Thiên Vân cũng rất muốn giúp đỡ nó, thế nhưng Tiểu Hắc lại không muốn. Đây là trận chiến của nó, nó không muốn nhận sự giúp đỡ của ai khác. Đây là một sự tôn trọng, là thượng võ.
Tiểu Hắc tuy chưa hóa hình, nhưng không có nghĩa là nó linh trí không ra sao. Ngược lại, linh trí của nó đã tiếp cận với người bình thường. Chỉ vì huyết mạch của nó quá mạnh, mới chưa thể hóa hình mà thôi.
Cửu Mệnh Yêu Miêu cùng hắn vốn có liên hệ thần hồn, cũng không cần phải một mực nhìn chằm chằm. Nếu nó có thể chiến thắng rời đi, vậy nó sẽ tự biết đường tìm tới hắn.
Thiên Vân thở sâu một hơi, bước chân vẫn chưa từng ngừng lại, thẳng hướng trước mặt mà đi.
Lại đi được nửa canh giờ, Thiên Vân lúc này đã không còn khẩn trương, vẻ mặt thong dong bình tĩnh như thường. Cũng không phải nguy hiểm đã qua, mà vì hắn đã sớm quen với loại cảm giác áp lực này. Hiện tại hắn thả lỏng, bởi vì hắn đã làm tốt chuẩn bị chiến đấu bất kỳ lúc nào. Cứ mãi lo lắng sẽ chẳng có ích gì, hiện tại càng thả lòng, càng tỉnh táo sẽ càng có lợi.
Đem Tinh Vẫn đao nắm chắc trong tay, Thiên Vân ánh mắt vẫn như cũ bình thản, mở miệng nói một câu.
"Ra đi!" Thiên Vân vừa dứt câu, hư không trước mặt liền xuất hiện từng đợt nhộn nhạo như mặt nước hồ dậy sóng. Một thân ảnh màu trắng chậm rãi bước ra, cười nhạt một tiếng, nói. "Rất không tệ, vậy mà có thể phát hiện ra ta. Lần này ngươi nghĩ sẽ có kẻ nào khác giúp đỡ ngươi nữa hay sao? Con trai của ta?"
Thiên Vân chằm chằm nhìn đối phương, tay cầm đao siết thật chặt. Người này là một thanh niên nam tử, mày như kiếm, mắt sáng tựa ánh sao, trên trán có một dấu ấn liên hoa màu đỏ, khuôn mặt tuấn mĩ tới cực điểm. Y không phải người xa lạ, đúng là nam tử áo trắng đã từng khiến Thiên Vân chật vật chạy trốn, thậm chí suýt chết nếu không có Long Quân cứu giúp.
"Ngươi diễn rất đạt, có điều ngươi không phải hắn". Thiên Vân gặp được nam tử áo trắng này, thật ra trong lòng cũng có chút sợ. Nhưng loại sợ hãi này không mạnh mẽ như lần đối mặt trước. Không phải bởi vì hắn đã là Phong Thân cảnh trung kỳ đỉnh, mà là đối phương không phải chân chính gã nam tử áo trắng.
"Ồ! Xem ra lần trước ta còn chưa dạy dỗ ngươi chu đáo, hiện tại lại dám nói chuyện với ta như vậy!" Gã nam tử áo trắng khẽ ồ lên, một bộ kinh ngạc, lại mang theo mỉa mai nói.
"Trận pháp nơi này, quả nhiên không phải loại trận pháp tu tiên giả bình thường bố trí có thể so sánh a. Không những phỏng chế ra chính bản thân ta, hiện tại vậy mà có thể từ trong đó moi móc ra hình ảnh khiến ta kinh hãi nhất. Thế nhưng trận pháp cũng chỉ là trận pháp, ngươi có thể phỏng chế lại trong thâm tâm ta kẻ đáng sợ nhất. Thế nhưng có một thứ ngươi không thể phỏng chế". Thiên Vân tấm tắc khen ngợi một tiếng, thế nhưng rất nhanh lại biến thành mỉa mai, lắc đầu nói.
Gã nam tử áo trắng lúc này mới nhíu mày, mở miệng hỏi. "Thứ gì ta không thể phỏng chế?"
Thiên Vân nhìn y, sau đó cười nhạt đáp. "Hắn có thể áp chế ta, đây là chuyện không thể bàn cãi. Nhưng hắn sẽ không cố ý áp chế ta, bởi vì hắn quá mạnh, không cần phải làm mấy thứ lòe loẹt đó. Còn ngươi thì khác, ngươi cố gắng tản ra linh áp, tạo cho ta áp lực, làm cho ta có cảm giác sợ hãi. Từ lúc bước vào con đường này, ta đã có cảm giác rất áp lực. Nếu ngươi biến thành một ai đó bất kỳ, có lẽ ta sẽ thật sự sợ hãi. Thế nhưng ngươi lại lựa chọn biến thành y, vậy đã nói rõ ngươi kiêng kị ta, cho nên mới muốn dùng hình tượng của y áp chế ta. Ta nói không sai chứ?"
"Tất cả chỉ là suy diễn của ngươi mà thôi, sau khi ta đem ngươi đánh chết, lúc đó ngươi sẽ hiểu những lời mình nói sao mà ngu ngốc". Gã nam tử áo trắng mỉa mai nói một câu, tay trái chỉ thiên, tay phải chỉ địa chậm rãi phun ra mấy chữ. "Thay trời đổi đất"
Sau khi phun ra ioEyn mấy chữ kia, hai tay y liền di chuyển, tay trái hướng xuống đất, tay phải hướng lên trời.
Thiên Vân mỉm cười, giơ một ngón tay lên nói. "Thứ nhất, bốn người bọn ta là đột phá vách tường mê cung chốn ra. Mà mê cung đó nhất quyết không phải là một tự nhiên trận pháp. Chỉ có nhân loại tu sĩ mới đủ rảnh rỗi tạo ra loại trận pháp cơ quan kiểu này"
Thiên Vân ngừng lại đôi chút, sau đó lại giơ lên ngón thứ hai, nói. "Thứ hai, Tiểu Hắc và ta vốn thần hồn tương liên, nó đã lựa chọn cùng một tồn tại nào đó giao chiến. Ta đã cố tình đi hơn nửa canh giờ, với tốc độ của ta, đủ sức đi xa trăm dặm đường. Thế nhưng trong thần hồn của ta, Tiểu Hắc vậy mà cách không quá xa. Thần hồn sẽ không lừa dối ta, như vậy chỉ có một loại giải thích, nơi này kì thực chỉ là một ảo trận mà thôi"
"Tại sao ngươi lại cho rằng nơi đây chỉ là ảo trận? Những gì ngươi trải qua, gặp được chẳng phải rất chân thật hay sao? Thậm chí tu vi cùng thương thế trên người ngươi cũng có thể là giả ư? Còn có một chuyện, ngươi đường đường là thiên tài trận pháp sư, không lẽ bước vào ảo trận lại chưa từng phát giác, phải chờ tới thời điểm này mới phát hiện ra hay sao?" Nam tử áo trắng không cho là đúng, lần nữa mở miệng hỏi.
"Ngươi nói không sai, những thứ ta gặp có thể nói đều là thật, kể cả tu vi đột phá cũng là như vậy. Ta từng đọc qua một cuốn sách nói như này. Lời nói dối hoàn mĩ nhất là lời nói dối có bảy thành sự thật, ba phần còn lại chính là giả dối. Nếu ngươi nói hoàn toàn là sự thật, vậy đó căn bản không phải lời nói dối. Ngươi nói toàn là lời dối trá, nếu người đối diện không phải kẻ ngu liền sẽ phân biệt ra. Chỉ có đem thật giả lẫn lộn, khi đó mới có thể lừa được đối phương. Thứ nữa, ngươi muốn hỏi vì sao ta đường đường là trận pháp sư, lại không thể nhìn thấu ngay từ đầu. Rất đơn giản, bởi chúng ta đã sớm rơi vào trong trận. Mê cung là trận, ảo cảnh nơi đây cũng là trận. Trận trong trận, thoát được mê cung, chưa phải chính thức thoát ly, mà chỉ là chuyển từ sát trận này sang một sát trận khác mà thôi"
Thiên Vân nói tới đây liền mỉm cười nhìn gã nam tử áo trắng, miệng nói. "Nếu ta không lầm, nơi đây được gọi "Độc Tâm Liên Hoàn trận". Một trong bảy thượng cổ kỳ trận sớm đã tuyệt tích từ lâu, đúng không?"