Tiểu Hắc hiện tại đang cuộn tròn trên núi linh thạch, miệng không ngừng truyền ra từng tiếng gừ gừ đứt quãng. Đuôi mèo thứ tư đã lần nữa mọc ra, có điều nó hơi nhỏ so với những cái còn lại. Xem ra vẫn cần một đoạn thời gian nữa mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Thiên Vân muốn thử câu thông Tiểu Hắc một phen, lại sợ khiến nó bị phản phệ, chỉ có thể yên lặng ngồi một bên chờ đợi nó tỉnh lại.
Lại trôi qua ba ngày thời gian, Tiểu Hắc cuối cùng cũng tỉnh lại. Hiện tại cái đuôi thứ tư đã khôi phục hoàn toàn, độ dài cũng như hình dáng cùng ba chiếc đuôi khác không phân khác biệt. Khí tức trên thân Cửu Mệnh Yêu Miêu tuy không mạnh hơn, nhưng Thiên Vân hiểu được, bốn đuôi so với ba đuôi khác biệt rất lớn.
Cả một ngọn núi nhỏ linh thạch, vậy mà chỉ mất hơn chục ngày đã bị Tiểu Hắc hấp thu sạch sẽ. Loại tiêu hao như thế này, khiến Thiên Vân có chút líu cả lưỡi. Nếu là trước kia, Thiên Vân chỉ sợ đã tiếc hận gần chết, có điều hiện tại hắn không cần quá nhiều linh thạch. Nếu có thể dùng nó bồi đắp một cộng sự mạnh mẽ như Tiểu Hắc, vậy chẳng còn gì tốt hơn.
Thiên Vân trước kia không ôm ý đồ nuôi dưỡng linh thú, bởi lẽ hắn sợ mình sẽ bị phản bội. Với một kẻ bị người thân tính toán từ khi còn tấm bé như Thiên Vân, tin tưởng một người là chuyện rất khó. Loại bài xích này đã gần như hình thành một loại tâm ma cho bản thân hắn. Ngoại trừ Thu Phượng, sau này là cha hắn, hắn gần như không đem lòng tin đặt trọn vẹn vào bất kỳ người nào. Ngay cả Tố Ngưng, Lý Hạo hay gần đây nhất là Diệu Linh cũng là như vậy.
Thiên Vân biết rằng đối xử với người thân như vậy là không tốt, nếu cứ khư khư cố chấp, sẽ thực sự biến thành tâm ma. Một khi tâm ma sinh ra, con đường tu hành của hắn sẽ dừng bước, thậm chí có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma, bị người chém giết bất kỳ lúc nào. Chính vì biết bản thân có thiếu hụt, Thiên Vân mới lựa chọn thu phục Cửu Mệnh Yêu Miêu, từ đó khắc phục nhược điểm. Mặc dù đang lợi dụng Tỏa Hồn Liên mưu đồ, nhưng đây cũng là một dấu hiệu tốt. Chỉ cần hắn cùng Cửu Mệnh Yêu Miêu chịu khó bồi đắp cảm tình, sau này cũng không phải không thể đem Tỏa Hồn Liên giải trừ.
Tiểu Hắc vừa mới tỉnh lại, liền ngáp dài một cái, không lựa chọn chui vào túi linh thú, mà nhảy lên vai Thiên Vân. Cái đầu nhỏ của nó không ngừng cọ vào người hắn, truyền ra từng tiếng gừ gừ nho nhỏ.
Thiên Vân thấy vậy thì mỉm cười, xoa đầu nó một cái. Sau đó hắn đem toàn bộ trận pháp giải trừ, mở ra pháp lực tường khí, lúc này mới lựa chọn rời đi.
Đám bụi phấn rơi mỗi lúc một nhiều, mỗi khi rơi vào phòng hộ khí tường, thường truyền tới từng tiếng lộp bộp nho nhỏ. Thiên Vân có thể cảm nhận rõ ràng, pháp lực đang không ngừng tiêu hao. Dường như đám bụi phấn này có khả năng ăn mòn pháp lực, hơn nữa càng về sau lượng ăn mòn càng biến mạnh hơn rất nhiều.
Thiên Vân có chút nhíu mày, vẫn biết đám bụi phấn này có vấn đề, nhưng thật không ngờ nó lại quỷ dị như vậy.
Tiểu Hắc đang nằm nhoài trên vai trái cũng cảm nhận được sự uy hiếp của bụi phấn, nó mở miệng phát ra một tiếng meo.
Thiên Vân mí mắt hơi nhảy, nheo mắt nhìn lên trên không. Tiểu Hắc vừa mới nhắc nhở hắn, nó cảm nhận được ở trên cao có sinh linh nào đó đang để ý cả hai. Thiên Vân biết Tiểu Hắc thực lực cực mạnh, cảm giác của nó về nguy hiểm hiển nhiên vượt xa bản thân. Nếu nó đã nhận ra nguy hiểm, vậy chắc chắn không sai được.
"Để ý bên trên một chút, nơi đây tồn tại cấm không trận pháp, xung quanh lại có quá nhiều bụi phấn, ta không tiện phóng xuất thần thức quá xa". Thiên Vân hướng Tiểu Hắc truyền âm nhắc nhở, bước chân chưa từng dừng lại, thẳng hướng về trung tâm khu rừng mà đi.
"Meo"
Tiểu Hắc lập tức meo một tiếng, ý bảo sẽ giúp Thiên Vân chú ý.
Lại đi được một đoạn, phía trước bất ngờ xuất hiện ba ngã rẽ. Thiên Vân cẩn thận quan sát một chút, phân vân không biết phải đi đường nào. Đúng lúc này, Tiểu Hắc bỗng dưng bật người nhảy lên, nó vung miêu trảo hướng lên trời cào mạnh một cái.
Một tiếng xoạt nhẹ vang lên, từ trong hư không một đạo bóng hình mờ ảo hiện ra, đem miêu trảo đánh tan. Sau khi đánh tan miêu trảo, bóng hình liền trực tiếp biến mất, ẩn vào không khí.
Toàn bộ quá trình, Thiên Vân đều thu hết vào mắt. Hắn không nói cái gì, chỉ gật đầu với Tiểu Hắc một cái, bước chân thẳng hướng con đường chính giữa mà đi.
Thiên Vân vừa mới bước ra một bước, đột nhiên sau lưng truyền tới một thanh âm xé gió. Một đạo vô hình đao gió nổ bắn xông tới, tốc độ nhanh đến khó mà tưởng tượng.
Thiên Vân dường như đã sớm có dự đoán, Tinh Vẫn đao nắm thật chặt, tay phải hướng sau lưng chém ra một kích.
Chỉ nghe từng tiếng ầm vang nổ mạnh vang lên, đao gió trực tiếp bị đánh tan. Thiên Vân vẫn chưa có dừng lại, thân ảnh chớp động một cái, lúc xuất hiện đã là cách vị trí ban đầu gần trăm mét. Cánh tay vằn vện đồ án hình rồng, hắn không chút lưu tình hướng về phía trước chém mạnh.
Oành... Rít...
Tinh Vẫn đao tuy rằng chém vào khoảng không, nhưng nơi đó lại truyền tới một tiếng rít gào kéo dài. Máu tươi màu lục phun xối xả, một con bọ cạp liền hiện ra trước mắt hắn. Bọ cạp này toàn thân trắng như tuyết, to lớn ngang với một con voi trưởng thành. Hai cái càng thật lớn bị chém rụng, huyết dịch không ngừng chảy ra. Trên thân con bọ cạp này có ba cặp cánh giống như cánh chuồn chuồn, cái miệng lởm chởm đầy răng nanh. Nó rít gào từng tiếng thảm thiết, cái đuôi mang móc câu hướng về phía Thiên Vân không ngừng đâm tới, tốc độ nhanh tới cực điểm.
Con yêu trùng này tên đầy đủ là Lục Dực Hạt, tốc độ phi hành cũng như khả năng ẩn núp cực kỳ cường hãn, nếu không phải IVVrET Thiên Vân sớm được Tiểu Hắc thông tri, chỉ sợ đã trúng độc thủ của nó.
Thấy con vật vẫn còn dám vung cái đuôi tấn công, Thiên Vân hừ lạnh một tiếng, thân ảnh nhoáng một cái, trực tiếp thi triển ra Dạ Vũ Đao pháp.
Dạ Vũ Đao vừa ra, cả khoảng không lập tức bị mưa gió sấm chớp che phủ. Con vật tuy rằng tốc độ cực nhanh, nhưng hiện tại đã bị thương căn bản, hơn nữa thực lực của nó cũng không phải rất mạnh, chỉ là tứ phẩm sơ kỳ mà thôi. Gặp phải Dạ Vũ Đao Pháp vừa nhanh vừa mạnh, con vật trực tiếp bị đâm thành cái sàng, rít gào vài tiếng liền im bặt, chết không thể lại chết.
Thiên Vân tùy ý đem linh tính toàn bộ hấp khô, lại móc ra yêu đan, lúc này mới rời đi.
Toàn bộ quá trình nói thì lâu, thực ra chỉ mới đi qua vài nhịp thở mà thôi.
Tiểu Hắc nhìn thấy viên yêu đan, lập tức mở miệng meo meo một tiếng. Thiên Vân hiểu ý, lập tức ném cho nó. Tiểu Hắc không chút do dự đem viên yêu đan nuốt xuống, vui vẻ nằm trên bờ vai hắn.
Cả hai lần nữa khởi hành, nhắm thẳng con đường chính giữa mà đi. Thiên Vân cảm nhận được, con đường này có gì đó rất cổ quái. Rõ ràng con đường này là nơi nguy hiểm nhất, thế nhưng hắn lại tìm được sinh lộ ở bên trong. Loại cảm giác trái ngược này khiến hắn nghi hoặc không thôi. Tuy rằng không hiểu ra sao, nhưng với thực lực hiện tại, còn có sự trợ giúp của Tiểu Hắc, Thiên Vân đủ tự tin vượt qua bất kỳ hiểm cảnh nào.
Vừa tiến vào con đường, Thiên Vân liền cảm nhân được một trận sởn cả gai ốc. Hắn chưa từng cảm nhận được loại nguy hiểm thế này bao giờ, ngay cả khi đối mặt với gã nam tử áo trắng thần bí cũng chưa từng. Có thể do nam tử áo trắng cấp độ quá cao, hắn không thể phát giác được hiểm nguy. Nhưng chỉ bằng cảm giác hãi hùng khiếp vía này, Thiên Vân dám khẳng định, sinh linh ẩn sâu bên trong con đường này rất mạnh.
Tiểu Hắc lông tóc vào lúc này cũng dựng đứng cả lên, đôi mắt mèo lo lắng không thôi, móng vuốt nhỏ cào cào vào áo Thiên Vân, ngay cả nó cũng đang tỏ ra sợ hãi.
Không não tàn, không hậu cung, tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời bạn đọc đến với