Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 333: Chữa thương cùng đột phá



Chương 333: Chữa thương cùng đột phá

Thiên Vân cùng Tiểu Hắc tìm một gốc cây cổ thụ cao hơn trăm trượng, bố trí xung quanh một ít phòng ngự trận pháp, tránh đám bụi phấn đang bay trong không khí rơi lên người. Làm xong đâu đó, hắn cuối cùng cũng thở ra một hơi. Lấy ra chiếc nhẫn của Vô Cực lão quỷ, đem một ít linh thạch bên trong ném ra.

Nhẫn trữ vật của Vô Cực lão quỷ ngoài đan dược, những vật phẩm khác có rất nhiều, không thiếu nhất đúng là linh thạch.

Thiên Vân đang tính nhắm mắt chữa thương, đúng lúc này mí mắt hắn hơi nhảy lên, nhìn về phía Tiểu Hắc.

Con mèo này một bên nhìn linh thạch, một bên liên tục phát ra những tiếng meo meo, ý bảo nó cũng muốn có.

Thiên Vân vốn có thể cùng Tiểu Hắc câu thông, nhìn một chút liền hiểu, thì ra con mèo này muốn mưu cầu linh thạch, lần nữa khôi phục thực lực, đem cái đuôi thứ tư mọc lại.

Trận chiến vừa rồi nếu Tiểu Hắc không kịp thời thức tỉnh, Thiên Vân cũng thật không biết, mình cùng tên bản sao kia sẽ phải đánh tới khi nào. Hiện tại thấy nó muốn linh thạch, Thiên Vân tất nhiên sẽ không từ chối. Lập tức rót thần thức vào bên trong nhẫn trữ vật, đem toàn bộ số linh thạch còn lại mang ra.

Không thể không nói, Vô Cực lão quỷ quá mức giàu có. Đem toàn bộ linh thạch xuất ra, vậy mà có thể chất thành một ngọn núi nhỏ. Càng khiếp sợ chính là, núi linh thạch này toàn bộ đều là thượng phẩm, quả thực giàu không thể nói nổi. Lại nhớ tới Vô Cực lão quỷ cùng Dạ lão quái vốn thường xuyên ra ngoài đánh cướp tu tiên giả, Thiên Vân lúc này mới thở dài, lầm bầm nói. "Một ngày ăn cướp bằng ba năm làm a"

Tiểu hắc thấy có nhiều linh thạch như vậy, không khỏi vui mừng quá đỗi. Nó lập tức nhảy lên đỉnh núi nhỏ, đi qua đi lại một vòng, lúc này mới nằm xuống, bắt đầu tiến hành hấp thu linh khí.

Thiên Vân biết con mèo này không giống bình thường, thấy nó tham lam muốn đem cả núi linh thạch hấp thu cũng không ngăn cản, nhắm mắt lại, bắt đầu tiến hành chữa thương.

Thể nội Thiên Vân ẩn chứa quá nhiều linh tính, lại không phải vết thương quá mức nghiêm trọng, bởi vậy cũng chẳng cần đến đan dược khôi phục thương thế. Với sức khôi phục của bản thân, cộng với lượng linh tính khổng lồ trong thể nội, chữa thương là chuyện rất đơn giản.

Thiên Vân nhập định không bao lâu, trên người liền bốc lên từng đợt huyết sắc khí vụ. Huyết sắc khí vụ không ngừng thẩm thấu vào da thịt, lại từ lỗ mũi phun ra, tạo thành một vòng tuần hoàn, đem mọi thương tổn trên cơ thể hắn chữa lành.

Bên trong đan điền, một vầng linh tính quang cầu màu lam khổng lồ che khuất cả một vùng biển đang chậm rãi tán xuất linh lực. Mặc kệ đám linh căn ra sức hấp nuốt chuyển hóa, có điều nó vẫn còn quá to lớn, muốn hoàn toàn hấp thu hết ít nhất phải mất mấy ngày. Mực nước phía dưới mặt biển vốn đã khô cạn gần hết, lúc này cũng chậm rãi bổ đầy, càng ngày càng nhiều, diện tích chứa cũng theo đó mở rộng.

Trên thân hai gốc đạo thụ, liên tiếp truyền tới những tiếng răng rắc, để ý sẽ thấy, chiều rộng của cả hai đang không ngừng tăng lên. Bên trong hai gốc đạo thụ, vân gỗ thứ sáu cũng đang từ từ thành hình, tuy rằng rất mơ hồ nhưng với lượng linh tính khổng lồ bên trên, việc đem nó cô đọng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Thiên Vân yên lặng ngồi chữa thương, Tiếu Hắc cũng không nhãn rỗi, cấp tốc khôi phục thực lực.

Cả hai nào biết, bên phía ba người còn lại, lúc này cũng đang gặp không ít phiền toái.

Diệu Linh lúc này đang đứng đối mặt với một đầu kì dị sinh vật. Sinh vật này thân người, đuôi rắn, trên tay cầm một thanh tam xoa kích, tu vi vậy mà đạt tới tứ phẩm hậu kỳ.

Với thực lực kinh khủng bực này, đối phó với một tu sĩ Kết Đan kỳ viên mãn hiển nhiên phải vô cùng đơn giản mới đúng. Thế nhưng cả hai hiện tại lại chỉ nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của đối phương, không bên nào có ý xuất thủ trước. Để ý thật kỹ sẽ thấy, trên thân sinh vật thân người đuôi rắn có một ít thương tổn rất nhỏ. Tuy rằng những tổn thương này rất nhỏ, tvrUY nhưng từ miệng vết thương không ngừng truyền ra những sợi khí vụ màu đen, hiển nhiên nó đã trúng độc, hoặc trúng phải một loại nguyền rủa nào đó.

Ở một bên khác, Huyền Thanh sư huynh đang cùng một đầu thằn lằn đối mặt. Đầu thằn lằn này tu vi không cao, chỉ có tam phẩm hậu kỳ mà thôi. Thế nhưng con vật này quá mức xảo quyệt, lợi dụng khả năng ẩn thân của mình, vậy mà khiến cho Huyền Thanh sư huynh chật vật không chịu nổi.

Tốc độ di chuyển của con vật nhanh đến mức thần thức của Huyền Thanh theo không kịp, nếu không phải trên người hắn mặc một kiện thượng phẩm pháp bảo loại hình phòng ngự, chỉ sợ đã bị cái lưỡi của con thằn lằn xuyên thủng ngực.

Huyền Thanh không yếu, thậm chí có thể nói rất mạnh. Thế nhưng gặp sinh linh sở hữu tốc độ cao như vậy, căn bản là bó tay bó chân.

Hắn vừa chật vật phòng thủ, bước chân liên tục lui về phía sau. Có điều bước chân của hắn rất kì dị, mỗi bước đều đi vào một phương vị hẳn hoi, nếu không để ý còn tưởng hắn đang say rượu đây.

Trong ba người, có lẽ Keva Susan là dễ dàng nhất, nàng chỉ phải đối mặt với một con quái xà tu vi tam phẩm viên mãn. Tuy rằng quái xà này độc tính cực cường, thế nhưng gặp phải Keva Susan, coi như nó xui xẻo. Nàng này hiện tại thực lực tăng mạnh, lại có Sa Vân Phong trợ giúp. Con quái xà còn chưa kịp tung ra thực lực, đã bị một đàn Sa Vân Phong vây giết, chết không thể lại chết.

Cũng không biết nàng này lấy đâu ra một chiếc đèn bằng đồng. Chiếc đèn này không rõ phẩm chất, nhưng chắc hẳn sẽ không phải pháp bảo bình thường. Nhờ nó, Keva Susan có thể tạo ra một trận bão cát quy mô nhỏ, nhờ đó tùy ý chưởng khống bầy ong.


Ba ngày thời gian qua đi, Thiên Vân cuối cùng cũng mở mắt, trên thân mọi vết thương đã liền lại, thực lực so với trước đã tăng lên không ít. Hiện tại hắn đã là Phong Thân tầng thứ năm đỉnh phong, cách đột phá tầng thứ sáu chỉ một bước nhỏ mà thôi.

Thiên Vân cẩn thận quét thân thể một lượt, thấy không có vấn đề gì nữa, lúc này mới thở ra một hơi. Lại nhìn sang đầu Cửu Mệnh Yêu Miêu, thấy trên thân nó tản mát nồng đậm yêu khí, cái đuôi thứ tư đang chậm rãi ngưng thực, hắn không khỏi mỉm cười.

"Phong Thân cảnh tầng thứ sáu, ta cũng nên bước vào đi thôi". Thiên Vân lẩm bẩm một câu, lần nữa nhắm mắt, bắt đầu thúc giục linh căn hấp thu linh thạch.

Trong đan điền, hai gốc đạo thụ được linh tính bồi đắp, hiện tại đã lớn hơn trước một vòng. Vân gỗ thứ sáu tuy chưa thực sự ngưng tụ rõ, thế nhưng đã thành hình, chỉ cần hơi cô đọng liền có thể chân chính biến thành đường vân.

Thiên Vân không chút do dự đem ba môn công pháp Hạ Thi Phệ Linh Kinh, Vạn Tướng Pháp Điển cùng Bách Luyện Bảo Thể gia tốc vận chuyển.

Theo ba môn công pháp vận chuyển, pháp lực của hắn lập tức phun trào, hướng về thân cây mà đi. Hai gốc đạo thụ vốn đã to lớn chọc trời, lúc này càng là ra sức vươn cao. Thân cây cũng theo đó phình lớn, uy áp ngày một tăng. Bên trong thân cây, vân gỗ thứ sáu cũng tùy thời cô đọng, cuối cùng đã chân chính thành hình.

Dù sao cũng chỉ là một cửa ải nhỏ mà thôi, Thiên Vân tùy thời có thể xông phá. Nếu không phải bởi vì lo lắng nền móng xảy ra vấn đề, Thiên Vân có thể đột phá từ vài ngày trước rồi.

Đột phá tầng thứ sáu, Thiên Vân vẫn chưa có ý định ngừng lại. Dù sao linh tính quang cầu vẫn còn rất lớn, đem nó cô đọng thành pháp lực, vậy không có gì tốt hơn.

Lại trôi qua bảy ngày thời gian, cuối cùng Thiên Vân cũng ngừng vận chuyển công pháp. Trong đan điền, đoàn linh tính quang cầu đã hoàn toàn bị hấp thu hết. Tu vi của Thiên Vân hiện tại đã được củng cố không sai, cách cánh cửa hậu kỳ đã rất gần.

Thiên Vân âm thầm gật đầu, tùy ý gạt bỏ đống linh thạch sớm đã biến thành bột phấn qua một bên, nheo mắt nhìn Tiểu Hắc đang nằm dài trên núi nhỏ.

Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.