Việc Huyền Thanh sư huynh phải ứng kiếp vốn là chuyện đã định sẵn, không ai có thể ngăn cản.
Thiên Vân cũng hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này. Cho dù có biết cũng không thể giúp được gì.
Hiện tại hắn cùng Keva Susan đang sóng vai mà đi, phía sau là một cánh cửa đá. Trên lưng hắn còn vác theo một quan tài đá, chậm rãi bước ra khỏi hành lang thông đạo, không ai nói với ai dù chỉ một lời.
Hai người cũng không biết bản thân tiến nhập mê cung được bao lâu, dù sao không gian nơi mê cung lúc nào cũng mờ mờ tỏ tỏ, rất khó phân biệt ngày tháng.
Ra ngoài lăng mộ, Thiên Vân không chút do dự, đem cánh bướm mở ra, thẳng hướng đường cũ trở lại. Cả hai đã rời đi một khoảng thời gian khá dài, chỉ e nhóm người bản thổ nghĩ rằng bọn hắn không giữ chữ tín, ly khai rồi cũng nên.
"Ngươi nghĩ bọn họ có còn chờ chúng ta hay không?" Keva Susan bị Thiên Vân ôm lấy cái eo, một bên đỏ mặt, một bên tò mò hỏi.
"Ngươi nghĩ thế nào?" Thiên Vân không trả lời ngay, ngược lại mỉm cười hỏi lại.
"Ta đoán bọn họ sẽ rời khỏi. Chúng ta đi lâu như vậy, khả năng cao họ sẽ nghĩ rằng chúng ta quay lại nhập đội với chư vị thống DCvpr lĩnh. Bọn họ nếu đủ thông minh, sẽ lập tức bỏ đi. Dù sao bọn họ thực lực cũng không phải rất mạnh, nếu gặp người của cựu lục địa vây công, vậy khả năng cao họ sẽ toàn quân bị diệt". Keva Susan suy nghĩ một chút, lúc này mới nói ra suy nghĩ của mình.
"Lập luận của ngươi không sai, có điều sự thật lại không như ngươi nghĩ". Thiên Vân mỉm cười gật đầu, lại lắc đầu nói.
"Ồ! Vậy theo ngươi, họ sẽ lựa chọn lưu lại, chờ đợi chúng ta trở lại hay sao?" Keva Susan ồ lên, có chút khó tin nói.
"Không sai! Bọn họ sẽ đợi chúng ta, ít nhất cũng có một người còn lưu lại". Thiên Vân gật đầu, vô cùng tự tin nói.
Keva Susan không hiểu ra sao, chớp chớp đôi mắt to, chờ đợi Thiên Vân giải thích.
Thiên Vân mỉm cười, cũng không làm úp mở, giải thích. "Ngươi có biết đám người Sơn Hoang mười ba bộ lạc này, bị tu luyện giả Trung Châu gọi là gì sao?"
Keva Susan trầm ngâm một lát, lại nhớ tới Cực Âm lão tổ lúc bắt được nàng, luôn miệng nói cái gì "man di", cái gì " man tộc". Nàng liền hỏi ngay. "Có phải bọn họ bị Trung Châu nhân sĩ gọi là "Man Di hay Man Tộc đúng không?"
Thiên Vân nhìn nàng, hơi gật đầu đáp. "Bọn họ bởi vì thường xuyên bị tà tính ăn mòn, tu hành khác biệt. Hơn nữa cảnh giới của bọn họ không phải rất mạnh, thực lực tổng thể vẫn phải thua kém đám người Trung Châu một mảng lớn. Nếu không phải mười ba bộ lạc có tượng thần che chở, chỉ e đã sớm không còn một mống"
"Tượng thần?" Keva Susan hơi nghi hoặc, đang tính hỏi lại bị Thiên Vân cắt ngang.
"Chuyện này đợi sau khi tiến về Sơn Hoang mười ba bộ ngươi sẽ biết. Điều ta muốn nói là, bọn họ muốn mạnh mẽ, muốn làm chủ vận mệnh, bắt buộc phải tìm ra phương pháp đột phá cảnh giới thứ tư. Thậm chí cảnh giới thứ năm hoặc càng cao. Mà người có thể giúp họ, chính là ta. Dù biết lưu lại sẽ có nguy hiểm, nhưng bọn họ vẫn lựa chọn chờ đợi. Bởi lẽ đây là cơ hội vạn năm có một, nếu bỏ phí vậy sẽ vĩnh viễn không còn"
Keva Susan nghe tới đây, cũng đã hiểu dụng ý trong lời của Thiêb Vân, gật đầu nói. "Ngươi nói rất có lý. Lúc tiến vào hành lang mê cung, ta bị Cực Âm lão tổ bắt được, chịu đủ loại đắng cay. Nếu không phải kiến thức trận pháp của ta không yếu, có thể trợ giúp được lão, chỉ e lão đã ngay lập tức đem ta chém giết rồi. Ta đã là như vậy, đám người Sơn Hoang chắc cũng không kém gì. Nếu bọn họ muốn trở mình, vậy không thể không chờ đợi ngươi quay lại"
Thiên Vân nghe nói Cực Âm lão tổ đã đem Keva Susan ném ra ngoài, mục đích dụ bầy Sa Vân Phong. Vốn cho rằng như vậy đã đủ tàn nhẫn, lúc này nghe nàng nói tới việc bị bắt lại, còn bị đánh lên người vô số cấm chế, sắc mặt không khỏi hơi chìm. Lục lọi kí ức Vô Cực lão quỷ một chút, biết được Cực Âm lão tổ xuất thân từ Đại Càn Vương Triều, lúc này mới hiểu ra vấn đề.
"Hừ! Đều là nhân loại, vậy mà luôn miệng nói cái gì "không phải tộc ta ắt sinh dị tâm". Đám người này nếu không ăn một chút thiệt thòi, khả năng cao còn nuôi ý định thôn tính cả Trung Châu đại lục, đem tất cả các nước sát nhập vào Đại Càn cũng nên". Thiên Vân lạnh lùng hừ một tiếng, càng ngẫm càng thấy đám người Đại Càn này cùng với đám người Đại Chu thật giống nhau. Cả hai vương triều đều nuôi giấc mộng xưng hùng xưng bá, chỉ cho người theo không cho người nghịch. Cũng vì luôn nuôi giấc mộng bá chủ, bởi vậy mới khiến các nước khác đề phòng. Nếu không phải Đại Càn cùng Đại Chu đều là những quốc gia nắm giữ bí mật về con đường Nghịch Tu, chỉ sợ sớm đã bị các nước khác lật đổ rồi.
"Ngươi là vì ta mới nổi giận như vậy sao?" Keva Susan thấy Thiên Vân nổi giận, không khỏi che miệng cười trêu.