Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 340: Tình hình trong di tích



Chương 340: Tình hình di tích

Việc Huyền Thanh sư huynh phải ứng kiếp vốn là chuyện đã định sẵn, không ai có thể ngăn cản.

Thiên Vân cũng hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này. Cho dù có biết cũng không thể giúp được gì.

Hiện tại hắn cùng Keva Susan đang sóng vai mà đi, phía sau là một cánh cửa đá. Trên lưng hắn còn vác theo một quan tài đá, chậm rãi bước ra khỏi hành lang thông đạo, không ai nói với ai dù chỉ một lời.

Hai người cũng không biết bản thân tiến nhập mê cung được bao lâu, dù sao không gian nơi mê cung lúc nào cũng mờ mờ tỏ tỏ, rất khó phân biệt ngày tháng.

Ra ngoài lăng mộ, Thiên Vân không chút do dự, đem cánh bướm mở ra, thẳng hướng đường cũ trở lại. Cả hai đã rời đi một khoảng thời gian khá dài, chỉ e nhóm người bản thổ nghĩ rằng bọn hắn không giữ chữ tín, ly khai rồi cũng nên.

"Ngươi nghĩ bọn họ có còn chờ chúng ta hay không?" Keva Susan bị Thiên Vân ôm lấy cái eo, một bên đỏ mặt, một bên tò mò hỏi.

"Ngươi nghĩ thế nào?" Thiên Vân không trả lời ngay, ngược lại mỉm cười hỏi lại.

"Ta đoán bọn họ sẽ rời khỏi. Chúng ta đi lâu như vậy, khả năng cao họ sẽ nghĩ rằng chúng ta quay lại nhập đội với chư vị thống DCvpr lĩnh. Bọn họ nếu đủ thông minh, sẽ lập tức bỏ đi. Dù sao bọn họ thực lực cũng không phải rất mạnh, nếu gặp người của cựu lục địa vây công, vậy khả năng cao họ sẽ toàn quân bị diệt". Keva Susan suy nghĩ một chút, lúc này mới nói ra suy nghĩ của mình.

"Lập luận của ngươi không sai, có điều sự thật lại không như ngươi nghĩ". Thiên Vân mỉm cười gật đầu, lại lắc đầu nói.

"Ồ! Vậy theo ngươi, họ sẽ lựa chọn lưu lại, chờ đợi chúng ta trở lại hay sao?" Keva Susan ồ lên, có chút khó tin nói.

"Không sai! Bọn họ sẽ đợi chúng ta, ít nhất cũng có một người còn lưu lại". Thiên Vân gật đầu, vô cùng tự tin nói.

Keva Susan không hiểu ra sao, chớp chớp đôi mắt to, chờ đợi Thiên Vân giải thích.

Thiên Vân mỉm cười, cũng không làm úp mở, giải thích. "Ngươi có biết đám người Sơn Hoang mười ba bộ lạc này, bị tu luyện giả Trung Châu gọi là gì sao?"

Keva Susan trầm ngâm một lát, lại nhớ tới Cực Âm lão tổ lúc bắt được nàng, luôn miệng nói cái gì "man di", cái gì " man tộc". Nàng liền hỏi ngay. "Có phải bọn họ bị Trung Châu nhân sĩ gọi là "Man Di hay Man Tộc đúng không?"

Thiên Vân nhìn nàng, hơi gật đầu đáp. "Bọn họ bởi vì thường xuyên bị tà tính ăn mòn, tu hành khác biệt. Hơn nữa cảnh giới của bọn họ không phải rất mạnh, thực lực tổng thể vẫn phải thua kém đám người Trung Châu một mảng lớn. Nếu không phải mười ba bộ lạc có tượng thần che chở, chỉ e đã sớm không còn một mống"

"Tượng thần?" Keva Susan hơi nghi hoặc, đang tính hỏi lại bị Thiên Vân cắt ngang.

"Chuyện này đợi sau khi tiến về Sơn Hoang mười ba bộ ngươi sẽ biết. Điều ta muốn nói là, bọn họ muốn mạnh mẽ, muốn làm chủ vận mệnh, bắt buộc phải tìm ra phương pháp đột phá cảnh giới thứ tư. Thậm chí cảnh giới thứ năm hoặc càng cao. Mà người có thể giúp họ, chính là ta. Dù biết lưu lại sẽ có nguy hiểm, nhưng bọn họ vẫn lựa chọn chờ đợi. Bởi lẽ đây là cơ hội vạn năm có một, nếu bỏ phí vậy sẽ vĩnh viễn không còn"

Keva Susan nghe tới đây, cũng đã hiểu dụng ý trong lời của Thiêb Vân, gật đầu nói. "Ngươi nói rất có lý. Lúc tiến vào hành lang mê cung, ta bị Cực Âm lão tổ bắt được, chịu đủ loại đắng cay. Nếu không phải kiến thức trận pháp của ta không yếu, có thể trợ giúp được lão, chỉ e lão đã ngay lập tức đem ta chém giết rồi. Ta đã là như vậy, đám người Sơn Hoang chắc cũng không kém gì. Nếu bọn họ muốn trở mình, vậy không thể không chờ đợi ngươi quay lại"

Thiên Vân nghe nói Cực Âm lão tổ đã đem Keva Susan ném ra ngoài, mục đích dụ bầy Sa Vân Phong. Vốn cho rằng như vậy đã đủ tàn nhẫn, lúc này nghe nàng nói tới việc bị bắt lại, còn bị đánh lên người vô số cấm chế, sắc mặt không khỏi hơi chìm. Lục lọi kí ức Vô Cực lão quỷ một chút, biết được Cực Âm lão tổ xuất thân từ Đại Càn Vương Triều, lúc này mới hiểu ra vấn đề.

"Hừ! Đều là nhân loại, vậy mà luôn miệng nói cái gì "không phải tộc ta ắt sinh dị tâm". Đám người này nếu không ăn một chút thiệt thòi, khả năng cao còn nuôi ý định thôn tính cả Trung Châu đại lục, đem tất cả các nước sát nhập vào Đại Càn cũng nên". Thiên Vân lạnh lùng hừ một tiếng, càng ngẫm càng thấy đám người Đại Càn này cùng với đám người Đại Chu thật giống nhau. Cả hai vương triều đều nuôi giấc mộng xưng hùng xưng bá, chỉ cho người theo không cho người nghịch. Cũng vì luôn nuôi giấc mộng bá chủ, bởi vậy mới khiến các nước khác đề phòng. Nếu không phải Đại Càn cùng Đại Chu đều là những quốc gia nắm giữ bí mật về con đường Nghịch Tu, chỉ sợ sớm đã bị các nước khác lật đổ rồi.

"Ngươi là vì ta mới nổi giận như vậy sao?" Keva Susan thấy Thiên Vân nổi giận, không khỏi che miệng cười trêu.

Thiên Vân biết nàng chỉ là nói đùa mà thôi, hắn lắc đầu thở dài, miệng nói. "Mỗi một quốc gia sẽ có một nền văn hóa khác nhau. Có quốc gia chỉ muốn hòa bình cùng phát triển, có quốc gia lại luôn nuôi giấc mộng bành trướng. Chính vì có những kẻ nuôi tham vọng như vậy, mới dẫn tới chiến tranh, mới dẫn tới máu chảy. Cuối cùng người chịu thiệt chỉ có dân đen mà thôi"

Keva Susan nghe được trong lời nói của Thiên Vân cất chứa tâm tình trập trùng, nàng nghi hoặc hỏi. "Xem ra ở cố hương, đất nước của ngươi cũng chịu không ít chèn ép đi"

Thiên Vân nghe vậy, lúc này mới biết mình có chút hơi nhập tâm, để lộ suy nghĩ trong lòng. Hắn cũng không có nói lời phản biện, chỉ thở dài một hơi.

Cả hai rất nhanh đã trở lại nơi ước hẹn, quả đúng như Thiên Vân dự đoán, nhóm người bản thổ đúng là cho người lưu lại chờ đợi. Vừa thấy hai người Thiên Vân bay tới, một tu luyện giả trên thân đánh lên đủ loại phù chú, từ một mỏm đá nhỏ thò đầu ra. Người này đúng là một trong số bảy vị tu luyện giả chặn đường Thiên Vân. Xem ra những người khác đã không thể chờ đợi, trước tiên rời đi thực hiện nhiệm vụ.

Gã tu luyện giả thấy Thiên Vân bay tới, vội vàng cúi đầu chào một cái, thở ra một hơi, vẻ mặt mang theo vui vẻ nói. "Thượng Thần cuối cùng cũng quay trở lại, Baldwin Mark tế tự đã lệnh cho tiểu nhận lưu tại đây đợi ngài trở lại. Không biết hiện tại thượng thần đã hoàn thành việc của mình hay chưa? Nếu ngài không có vấn đề gì vướng bận, ta sẽ mang ngài đi tới Hắc Nguyệt bộ lạc làm khách một đoạn thời gian"

Thiên Vân nhìn quanh một vòng, thấy quan tài đá lúc trước đã không còn liền mở miệng hỏi. "Quan tài chứa tàn chi Thái Dương Thần, các ngươi đã đem nó mang đi rồi sao?"

"Vâng thừa thượng thần, Baldwin Mark tế tự bởi vì không thấy ngài trở lại nên đã sai người mang về Hắc Nguyệt bộ lạc. Không những quan tài của ngài, mà những quan tài chứa những mảnh tàn chi khác cùng đều được đưa về Hắc Nguyệt bộ lạc". Gã tu luyện giả vội vàng đem đầu đuôi mọi chuyện nói một lượt, chỉ sợ Thiên Vân sẽ sinh ra phản cảm.

Thiên Vân đương nhiên sẽ không sinh phản cảm, dù sao cũng là hắn quay lại chậm hơn dự kiến. Hắn gật đầu một cái, lúc này mới nói. "Rất tốt! Ngươi tên là gì?"

" Ta là Darryl Smith" Tên tu luyện giả cung kính báo ra danh tự của mình.

"Tốt! Dẫn đường đi, trên đường tiện thể nói cho ta nghe một chút, tình hình đám người Cựu lục địa hiện tại ra sao". Thiên Vân gật đầu, hướng Darryl Smith lệnh cho y dẫn đường.

Darryl Smith vội vàng vâng dạ, lập tức chuyển thân, mang theo hai người Thiên Vân rời đi.

Vừa đi y cũng vừa đem tình hình bên trong di tích nói một lượt. Thật không ngờ, đám người Cựu lục địa vậy mà xảy ra xung đột. Bọn họ chia làm hai phe, một phe ủng hộ việc thức tỉnh cổ thần, một phe lại muốn chờ đợi. Bọn họ không dám chắc các miệng núi lửa có thật sự phun trào hay không. Nếu hiện tại đem cổ thần thức tỉnh, chỉ e cả mảnh thế giới này sẽ chịu diệt vong. Dù sao cũng không ai dám chắc, có thể hay không thực sự đem các vị cổ thần hoàn toàn thức tỉnh.

Hai nhóm người tranh cãi nảy lửa, lại là cơ hội tốt cho đám người Sơn Hoang mười ba bộ đánh cắp đi tàn chi Thái Dương Thần.

Main bá, vô tình gần giống Cổ Chân Nhân.