Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 341: Điểm yếu của đại trận




Thiên Vân cũng thật không thể ngờ đám người Cựu lục địa vào lúc này lại xảy ra xung đột. Hắn cũng hiểu bọn họ nghĩ gì, kì thực bên nào cũng có lí do riêng. Đánh thức một trong bảy vị cổ thần, khả năng cao bọn họ sẽ không thể kiểm soát được ý trí của thần. Nếu cổ thần không thể lấy lại ý chí, vậy cái kết sẽ thật bi thảm.

Thế nhưng không đánh thức cổ thần, vậy một khi những ngọn núi lửa kia phun trào, bọn họ cũng sẽ chịu diệt vong mà thôi.

"Theo Smith tiên sinh, những ngọn núi lửa có thể hay không sẽ phun trào? Hình như các vị cũng không quá lo lắng thì phải. Nơi này dù sao cũng nằm trong địa phận Sơn Hoang mười ba bộ nha. Nếu núi lửa phun trào, cho dù có trận pháp ngăn cản, cũng không thể tránh được ảnh hưởng đi?" Keva Susan vậy mà không hề quan tâm tới đám người Cựu lục địa, nàng thấy Darryl không hề tỏ ra lo lắng, bèn hỏi.

"Núi lửa sẽ phun trào, có điều chúng sẽ không toàn bộ bùng nổ. Bọn họ lúc này chỉ cần tìm một địa phương đủ cao, có lẽ sẽ không chịu quá lớn ảnh hưởng. Nhưng nếu bọn họ đánh thức cổ thần, vậy khả năng cao sẽ toàn quân bị diệt". Darryl Smith vừa dẫn đường, vừa mở miệng đáp lời.

Thiên Vân gật đầu, ngẫm nghĩ một hồi, lại hướng gã tu sĩ bản thổ hỏi. "Xem ra các ngươi đã nghiên cứu qua những ngọn núi lửa này, cũng đã chuẩn bị ứng đối nếu chúng phun trào. Có điều ta rất thắc mắc, nếu như đám người Cựu lục địa xông qua đại trận, tiến nhập Sơn Hoang, các ngươi sẽ ứng đối như thế nào?"

"Thượng Thần cũng hiểu, chúng ta căn bản không thể cùng bọn họ đấu. Không chỉ tu vi của chúng ta thấp kém, ngay cả con đường cũng rất bất ổn. Nếu bọn họ xông qua trận pháp tiến nhập Sơn Hoang, vậy chúng ta chỉ còn cách nhượng bộ, giống như hàng vạn năm trước đã từng làm". Gã tu sĩ quay đầu, miệng thì nói, mặt mang cười, thế nhưng nghe vào tai lại khiến người ta có cảm giác bi ai cùng vô lực. Giống như bọn họ đã sớm chấp nhận sự thật này, không buồn phản kháng, không buồn chống lại.


Thiên Vân làm sao không nghe ra loại tâm tình này, hắn cũng chỉ biết thở dài mà thôi. Bọn họ đã chịu đàn áp hàng vạn năm như vậy, tất nhiên sẽ vùng dậy, sẽ muốn tranh đấu. Thế nhưng vùng dậy là máu chảy, là đầu rơi. Máu đã chảy thành sông, xác đã chất thành núi, tộc đàn đã suy bại, làm sao đủ sức vùng dậy nữa đây?

Tu sĩ tranh đấu, cùng phàm nhân tranh đấu không giống nhau. Phàm nhân chỉ có thể dựa vào sức mình, dựa vào đao kiếm, cung nỏ. Chết nhiều nhưng họ còn có thể sinh sản, còn có thể gượng dậy. Nhưng tu luyện giả thì khác, xác xuất để đản sinh ra một người là quá thấp. Nếu liên tục chịu diệt vong, cả tộc đàn coi như xoá sổ.

Keva Susan sau khi bị Cực Âm lão tổ bắt giữ, chịu đủ loại dày vò, sớm đã đồng cảm với đám người bản thổ, nay lại cảm nhận được tâm tình trập trùng trong lời của Darryl, nàng càng cảm thấy bi thương hơn. Dù nàng hiểu đáng lý mình phải đứng về phía đám người Cựu lục địa, nhưng chứng kiến những đau thương mà người dân bản thổ chịu đựng, nàng cũng tránh không được dâng lên sự đồng cảm.

Thiên Vân thấy Keva Susan đôi mắt hơi có chút đỏ, liền truyền âm nói. "Hiện tại ngươi suy nghĩ lại vẫn còn kịp. Nếu cùng đi với ta, ngươi sẽ bị coi là kẻ phản bội tộc đàn. Nếu như quay trở lại hội hợp cùng chư vị thống lĩnh, ngươi có lẽ sẽ thuyết phục được họ cũng nên"

Keva Susan quay sang nhìn Thiên Vân, lắc đầu thở dài. "Thuyết phục họ? Ngươi nghĩ cũng quá đơn giản. Bọn họ cũng là người, cũng giống như chúng ta có tình cảm. Vì cớ gì hàng trăm, hàng vạn năm qua đi họ không chịu buông tha cho đám người này? Bởi vì một trong hai tộc đàn, bắt buộc phải có một bên phải chịu áp bức. Họ đồng cảm, nhưng họ không có cách nào. Bởi vì phía sau bọn họ vẫn còn người thân, còn bằng hữu, cũng còn có quê hương cần bảo vệ. Ta thuyết phục không được, bất kì ai cũng không thể. Lúc này nếu núi lửa không phun trào còn tốt, nếu thực sự có một đợt phun trào quy mô lớn, chỉ e bọn họ sẽ xông qua đại trận, tiến vào Sơn Hoang. Tới lúc đó ta sẽ phải làm gì đây? Cùng bọn họ giết đám người bản thổ, thành lập một cứ địa. Hay cùng đám người Sơn Hoang chống lại đồng bào của mình?"

Thiên Vân híp mắt nhìn Keva Susan, hắn có cảm giác nàng đã thay đổi. Nghĩ nhiều hơn, cũng thông thái hơn trước. Nàng nói rất đúng, tu sĩ hay con người gì cũng vậy, đều cất giấu trong mình nhân tính. Bọn họ giết hại tộc đàn khác làm sao không thương cảm, 9tXZU thế nhưng nếu không làm, quê hương của họ cũng sẽ không được an ổn. Đại trận trong di chỉ một khi nghịch đảo, thân xác của các cổ thần sẽ lần nữa tụ hợp. Với lòng hận thù của mình, bọn họ rất có thể sẽ xé rách hai đầu hư không, giết vào Cựu lục địa. Muốn ngăn cản việc này xảy ra, chỉ có một cách duy nhất, đó chính là đem tà tính tiết ra ngoài, lại đem thiên địa linh khí chuyển vào trong đại trận.

Sơn Hoang mười ba bộ cũng tốt, Trung Châu đại lục cũng tốt, bất kể là tộc đàn nào đều không thể ngăn cản việc này. Nếu ngăn cản, vậy chỉ còn một kết cục, đó chính là chiến tranh.

Thiên Vân gật đầu, cũng không khuyên can Keva Susan nữa, hắn hỏi. "Vậy sau này ngươi muốn làm cái gì? Đứng ngoài quan chiến, hay tìm một nơi nào đó ẩn cư?"

"Ta sẽ không tham chiến, cũng không muốn an phận quy ẩn chờ chết. Ta muốn tu hành, ta muốn thành thần. Chỉ có như vậy ta mới đủ sức làm những việc ta muốn, ngăn những việc ta muốn ngăn". Keva Susan dừng bước chân, nhìn thẳng vào mắt Thiên Vân mà nói.

Thiên Vân nhìn nàng, cảm nhận được trong mắt nàng chứa đựng sự quyết tâm, hắn gật đầu cười nói. "Ta tin ngươi sẽ thành thần, không những vậy, còn là một chí cao thần linh"

"Ngươi sử dụng chiêm tinh thuật lên người ta sao?" Keva Susan nghe Thiên Vân nói như vậy, không khỏi ngẩn ra, miệng hỏi.

"Không phải! Đó là sự tin tưởng, chỉ cần ngươi vẫn như vậy, bình tĩnh trước mọi tình huống ngươi sẽ thành công". Thiên Vân lắc đầu, nghiêm túc đáp.

Keva Susan thấy hắn làm bộ nghiêm túc như vậy, không khỏi nở một nụ cười. Nụ cười của nàng vẫn như vậy, đẹp tựa thiên thần, quá đẹp, cũng quá hoàn mĩ. Thiên Vân gặp rất nhiều nữ nhân đẹp, nhưng chưa nữ nhân nào có nụ cười đẹp hơn Keva Susan. Nàng nếu không cười còn đỡ, nếu như cười vậy thiên địa cũng phải thất sắc.

Hắn hít sâu một hơi, không tiếp tục nhìn nàng nữa, bước chân vẫn như cũ thẳng tiến về phía trước, miệng nói. "Nếu ngươi không muốn chứng kiến chiến tranh, vậy tốt hơn hết nên ly khai nơi này thì hơn"

"Ta biết! Đợi sau khi rời khỏi đại trận này, ta sẽ ly khai". Keva Susan gật đầu, không phản bác lời đề nghị của Thiên Vân.

Darryl Smith không biết hai người Thiên Vân trao đổi cái gì, vẫn một mực đi về phía trước. Cũng không biết có phải đám ma vật sớm đã bị tiêu diệt hết hay không, trên đường đi Thiên Vân chưa từng thấy một con nào xuất hiện.

Ầm Ầm...
Thời gian hai ngày thấm thoát trôi qua, đúng lúc này cả ba đột nhiên cảm thấy đất trời đảo lộn, từng cơn địa chấn không ngừng truyền tới làm cả ba có chút lảo đảo.

Cả ba lập tức vận chuyển pháp lực, kinh hãi nhìn về phía trung tâm khu di tích. Chỉ thấy trên bầu trời phóng lên một đám mây hình nấm, nhiệt độ thoáng chốc cao lên không ít.

"Đã có một ngọn núi lửa phun trào". Darryl sắc mặt hơi tái, mở miệng nói.

"Đường còn bao xa? Nếu không ta mang ngươi đi". Thiên Vân gật đầu, nhìn đám mây hình nấm đang từ từ tản ra, miệng nói.

"Đã rất gần, khoảng nửa canh giờ nữa là tới. Ngài không cần lo lắng, một ngọn núi phun trào, chưa đủ để gây sợ". Darryl lắc đầu, cũng không phiền tới Thiên Vân, tiếp tục tiến về phía trước.

Nửa canh giờ qua đi, trong khu di tích lại có thêm một ngọn núi lửa nữa phun trào. Có điều thanh thế cũng không phải rất mạnh, cùng ngọn núi lửa đầu tiên vẫn phải kém hơn không ít.

Lúc này đây, cả ba người đứng trước một màn sáng mờ đục dài vô biên vô tân. Ngẩng đầu nhìn lên, màn sáng giống như một cái bát lật úp, che đậy cả phiến di tích vào bên trong, không hề có một khe hở nào. Thế nhưng Thiên Vân thấy được, phía sau một mỏm đá màn sáng nơi này có hơi mờ nhạt hơn những chỗ còn lại, xem ra đây chính là địa điểm yếu nhất của đại trận.

Võng du , bổ trợ huyền huyễn , lưu ý đây là truyện hậu cung ai dị ứng né luôn hộ mình