Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 346: Tiến vào Sơn Hoang



Chương 346: Tiến vào Sơn Hoang

Thấy Darryl hướng mình quỳ bái, Thiên Vân sắc mặt không khỏi thay đổi, biết sự tình có cổ quái, hắn không chút do dự nâng tay bấm đốt. Không tính toán còn đỡ, vừa mới thử dò xét, hắn liền ngẩn ngơ.

Lại không ngờ, gã tu sĩ bản thổ này vậy mà thực sự coi hắn như thần linh. Trong ảo giác y đã gặp một tôn cự đại thân ảnh, thân ảnh này chỉ khác về kích thước, mọi cử chỉ cùng gương mặt, đều giống Thiên Vân y đúc. Hắn không nghĩ rằng, mình chỉ bày ra thực lực một lần, đã đủ làm đám người này khắc sâu ấn tượng tới như vậy. Kì thực đó cũng chẳng phải thực lực thật sự nha, tất cả chỉ là giả tạo mà thôi. Hắn lợi dụng khí tràng cùng ngôn từ của Thiên Vận Tử, lại học theo cách nói chuyện bá đạo của gã nam tử áo trắng thần bí, không ngờ tác dụng lại lớn đến thế.

Đối với Thiên Vân, không cần xuất thủ lại có thể khiến đám người này phục tùng vâng lời, thật chẳng còn gì tốt hơn. Nói cho cùng hắn cũng không phải thần linh, mưu lợi là một chuyện, nhưng một khi bị người lật tẩy, vậy phiền phức sẽ rất lớn. Hiện tại rất tốt, nếu gã tu sĩ bản thổ này tôn kính hắn như vậy, xem ra những người khác cũng không xê xích bao nhiêu. Chỉ cần hắn giữ đúng lời hứa, giúp bọn họ đột phá cảnh giới thứ tư, khả năng cao họ sẽ tôn hắn làm thần linh. Thiên Vân không cần người cúng bái, nhưng hắn có thể lợi dụng thân phận này, tìm hiểu một ít chuyện bí mật. Ví dụ như chuyện về những vị thần còn sống, những thần tượng bọn họ vẫn thờ phụng từ đâu tới, cũng như lợi dụng thế lực này giúp hắn sưu tập tình báo.

Bảo tháp đã đưa cho hắn bản đồ bí tàng của Ngọc Hư Tử, có điều đã hơn 30 vạn năm trôi qua, tránh không được đất trời thay đổi. Hiện tại những vết tích xưa cũ chỉ sợ cũng đã phai nhạt, thậm chí thay đổi. Nếu không có một số lượng lớn nhân thủ, chỉ sợ rất khó tìm ra bí tàng.

Thiên Vân nhìn gã tu sĩ bản thổ, thở dài một hơi, làm ra bộ dáng cao nhân đắc đạo nói. "Đứng lên đi, ta đã nói mọi việc ngươi thấy chỉ là ảo giác mà thôi. Ta đồng ý giúp các ngươi, bởi vì ta cần các ngươi làm việc cho ta. Đây là giao dịch, không phải ỷ thế hiếp người. Đi thôi, đường ra đã ở phía trước. Hai người các ngươi nhớ một chút, sau này trên con đường tu hành, sẽ có lúc các ngươi động chạm tới ngưỡng cửa luân hồi. Đừng bao giờ tin ảo giác là thật, luôn thủ vững bản tâm, chỉ như thế các ngươi mới có thể tiến càng xa"

Nói hết câu, Thiên Vân hai tay chắp sau lưng, chậm bước chân tiến về phía trước, đôi con ngươi xuất hiện vòng xoáy. Vòng xoáy vừa hiện ra, cái gì ảo cảnh, cái gì thử thách trực tiếp bị xoắn nát. "Vậy mà trong lúc bất tri bất giác, Thiên Diễn Thuật lại có một chút tiến bộ. Là do ta vô tình xúc động thuật pháp, hay vì một khúc gặp lại tri âm kia?"

Thiên Vân dẫn động Thiên Diễn Thuật, hai người phía sau căn bản không hề hay biết. Ngay cả khi thấy trời đất biến ảo, họ cũng chỉ xem như nhân gian đạo đã đi tới đoạn cuối, chứ không nghĩ rằng tất cả là do Thiên Vân đang thi thuật.

"Cuối cùng cũng chỉ là trận pháp mà thôi, ảo diệu tuy có, nhưng vẫn không phải chân chính lục đạo luân hồi". Thiên Vân nhàn nhạt mà cười, đem nhân gian đạo mô phỏng này nhìn một cái thấu triệt. Tầm mắt thay đổi, ngẩng đầu nhìn lại trời đất đã thay đổi.

Nơi ba người đang đứng là một thảo nguyên vô cùng rộng lớn. Không khí xung quanh linh khí cùng tà khí hòa lẫn vào nhau. Bầu trời không còn là màu xám, nhưng lại nhuộm một màu nâu đỏ. Khí tức ngột ngạt làm người muốn ngộp thở, ẩn ẩn còn vương vấn mùi máu tanh. Thiên Vân đem thần thức phóng thích tới cực hạn, đem bảy ngàn mét chu vi bao trọn.

Không có chiến tranh, cũng không có chém giết, thế nhưng loại túc sát này, loại ngột ngạt này vì sao lại xuất hiện?

Thiên Vân đem thần thức thu hồi, phóng tầm mắt nhìn xung quanh. Hắn thấy phía trước mặt có 15 ahW4m ngọn núi màu đen, hai ngọn núi khá nhỏ, 13 ngọn khác lớn hơn một chút. Chỉ là chúng ở quá xa, xa tới mức mắt hắn nhìn cũng không rõ.

Keva Susan đánh giá xung quanh một vòng, nàng suy nghĩ có chút xuất thần, một lúc lâu mới hướng Thiên Vân truyền âm. "Ta muốn rời đi, ngươi hãy cố gắng bảo trọng"

Thiên Vân giật mình nhìn lại, miệng hỏi. "Ngươi đã tìm được phương hướng phải đi rồi sao? Hay là tới bộ lạc của Darryl một đoạn thời gian, sau này chọn tốt phương hướng rời đi cũng không muộn"

"Không cần! Ta đã có phương hướng để đi, cám ơn ngươi đoạn đương này đã bồi tiếp ta. Sau này gặp lại, mong rằng chúng ta vẫn sẽ là bằng hữu". Keva Susan lắc lắc cái đầu, mỉm cười phất tay. Nàng nói dứt lời liền giải phóng ma lực, nhón chân bay lên trời, chỉ vài cái chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt Thiên Vân.

Thiên Vân há miệng muốn nói cái gì, cuối cùng lại không thể thốt ra khỏi miệng.

Darryl Smith thấy Thiên Vân hơi thất thần, vội vàng hỏi. "Thượng Thần, nàng một mình rời đi sẽ không gặp vấn đề gì chứ? Thảo nguyên Hắc Nguyệt này rất đáng sợ, nếu trời tối nàng đi lại một mình, chỉ sợ sẽ gặp bất trắc"

Thiên Vân nghe vậy không khỏi nhíu mày, nghiêm giọng hỏi. "Nói ta nghe một chút, vì sao nơi này lại được gọi Hắc Nguyệt, vào ban đêm lại gặp phải hiện tượng kì lạ gì?"

"Chuyện này có lẽ dính dáng tới phiến di tích sau lưng chúng ta. Trong một số cổ tịch các tiền bối lưu lại có nói. Sau khi di tích này xuất hiện hơn trăm năm, mỗi khi màn đêm buông xuống, mặt trăng chỉ sáng trong vòng nửa canh giờ. Sau nửa canh giờ, nó sẽ chuyển từ màu trắng sang màu đen. Bất kể là trời có mây hay không có mây, khi nhìn lên trời chỉ thấy một vầng mặt trăng đen thui mà thôi. Càng làm cho người ta hoảng sợ chính là, sau khi mặt trăng đen xuất hiện, một ít kì dị sinh vật sẽ trống rỗng đi ra. Những sinh vật này cũng giống như hắc nguyệt bên trên, toàn thân đen kịt nhìn không rõ hình thù. Ngay cả những tu luyện giả như chúng ta cũng vô pháp nhìn rõ, đừng nói là nhân loại người trần mắt thịt. Từ khi đám kì dị sinh vật này xuất hiện, người của mười ba bộ lạc bị giết hại không ít, nó cũng là lý do vì sao tộc đàn của chúng ta suy bại tới bước này". Darryl Smith khổ sở lắc đầu, đắng chát kể cho Thiên Vân nghe sự thật.

Thiên Vân có chút nhíu mày, hắn thật không ngờ nơi này còn cất giữ nhiều cố sự đến như vậy. Hắn quay đầu nhìn về phương hướng Keva Susan vừa rời đi, cũng không tính đuổi theo. Nàng là khí vận chi tử, một chút trở ngại như vậy không làm khó được nàng, khả năng cao đây lại là cơ duyên của nàng cũng nên.

Như nhớ tới gì đó, Thiên Vân liền quay đầu hỏi gã tu luyện giả bản thổ. "Hắc Nguyệt bộ lạc cùng Hắc Nguyệt thảo nguyên này, có liên quan gì tới nhau sao?"

"Đúng là có chút liên quan, nghe đồn tù trưởng của Hắc Nguyệt bộ lạc chính là người đầu tiên phát hiện ra dị trạng trên bầu trời. Vị tù trưởng này đã sớm làm cảnh báo tới các bộ lạc khác. Thế nhưng những tù trưởng của các bộ lạc khác lại không tin, sau này thiên tượng rõ ràng, lại gặp cảnh người chết quá nhiều, mới lựa chọn tin tưởng. Vị tù trưởng phát giác ra thiên tượng thay đổi, đã mang về một tượng thần bằng đá màu đen. Cũng nhờ tượng thần này, đã giúp Hắc Nguyệt bộ lạc bảo trì được phần lớn tộc nhân. Cũng nhờ vào đó, Hắc Nguyệt bộ lạc đã trở thành bộ lạc hùng mạnh nhất, thống lĩnh tất cả Sơn Hoang mười ba bộ". Darryl cũng không giấu giếm, đem tất cả mọi điều y biết toàn bộ nói ra.

Thiên Vân gật đầu mỉm cười, miệng nói. "Tốt rồi, chúng ta cũng nên tới Hắc Nguyệt bộ lạc đi thôi. Về phần nàng, cũng không cần quản, nàng mạnh mẽ hơn ngươi nghĩ rất nhiều"

"Vậy chúng ta đi thôi". Darryl Smith cung kính gật đầu đáp, ma pháp gia thân, hướng về phía 15 ngọn núi to lớn kia mà đi. Y sợ rằng phi hành quá chậm sẽ khiến Thiên Vân không vui, bèn đem tốc độ mở tới tối đa.

Một tu sĩ cảnh giới thứ ba toàn lực phi hành, tốc độ có thể nói vô cùng nhanh.

Thiên Vân thấy vậy chỉ cười nhạt, bước chân nhẹ nhàng hướng vế phía trước một thốn. Một thốn bước ra, khoảng cách chính là hơn bảy ngàn mét.

Darryl không thấy Thiên Vân thi triển độn quang, còn tưởng hắn có vấn đề gì. Định bụng quay trở lại nhìn một chút, lại thấy phía xa có một thân ảnh màu lam đứng thẳng. Thân ảnh ấy còn đang quay đầu, hướng y cười cười.

Muốn biết một tiểu hoà thượng làm sao từng bước tiến vào showbiz làm tới ảnh đế sao? Hãy đọc