Nhất Kiếp Tiên Phàm

Chương 347: Lời tiên đoán năm trăm vạn năm




Sau lưng có thể huyễn hoa ra cánh hồ điệp, bỏ qua áp chế III6se của cấm không trận pháp. Bước ra một bước chính là bảy ngàn mét xa, loại chuyện thế này, đơn giản khó mà tưởng tượng. Đừng nói là tu sĩ cảnh giới thứ ba, ngay cả cảnh giới thứ tư nếu không bỏ ra một cái giá lớn, cũng khó mà đạt tới.

Darryl Smith kinh hãi không thôi, trong tâm vốn sùng bái Thiên Vân như thần minh, hiện tại liền triệt để tin tưởng. Y vội vàng bay tới, cung kính chắp tay cúi đầu một cái, nhanh chóng bay về phía trước. Trên đường đi y cũng âm thầm lưu tâm hành động của Thiên Vân, nhất là khi Nhất Thốn Thiên Lý thi triển ra, đôi đồng tử của hắn trực tiếp co lại. Trong mắt của y, bước chân của Thiên Vân ẩn chứa vô tận ảo diệu, tựa như mấy ngàn mét trước mặt đang co lại dưới gót giày của hắn. Mỗi bước bước ra, chính là một lần nhảy vọt. Mặc kệ y có phi hành nhanh tới thế nào, tốn bao nhiêu năng lượng, dưới một gót giày này y vẫn mãi bị bỏ lại sau lưng.

Thiên Vân làm sao không biết tên tu sĩ bản thổ này đang nghĩ gì, có điều hắn sẽ không vạch trần. Hắn cần chính là loại trấn nhiếp này, cần y phục tùng, cần y sinh ra sợ hãi. Thiên Vân muốn lưu lại trong tâm Darryl Smith một loại sùng bái, thậm chí biến thành tín ngưỡng.

Thiên Vân biết, người ở nơi này sùng bái thần minh. Thần minh ở đây không phải cổ thần, mà là những vì thần đã che chở mười ba bộ lạc. Họ còn quá yếu, còn quá lạc hậu, cũng quá u mê. Chỉ cần Thiên Vân đem bản thân khắc sâu vào tâm trí bọn họ, họ sẽ sùng bái, sẽ tôn hắn thành thần minh. Tới lúc đó, mười ba bộ lạc sẽ rơi vào tay hắn. Thiên Vân không mưu cầu lấy đi từ họ cái gì, thậm chí sẽ giúp họ đột phá con đường. Thế nhưng hắn hiểu một điều, hắn cùng người ở nơi này khác biệt. Muốn lợi dụng họ, muốn họ làm việc cho mình, buộc lòng phải đưa ra một cái giá thật tốt. Hòa bình chỉ tới khi đôi bên đạt thành nhận thức chung, lợi ích cũng vì thế được đảm bảo. Nếu không mang tới lợi ích, vậy chỉ còn một cách chính là đàn áp, là cướp bóc. Cũng giống như đám người Cựu lục địa reo rắc thương vong tới nơi này, cũng giống người của Trung Châu coi bọn họ như man di mọi rợ.

Thiên Vân thế đơn lực bạc, làm không được loại cướp bóc, làm không được loại đàn áp, nhưng hắn có một thứ mà Cựu lục địa cùng Trung Châu nhân sĩ không có. Thứ đó chính là tri thức.

Thiên Vận Tử nô dịch vô số thế giới, tiếp xúc với quá nhiều văn minh tu luyện, trong đó cũng thiếu không ít con đường tu luyện giống như đám người Sơn Hoang mười ba bộ. Nói cho cùng, thế giới này vẫn còn rất non trẻ, so sánh với những đại thế giới Thiên Vận Tử từng đi qua, nó không tính là gì cả.

Thiên Vân đã có linh cảm, hiện tại chỉ cần tìm hiểu một chút con đường tu hành của họ, rất nhanh có thể giúp họ đột phá. Đây chính là lợi thế mà không một ai ở thế giới này có được.

Hai người cứ như vậy lao về phía trước, chưa từng ngừng lại. 15 ngọn sơn phong rõ ràng nhìn vào trong mắt, thế nhưng mất gần nửa ngày đi đường, vậy mà khoảng cách vẫn còn rất xa xăm. Thảo nguyên Hắc Nguyệt này quá rộng lớn, lại không có kiến trúc nào đáng nói, cây cỏ cũng chỉ mọc cao vài chục mét là hết, bởi vậy tầm mắt nhìn được rất xa. Cũng bởi lẽ đó, Thiên Vân mới nhầm tưởng 15 ngọn Sơn Phong ở gần, nhưng thực tế nó xa vô hạn định. Phải đi, phải trải nghiệm mới thấy con đường ấy dài tới mức nào.

Trời chiều dần buông xuống, mây trời vốn nhuộm một màu nâu đỏ, lúc này chuyển thành đỏ tươi. Thiên Vân cùng Darryls Smith đã dừng lại phi hành. Cả hai dừng chân trên một ngọn núi nhỏ, nhíu mày nhìn màn trời thay đổi, vẻ mặt không ngừng biến ảo.

Darryl Smith nhìn màn trời đỏ như máu, vẻ mặt không hề tỏ vẻ khác lạ, hắn đã sớm quen với cảnh này, cũng không coi đây là vấn đề gì to tát.

Thế nhưng Thiên Vân lại khác, hắn chằm chằm nhìn lên màn trời bao la, lại đưa mắt nhìn mặt trời đang từ từ hạ xuống. Những hình ảnh này làm hắn giật mình, rõ ràng là xa lạ, nhưng không biết vì lý do gì, hắn lại thấy nó rất quen. Giống như trong tiềm thức, hoặc cũng có thể là một lần luân hồi nào đó, hắn đã tới nơi này, cũng đứng tại nơi đây, cũng nhìn một màn giống như vậy.

Thiên Vân mí mắt hơi nhảy lên, hướng về Darryl Smith hỏi. "Trong lịch sử của mười ba bộ lạc, các ngươi đã từng tiếp nhận hoặc làm bạn với những người giống như ta hay chưa? Ý ta nói là màu da vàng giống ta?"

Darryl nghe vậy có chút ngẩn ra, hắn chau mày ngẫm nghĩ một hồi, lúc này mới mở miệng đáp. "Thưa thượng thần, hình như trong suốt chiều dài lịch sử, Sơn Hoang đúng là đã từng tiếp xúc với một vài thân linh giống như ngài"

"Thần linh? Ý ngươi nói, ngoài ta ra, các ngươi đã từng tiếp xúc với một vài người khác, những người đó đều được tôn như thần minh?" Thiên Vân mí mắt hơi nhảy, miệng hỏi.

"Đúng vậy! Khoảng năm trăm vạn năm về trước, đã từng có một lão giả ghé thăm nơi này. Ta cũng không biết ông ta tên là gì, trong một số ghi chép có nói, ông ta thần thông quảng đại, cái gì cũng biết. Ông ta cũng nói với tri thức của mình, ông ta có thể giúp chúng ta đột phá cảnh giới thứ tư, có điều ông ta không thi triển. Chỉ nói rằng năm trăm vạn năm sau, sẽ có một thần minh khác đi tới nơi này, chính người ấy sẽ giúp chúng ta đột phá". Darryl Smith gật đầu, đem chuyện từng được ghi chép trong cổ tịch kể ra.

Thiên Vân vừa nghe tới một lão già, lại năm trăm vạn năm, vẻ mặt không khỏi biến hóa. Kẻ có thể được đám người này tôn như thần linh, vậy thực lực hiển nhiên rất khủng bố. Lại nghĩ tới con số năm trăm vạn năm, mí mắt Thiên Vân càng là giật liên hồi. Đối chiếu hai khoảng thời gian, vậy chẳng phải chính là thời điểm hiện tại hay sao?

"Xem ra các ngươi cũng là vì lời nói năm đó, mới nhận định ta là người trong lời tiên đoán đúng không?" Thiên Vân làm sao không hiểu, thì ra mình không phải là may mắn, mà là trong vô số năm tháng trước đó, đã có người thay mình trải đường.

"Cái này! Đúng như thượng thần nói. Lúc thấy ngài xuất ra hình chiếu, chúng ta liền nghĩ tới lời tiên đoán năm xưa. Hơn nữa khi ngài nói có thể giúp chúng ta đột phá, càng làm cho chúng ta thêm tin tưởng". Darryl xấu hổ cười cười, gật đầu đáp.

Thiên Vân cũng không nói cái gì, mà ngước mắt lên nhìn thiên không. Trong lòng hắn hiện tại xuất hiện đủ loại suy đoán, cũng tìm được cho mình không ít manh mối.

Người mà Thiên Vân hướng tới đầu tiên, đúng là Thiên Vận Tử. Lão già này vô cùng kì lạ, có lẽ đúng như Diệu Linh nói, lão vẫn chưa chết. Lão này chủ tu chiêm tinh toán thuật, việc lão có thể tính toán việc xảy ra trong vài trăm vạn năm cũng không phải không thể. Hoặc cũng có lẽ, lão này đã thi triển một thuật pháp nào đó cải biến quá khứ tương lai cũng chưa biết chừng.
Thiên Vận Tử có thể cùng thánh nhân so đấu, làm sao lại là kẻ yếu đây?

Những người còn lại Thiên Vân nghĩ tới, đúng là những lần luân hồi trước của hắn. Thế nhưng giả thuyết này xác suất hơi thấp. Tính toán tương lai kiếp trước kiếp sau của chính mình, việc này quá mức khó khăn, Thiên Vân không nghĩ tu sĩ có thể làm được loại chuyện này. Ít nhất Thiên Diễn Thuật không làm được, những trí nhớ sót lại của Thiên Vận Tử cũng cho hắn đáp án, đây là việc không thể.

Ngoài Thiên Vận Tử cùng kiếp trước của chính mình, Thiên Vân chỉ còn một người để hoài nghi, đúng là gã nam tử áo trắng thần bí. Y là thánh nhân, lại mưu đồ với hắn từ đầu. Chỉ có y là người đáng nghi nhất mà thôi. Việc xuất hiện với hình hài ra sao, căn bản quá đơn giản. Thánh nhân nha, thi triển dịch dung chẳng phải việc khó gì. Đừng nói đám người Sơn Hoang mười ba bộ quá yếu, kể cả đỉnh cấp tu luyện giả ở nơi này cũng chẳng thể phát hiện.

Thiên Vân lúc này suy nghĩ có chút rối rắm, hắn càng tìm hiểu lại càng cảm thấy bản thân rơi vào bế tắc. Từ lúc bước vào con đường tu hành đến nay, trước mặt hắn toàn bộ đều là sương khói. Vốn tưởng đã biết được sự thật, đã thoát ly mê muội, nhưng khi hiểu ra lại thấy mình đã rơi vào một vòng lặp khác, sương khói càng dày đặc, mưu mô ngày một nhiều.

Mặt trời rất nhanh đã hạ xuống đường chân trời, cảnh hoàng hôn đỏ thắm dần chuyển sang đen kịt. Mây trời không nhiều, thế nên một ít ánh sao cũng đã chiếu xuống. Thiên Vân cũng đã thấy mặt trăng hiện lên, ánh trăng rất sáng, không hề có hiện tượng đổ sang màu đen.

Darryl Smith thấy trăng đã lên, vội vàng hướng Thiên Vân nói. "Thượng thần, trăng đã lên, chúng ta cũng nên tìm một nơi trú chân đi thôi"

Thiên Vân tùy ý gật đầu một cái, miệng nói. "Đi xuống dưới núi, đào một cái hang đá là được. Ta cũng muốn nhìn một chút, kì dị sinh vật mà ngươi nói tới, hình thù thế nào, có bao nhiêu lợi hại"

Truyện thuần phong cách cổ điển phiêu lưu khám phá, với những yếu tố tươi sáng hài hước nhưng không kém phần hấp dẫn trong phân tích và chiến đấu, đưa bạn trở về những ký ức Pokemon đẹp thời thơ ấu.